Ráng chiều một tầng hồng vân bao phủ trên trời phiêu phù, tia nắng nhợt nhạt đang trút xuống nhân gian cuối cùng chút hơi ấm tàn lưu.

Một nữ sinh chậm rì rì không về nhà, đi một hồi đến gần cầu thang đang lên sân thượng khu mua sắm cao tầng.

Sau khi xác định tuyến thời gian bị chệch, nam chủ còn chưa ra đời.

Nữ sinh Tân Mai xem Lão Cẩu tốt bụng vì cô mà mở ra 21 cách chết để hỗ trợ khắc phục sai sót còn hứa lần tới tặng kèm một ký thể tuyệt sắc, cô nghe liền trợn trắng mắt.

Nhéo lấy cao trung váy, chất liệu vải đàn hồi cơ hồ rất tốt vẫn là một góc váy không thể chịu đựng bị cô dày vò nhăn nhúm một ít.

Đang lúc cô hít sâu một hơi lui về phía sau vài bước, xác định chắc chắn Lão Cẩu đã che chắn cảm giác đau cho cô, nhắm mắt giật lên cơ thể chuẩn bị phát động một tiếng trống lấy tinh thần mà đập đầu vào vách tường tự sát.

Bỗng nhiên bên tai rầm rì tiếng cười, còn có tiếng bước chân.

"Mày muốn chết?" một giọng nam tràn đầy chế giễu cất lên từ xa xa đang hướng tới đây.

"..." Ai, ai tới cười bà, bà cứ chết đấy.

Chúng mi đừng mơ cản trở ta đến với sắc đẹp.

18 năm sau ta chính là mỹ nhân sở hữu Chomolungma.

Lão Cẩu bay ra một câu thở dài: [Mai Mai đừng ảo tưởng nữa, không ai ngăn cô đi đầu thai đâu, người ta bên ngoài đang bạo lực ỷ lớn hiếp bé mà thôi.]

Ngữ khí ngắt nhéo mở miệng:"Mà thôi?" Tân Mai lập tức nhíu mi lên án: "Thần tiên như ông từ trước tới nay chưa từng thể nghiệm qua, làm sao có thể hiểu được sự việc có bao nhiêu nghiêm trọng đối với tinh thần lẫn thể xác của thế hệ một mầm non..."

Tân Mai một gáo tạt xuống lời nói, làm thần tiên Lão Cẩu thường thức mấy ngàn năm bị bắt bẻ tới nghẹn lời.

[Cô tính lo chuyện bao đồng?] đây cũng không phải tác phong ưa nhàn lười làm của cô.

Tân Mai lý lẽ hùng hồn mà nói: "Không, cứu vớt nhân sinh một người đây là chuyện hẳn nên làm trước khi ta chết. "

Lão Cẩu mắt thấy cô trên tay bấm nhanh gọi cho bác tài xế nói ngắn gọn, liền đẩy ra cánh cửa sắt ở trung tâm mua sắm. lập tức lộ ra cảnh tượng chỗ sân thượng. Lão im lặng cũng không ngăn cản hành vi trừ gian diệt bạo của cô.

Một đám thanh niên choai choai to con tư thế ỷ đông hiếp ít, tay cầm dao rọc đang ha hả cười muốn cắt rớt xuống tóc mái dày nặng có phần dài quá phận của một thiếu niên gầy gò.

Dường như ý đồ lấy thiếu niên làm trò vui mà bọn họ ra sức đè nặng, ngữ khí hiệu lệnh làm người nghe đều muốn nóng giận: "Hồi nãy mày oai lắm mà, bây giờ sao im ru vậy, phản kháng đi chứ.

Thôi, coi như tao rộng lượng, cạo trọc mày từ trên xuống dưới là được rồi."

"Đừng chừa cọng lông nào cho nó, tao muốn xem nó thành gà khoả thân còn có thể uy phong nổi nữa không?"

"Dừng tay!" Tân Mai một câu nói đánh vỡ một trận gà khoả thân sắp diễn ra.

Tân Mai tiến lên đẩy ra một tên to con đang đè trên người thiếu niên kia.

"Chết tiệt, con bé này....."

Không cho bọn họ cơ hội mở miệng đã dành trước nói: "Thiếu niên này không cần biết xảy ra mâu thuẫn gì cùng bọn anh, nhưng cố ý nhục mạ gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác đặc biệt đối tượng ở tuổi vị thành niên. Dựa theo pháp luật quy định các anh sẽ bị giam giữ 3 năm tù giam và phụ trách trách nhiệm hình sự"

"Mày nghĩ mày là ai? Dám ở đây dạy dỗ bọn ông."

Tân Mai một khuôn mặt nhỏ trừng họ, ngược lại không làm người khiếp sợ mà ha ha cười to một tràng.

"Trông cũng khá xinh đẹp nha." vài ánh mắt ti bỉ không ngừng trên người cô quét.

Cô thực bình tĩnh mở miệng: "Tôi đã gọi cho cảnh sát gần đây, một là các anh cầm tiền của tôi rời đi, hai là chờ bị bắt."

Bọn họ trố mắt nhìn nữ sinh Tân Mai cởi ra vòng tay nạm kim cương lẫn một ít tiền trong ví của cô, cưỡng ép nhét vào tay họ.

"....." cả đám ngơ ngẩn, một hồi lâu mới phản ứng con bé này đang nói cái gì.

Tức tốc biến sắc mặt, để lại một câu: "Mày chờ đó." với thiếu niên, liền gấp gáp rời đi.

Chỉ là hình như không kịp.

Cửa sắt vừa mở ra chào đón bọn họ là một đàn ăn mặc cảnh phục mang theo còng tay.

Còn Tân Mai chính là nức nở mà khóc lên: "Chú cảnh sát cứu mạng a~ Bọn họ người lớn đánh trẻ vị thành niên còn chiếm đoạt tài sản." thiếu nữ đôi mắt thanh triệt tràn đầy uỷ khuất ba ba bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng, ở đây người nhìn thấy lòng liền mềm hoá sinh tâm che chở, không chút nghi ngờ lời cô nói.

Bọn cướp trong miệng cô đều đã bị chế phục dắt đi về đồn.

Bọn giang hồ "..." chúng tôi oan ức, là con nhỏ đó tự chạy tới đưa tiền.

Một đám to con, còn có mấy đứa xăm mình mặt sẹo bộ dáng lớn lên đều thực giống kẻ xấu.

Luôn miệng phủ nhận kêu gào oan quá, vẫn chẳng một ai tin.

Chân lý không đứng về phía lớn lên xấu xí bọn cướp.

Tài xế nhà nguyên chủ làm việc khá mau lẹ, bọn giang hồ đều bị  cảnh sát xử lý, Tân Mai sau khi ra khỏi đồn, liền liếc nhìn thiếu niên bộ dáng dinh dưỡng bất lương thảm hề hề bên cạnh.

Dáng người khoảng 1m82 cao ráo lại vô cùng gầy gò ắt hẳn là do lâu dài ăn không đủ no gây nên, trên người lớn nhỏ miệng vết thương chồng chất.

"Mặt sưng thật to." Tuy nhìn không rõ vẫn mơ hồ thấy mặt nam sinh kia sưng tấy cùng cái đầu heo lớn giống nhau.

Cô tuỳ tay lôi ra từ cặp sách một chiếc khăn màu xanh thêu hoa hồng đưa cho nam sinh, ân cần hỏi: "Anh có thể tự tới bệnh viện không?"

Thiếu niên tóc mái thật dày che khuất biểu tình, trầm mặc một lúc mới từ từ vươn lên đầy vết cũ mới trầy xướt cánh tay mà tiếp lấy chiếc khăn lụa.

Mỏng manh khăn lụa, Trầm Vực tay vô tình chạm vào thiếu nữ đầu ngón tay, thiếu nữ lòng bàn tay nhỏ nhắn nhuận hồng tươi tốt lại trắng nõn sạch sẽ, thật đối lập hoàn toàn bàn tay đầy khô ráp bẩn thỉu của hắn.

Trầm Vực đứng cạnh cô, đều cảm thấy thấp hèn: "Không sao." khô khốc khàn khàn nức vỡ tiếng nói cất lên, lại rũ đầu.

Tân Mai gật gật đầu: "Vậy tôi đi đây."

"Chờ đã." nam sinh bỗng gọi cô lại, có chút phập phồng cảm xúc không biết vì sao lại không dám ngước mắt mà cùng cô đối diện.

Tân Mai cười ôn hoà, lịch sự mở miệng: "Có chuyện gì sao?"

"Cảm ơn." Nam sinh nuốt nuốt yết hầu chậm rãi từng chữ. "Cô tên gì vậy? Khăn tay tôi giặt sạch tìm cô trả lại được không?"

"Không cần đâu." Tân Mai thấy đối phương có điểm đáng thương, trông dáng vẻ là trường kỳ bị bắt nạt, nếu không cũng sẽ không rụt rè tự ti tới mức từ nãy giờ đều không dám nhìn thẳng cô mà nói chuyện.

Tân .sắp chết.Mai người tốt không cần báo đáp, xoay lưng rời đi, Trầm Vực đứng ở chỗ đó bất động nhìn theo, lại vuốt một chút tàn dư hơi ấm trên chiếc khăn tay, hắn lưu luyến không dám dùng.

'Kinh Hồng' hai chữ được thêu cạnh đoá hoa hồng màu đỏ như lửa, Trầm Vực một hồi lâu ngắm kỹ nó giống như đang cẩn thận khắc ghi.

Tân Mai thấy sắc trời hoàn toàn tối xuống mệt nhoài người bèn về nhà ngủ một giấc, không chậm trễ ngày mai cô đi tự sát thảy còn kịp.

Nhưng vạn vạn không ngờ, ngày mai cũng có người cần cô ra tay tương trợ. Quả nhiên sự tồn tại của bản cô nương chính là ánh sáng đại diện chính nghĩa.

"Dừng tay!" một đám nữ sinh quay ra đánh giá, sau khi một người nói nhỏ vào lỗ tai đầu gấu sư tỷ cho biết thân phận cô là Tưởng gia tiểu thư có quan hệ tốt với Tư gia đại tiểu thư, họ bèn yên lặng rút lui.

Ngày khác.

"Không cần! Tránh ra..." một tiếng non nớt nữ sinh hét thật nhỏ như là kiệt quệ.

Từ lùm cây đang tính treo cổ, bỗng chui ra Tân Mai: "Dừng tay!''

Sau đó cô liền bụm mặt mà đi.

Mắc cỡ,  người ta là ve vãn đánh yêu ở trường học luyến ái hôn môi.

Buổi trưa căn tin, Tân Mai cầm độc sữa đậu nành trộn mật ong, hít hà một hơi chuẩn bị nâng cốc nốc hết sạch sẽ vị ngọt ngào nguy hiểm này liền nghe.

"Mộng Na....." nữ sinh thanh âm trong trẻo ấm áp tựa như đàn dương cầm tấu khúc nhạc du dương, nghe vào thật làm người vui tai yêu thích.

Tân Mai tá hoả đứng lên tức tốc chạy mất tăm hơi.

Không muốn trước chết vay vào mối tình gây ùn tắc não của chị gái lẫn Hạ Dĩ Dạ.

[Mai Mai, cô đừng chết nữa rồi.]

"Ba hồi kêu chết, ba hồi kêu sống. Mẹ bà Lão thị Cẩu, ông chơi đủ vui chưa?"

Tân Mai vừa mới uống xong ly sữa đậu nành mật ong, Lão Cẩu mới mở mồm, cô nhe răng trợn mắt mà tức tím mặt.

[Mau nôn ra đi, cô chết cũng không truyền tống được.]

Cơ hồ Lão Cẩu vừa nói không thể chết, Tân Mai lòng đã dấy lên cảm giác nghi ngờ mà móc họng nôn thốc nôn tháo.

Thật cmn thiếu đánh!

Sau khi xác định chỉ còn tàn lưu rất ít trong cơ thể hương vị độc sữa, cô sửa soạn thật sạch sẽ bản thân, khôi phục bộ dáng sang chảnh cao khiết đi ra khỏi WC.

Lão Cẩu vừa thông báo cho cô biết một vấn đề tương đối lớn đã xảy ra.

Hạ Dĩ Dạ cùng Tư Hân Hân chưa từng cùng nhau phát sinh quan hệ.

Thế 18 năm sau tương lai nam chủ làm sao có mặt trên đời?

Thật đau đầu– –

Tân Mai không còn cách nào khác ngoài việc vẫn phải tiếp tục đương vai nữ pháo hôi ác độc chia rẻ chuyện tình cảm người khác.

~~Mei~~

Wattpad bị khùng rồi mọi người, đăng 1 chương 30phút chưa xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play