Vì chăn nuôi tiểu nam chủ nên đành gác lại đại nghiệp làm nhân công tầm thường nhà người ta.

Cô lòng ngực treo đứa nhỏ dắt con dê mẹ truyền sữa cho nam chính đại nhân bú.

Thở dài lần 1

Thở dài lần 2

Ngửa cổ lên trời tiếp tục than nhẹ, cô muốn an nhàn sống thật khó khăn.

Lão Cẩu mặt chó thật bự mà đờ ra xem hình thức cực lạ Tân Mai thiết kế, xót xa tiểu hài nhi sữa dê bắn đầy mặt vẫn cố ngọ ngoẹ ngóc đầu khó khăn uống. "Sặc chết thằng nhóc kìa Mai Mai ơi. Cô không thể vì tương lai hắn là vai chính mà bạc đãi tuỳ ý như vậy."

"Hầu hạ con cưng trời chu đáo cũng được, nhưng phải lập tức phát lì xì phần thưởng đút lót, không thì căm miệng!"

Lão Cẩu mồm đã khoá, quyết không ngu mang thưởng đem phần tới dâng bè tham ô gian thần.

Tân Mai dạo quanh căn nhà diện tích nhỏ mà cô vừa mua, trong nhà tự sắm một ao ngọc trai tuỳ tiện vớt vài con lên làm mặt nạ trộn dưỡng da, tay ngọc nhỏ nhắn ôm không hết bèn không dư thừa tâm tư trực tiếp ném Thương Dương trôi lềnh dềnh trên nước.

Lão Cẩu hú tim, nhưng một phen chứng kiến năng lực không bao giờ chết chìm của vai chính.

Cứ theo đà tăng lên đủ loại không logic hình thức sống chung kỳ quái giữa Tân Mai và tiểu đáng thương Thương Dương.

Vào một đêm tuyết lớn cô cả đêm bị ồn đến trằn trọc, Tân Mai rốt cục nhịn không được nam chủ khóc ồn ào, bèn xách hắn lên, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở đứa trẻ trên người vỗ vỗ tắm lưng nhỏ bé, dùng giọng mẹ hiền dỗ nín: "Vương bát dê con ngoan ha, không khóc đêm nha. Sáng mai tỷ mà cặp mắt gấu trúc, chúng ta sẽ đường ai nấy đi nha." mắt thấy hắn ngoan ngoãn không khóc cô định thả hắn về noi, nhưng thực mau cảm giác góc áo giữa bụng vừa ướt vừa nóng lan toả qua làn váy thẩm thấu vào người, Tân Mai bỗng chốc đen mặt nghênh diện một tràng tè dầm của đứa trẻ.

"A!" Bà muốn giết người.

Nước tiểu loan lỗ trên y phục cô, nồng nặc khai ngấy mùi oa oa nhi đồng.

Tân Mai lòng ngực phập phòng phì phì bốc khói, giận đến mau xù lông ra tới.

Đây không phải lần đầu tiên dính tình huống này phía trước mấy tháng đều không tối không  lạnh, tắm rửa thay y phục liền tốt.

Nhưng giữa trời tuyết đêm đen này thật lệnh nàng giận sôi.

Lão Cẩu vội cầu tình thay Thương Dương "Thằng nhỏ vô tri, con nít thì biết gì đâu, cô là nữ nhân có hàm dưỡng, nổi giận hơn thua phô sắc mặt sẽ mau già lắm đó."

"Vô dụng, Ta nhịn hết nổi rồi, đừng lấy đạo lý ra thôi miên nữa." khoé môi ác liệt độ cong. Cô xồng xộc xách thằng oắt nam chủ liệng thẳng tay ra cửa.

Lão Cẩu: "á! Chết cha nam chủ rồi, trời ơi!"

Tiếng khóc yếu ớt trong trẻo giữa đêm đen bỗng im bặt.

Lão Cẩu sốt ruột nôn nóng đốc thúc. "Mau đi xem đi, cho cô gấp hai lần phần thưởng, được chưa? mau bế nam chủ vào nhà đi mà."

Hơn phân nửa thiên lực cân bằng của ta! Lão thương Thương Dương như chính bản thân mình vậy.

Nam chủ gặp chuyện còn có thể tiếp diễn tương lai quỹ đạo sao? Huhuhu.

Thấy Cô không trả lời thái độ lại rất kiên quyết, trèo lên giường liền nhắm mắt không thèm quan tâm mặc lão gào thét.

Thắt lưng buột bụng, sâu sa đong đếm nghĩ ngợi, Lão Cẩu bèn đưa ra vốn gốc: "Gấp ba lần!'' thanh âm rặn ra từng chữ một. "Nhiều hơn nữa liền không còn khả năng. Cô phải biết phần thưởng vốn chính là tiêu tốn không ít thần lực để tạo ra." chiêu trò hấp dẫn để người chơi năng suất thực hố cha bản thân. Lão tự xét đối đãi công nhân rất tốt, không bốc lột trơ trẽn còn cắt ruột công bằng chia ra 2 phần tiền thưởng hậu hĩnh cho nhân viên.

Đi đâu tìm hệ thống tốt như bổn thần hả?

Tân Mai đôi mắt bừng mở nhìn ra cửa sổ đã khép kín. "Thành giao!"

"Ghi nhớ ba phần thưởng là do chính mồm ông nói ra đó."

"Cô tính kế ta?" đôi mắt lập loè, ngay tức khắc hiểu ra bị gài mắc mưu, ấm ức thút thít: "Cô bốc lột bổn thần, đồ quá đáng! huhuhu."

"Do ông tự nguyện, không ai ép buộc. Giả lại tiên vô hí ngôn." Tân Mai tay nắm chốt gỗ nhanh lẹ mở ra đại môn, tìm hình bóng nam chủ trong tuyết.

Trải qua nhiều ngày giác ngộ nam chủ thân kim cang, cô mới không lòng dạ đàn bà như Lão Cẩu sướt mướt đau lòng hắn trẻ thơ.

Tầm mắt di chuyển một vòng bốn phía xung quanh, cô chợt thấy ôi sao cay lòng. Lúc nãy thực sự là ném Thương Dương ra ngoài nhưng sớm tính toán bày bố bên ngoài rất nhiều dây đằng tấm lưới chắc chắn, lực đạo tầm ngấm rõ ràng chuẩn xác, sao bây giờ không thấy đâu.

"Cô khốn nạn, bắt đền cô đó Thương Dương tiểu hài mất tiêu rồi." Lão Cẩu đấm ngực ai oán ách thanh: "Không nuôi nam chủ đàng hoàng thì thôi, giờ còn làm thất lạc hắn, lỡ hắn rơi vào tay bọn xấu lợi dụng thì biết làm sao?"

"Lo lắng cái gì, đâu phải ta vứt hắn lần đầu tiên, cũng biết tự tìm về nhà đấy thôi." gió rét buốt thấu thổi đến làm cô run run xoa xoa cái mũi nhỏ, túm chặt áo choàng ấm trên cơ thể, tuyết càng lúc rơi càng dày đặc làm cô thấy hơi lạnh.

"Hắc xì...còn nữa ta nhớ ông từng nói tiểu nam chủ là nhiệm vụ thứ nhất." thế giới này hai nhiệm vụ nhưng trước mắt cô phải dưỡng nhan sắc béo tốt lên mới được, người gầy thường ốm yếu ít mỡ, gió lạnh thổi đến liền chống đỡ không nổi rồi còn ép nuôi thêm em bé.

Làm con gái phải biết tự yêu bản thân. Tân Mai đi ngang qua cây hồng mai trước cửa sẵn hái vài bông mai đỏ bỏ vào túi, cô co rúm đi vào trong nhà.

Nhìn Tân Mai quăng áo choàng đi về phía lò than sưởi ấm thong thả hong mấy đoá mai, Lão Cẩu cố gắng khơi dậy lương tri của cô: "Khí trời buốt giá người lớn chịu còn không được thì nói gì đứa trẻ vài tháng tuổi, nhất định là nằm chờ đông cứng thành cục nước đá rồi...bla bla"

Tân Mai lỗ tai này ra lỗ tai kia chống cằm chờ tuyết trắng tan thành nước cô mới mang hồng mai trộn với ít trà xanh ướp lạnh làm mặt nạ dưỡng mắt.

Khi mặt nạ tinh chuẩn trát lên viền mắt bị cô cho là có dấu hiệu thiếu ngủ chuẩn bị an giấc, giác quan lại chợt cảnh giác nhìn xung quanh: "Ai?"

Bên ô cửa “cót ca cót két” cuồng phong thổi mạnh từng hồi cửa sổ bỗng bung mở, lộ ra khuôn mặt cười tươi máu me gớm riết đăm đuối ngắm cô, cái đầu nó bỗng chốc siêu vẹo rụng khỏi cơ thể, lăn lông lốc vào dưới gầm giường.

Tân Mai lập tức ngồi dậy cầm chổi chà vén tấm nệm che phủ hầm giường lên: "Đệnh, cục xì lì ra đây cười lại một cái cho lão nương xem nào.'' Dám doạ bổn bảo bảo để xem ta có đánh nát thành bùn bản mặt ngươi không.

"Thiện tai, thiện tai. Ba nghiệp bất khởi địa ngục không sinh" Sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm êm dịu như phạn âm cõi phật, giọng nói tịnh khiết truyền vào thính căn lệnh người rúng động: "Thí chủ nếu thật sự yêu bản thân mình, sẽ không bao giờ làm tổn thương người khác"

Tân Mai quay đầu, con ngươi khẽ động khắc hoạ thật rõ người đến, nam tử một đầu không tóc, tuyệt hảo ngũ quan kinh diễm thế tục khí chất vượt trội loài người, một thân cao ráo trẻ tuổi khoác cà sa đắp y như lai, tay cầm tích trượng đỉnh thiên mà đến như một ẩn sư đạo cao đức trọng.

Môi no đủ hình quả tần bà khẽ niệm kinh văn, quỷ quái mất đầu lập tức nương theo hào quang mà siêu thoát biến mất, ngài toàn thân tự mang theo ánh sáng của sự giác ngộ biến trùm khắp mười phương cõi.

"Đại sư? Ngài là? Đến..." Tân Mai niệm 7 lần thanh tâm chú, đại não mới hoạt động bình thường thu hồi tầm mắt nói: "Bên ngoài tuyết lớn mời đại sư vào trong trú tạm." thần sắc cô khôi phục điềm đạm thản nhiên nhưng nội tâm hết sức tự trách.

'Tội lỗi tội lỗi, tâm yêu cái đẹp ai không có. Nhưng tâm tạp niệm lưu trữ hảo tướng người tu hành có vẻ không đúng.'

Delete gấp!

Đến gần cửa Tân Mai mới phát hiện có một vật sống ngo ngoe trên tay trái ngài, một đứa trẻ bú ngón tay ngô nghê cười khanh khách thanh âm.

"Bần tăng pháp hiệu Vô Ước. Nguyên nữ thí chủ có muốn nghe một lời khuyên không?" Trước sau Vô Ước đại sư đều quy cũ đứng dưới mái hiên không tiến vào nhà, một hạt tuyết cũng không vươn tới ngài, cô đứng ở thềm cửa được hưởng sái phúc, một chút lạnh bỗng nhiên cũng không cảm thụ.

"Tín nữ xin thụ giáo."

Thanh âm chậm rãi tinh khiết thong thả cất lên: "Ải tình sâu nặng, gốc căn khó đoạn. Tiền duyên dứt cũng không được, bỏ cũng không xong, thí chủ nên vui vẻ đón nhận mới không biến thọ nghiệt duyên."

Tân Mai nhìn đứa nhỏ đang y y nha nha, đơn thuần trẻ nít mà xì cười: "Ý ngài là đứa trẻ này cùng ta nhân duyên sâu nặng định phải buộc chặt bên nhau, nếu không sẽ hoá thành duyên khởi nghiệp chướng mà ta phải gánh lấy?"

Vô Ước hoà nhã gật đầu: "Biết nhìn vào tự tánh thì người đó là tỉnh thức.

Mỗi chúng sinh đều phải đi trên con đường của mình, thí chủ nếu có khó khăn hãy dùng chân tâm cảm hoá tất cả, một trái tim nồng hậu, lời nói hoà ái, một cuộc đời phụng sự và từ bi là những thứ làm nhân sinh đổi mới–––––"

"Đại sư, ta sẽ tiếp thu, nhưng mà ta có một thắc mắc cần giải.

Có phải mỗi lần ta từ bỏ nó, đứa trẻ này trùng hợp tự chủ động quay về chỗ ta là do ngài tác động làm ra?"

Đại sư lắc đầu trao đứa bé về phía trước, Tân Mai hiểu ý tiếp nhận thằng oắt ôm lên.

Vô Ước một tay chấp ngang ngực."Nguyên nữ thí chủ là người có ngộ tính trú định trên vai gánh sứ mệnh, hy vọng những gì bần tăng nói có thể tháo cởi gút thắt phiền não sau này của thí chủ." một thân không nhiễm tịnh như diệu liên hoa thoáng cái vô ảnh vô tung, không trung vang lại bài kệ phạn âm ý nghĩa sâu sa :

"Nơi chân tính hữu vi là không.
Vì duyên sinh, nên giống như huyễn.
Vô vi, thì không sinh, không diệt.
Chẳng thật như hoa đốm hư không."

"Ách, Đại sư ta còn chưa hỏi xong mà!" Vì sao ngài biết ta họ Nguyên???

"Ba ngàn thế giới nếu nhân thay đổi thì duyên sẽ thay đổi. Tồn tại quá nhiều ở mỗi mắc xích phi huyễn sẽ quên mất bản thể." Những lời thâm áo cao siêu làm Tân Mai cái hiểu cái không.

Cô ôm đứa nhỏ chấp tay xá chào về phương xa: "Đa tạ đại sư thuyết giảng, tín nữ thành tâm khắc ghi."

Lúc cô ngẩng đầu chợt phát hiện dưới góc cây hồng mai phía xa một thân lam ảnh nữ tử thấp thoáng khó khăn di chuyển nhưng vẫn kiên trì nện từng bước đi giữa tuyết trời mênh mông.

(づ ̄ 3 ̄)づ?~❤(づ ̄ 3 ̄)づ?~❤
2020 cùng đoán năm mới vui vẻ tràn ngập ấm áp, vạn sự như ý nguyện nga các bảo bảo thân mến! Moah moah I❤U 3000

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play