Ban ngày không khí cuối hạ hơi oi bức, khoáng đãng trong lành một vùng trời xanh mây trắng, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua tầng lớp lá xanh, lười biếng chiếu rọi lên mành trướng, Tân Mai cầm chiếc quạt mỹ nhân phe phẩy âm thầm trộm quan sát đường đi.

Xe ngựa một mạch đơn độc xuất hành tròng trành di chuyển từ khu phồn hoa đến nẻo vắng thâm sơn, phương tiện thời cổ đại quá chi hành người, đi suốt năm ngày đường lắc lư xóc nảy đã làm nàng mệt nhừ.

Dọc đường nghỉ tạm Tân Mai cũng biết ít nhiều thông tin về Thất Sát Điện mà người đời hay xem như bước chân vào Quỷ môn quan.

Nghe nói người Thất Sát Điện bản tính cực đoan không chuyện ác nào không làm được, máu lạnh không chút tình người, toàn cán bộ ma giáo đều đứng đầu trong danh sách đen của danh môn chính phái, là mối nguy cơ đe doạ muốn tiêu diệt hàng đầu ở giang hồ.

Đặc biệt điện chủ thần bí chưa từng ai gặp qua đại danh càng nổi khét tiếng, thực lực tả hữu hộ pháp đều vô cùng trâu bò, giang hồ đồn đoán vô số các loại giả thuyết mô tả mọi mặt về điện chủ ru rú bí ẩn kia, tuy nhiên không một ai nắm rõ ma giáo thực lực trải dài tới đâu ở đại lục, lực lượng tiềm ẩn ví như một cây đại thụ vô số cành nhánh vươn dài tận trời nhưng không tìm được thân cây tận gốc rễ.

Bao nhiêu thế hệ giang hồ không phục tác phong ma giáo muốn truy tận sào diệt tận ổ, bọn họ khí thế hừng hực mà đến, lúc về chính là thây khô xương vụn tang hoang ở bãi tha ma, môn phái bằng hữu dù bất bình nhưng không dám đi trả thù, bởi vốn dĩ đối chọi chỉ chuốt thương vong giống như trứng chọi đá, đều có chung một kết cục "Địa ngục hoan nghênh, không phục tới chết."

Ngoài trung ương Thất Sát Điện gióng trống khua chiên ác phô thanh thế, thì nội bộ chủ yếu thế lực bí mật được phân bố chia làm bốn phương thành ẩn nấp dung hoà trong giang hồ đại lục:

Phương Đông là Thiên Vấn Cát chuyên mua bán tin tức thu thập tình báo, chỉ cần ngươi đủ tiền không có chuyện gì là không biết.

Phương nam Dược Vương Cung luyện chế dược liệu là hạng thượng đẳng, Thần giả ở đây đoạt mạng từ tay Diêm Vương rất có tiếng tốt trong giang hồ, nhưng ở đây cũng có Quỷ giả chuyên dùng độc dược giết người.

Phương bắc Ám Độ Lâu thu dưỡng đặc huấn mầm non, nam nữ tử xuất thân ở đây không đòi hỏi diện mạo đẹp.

Từ bé bọn họ phải chịu đủ khắc khổ trải nghiệm mà sinh trưởng nên nam tử thực lực được rèn luyện mạnh mẽ thường mang mặt nạ, trực tiếp lộ diện thi hành nhiệm vụ.

Cũng có loại nữ mạo bình thường tính chất âm nhu nhanh nhẹn ẩn náu trong tối bất ngờ phát động đoạt mạng đối tượng.

Trái ngược phương bắc sát thủ, tử sĩ, ảnh vệ hành động giết ra mặt là phương tây chủ thành.

Phương tây Cực Lạc Thành chiêu bài xuất chúng mỹ mạo sát thủ được đào tạo như con dao vô hình giết người. Dùng sắc đẹp trí tuệ câu dẫn hạ sát mục tiêu không yêu cầu nhất thiết biết vũ lực.

Hộ pháp chính là đem nguyên chủ ném đến cho Thành chủ Cực Lạc dạy dỗ. Nói đến nguyên chủ nàng chính xác là tiêu biểu nữ cường nhân điển hình trong truyện tiểu thuyết, sau này trong thời gian vài năm ngắn ngủi nguyên chủ Tinh Kiều liên tiếp hoàn thành nhiệm vụ từ hạ cấp Sát nếm mật nằm gai tiến thẳng Mị sát giả, tuổi trẻ tài cao đột phá vượt bậc các đời tiền nhiệm, nàng năm mười lăm tuổi thành công đảo ngược thế cục từ quân cờ mặc kẻ bày bố thành người nắm giữ thế cục bố trí kẻ khác.

Nàng nhanh chóng hạ gục Thành chủ bước lên địa vị tối cao Cực Lạc thành, âm mưu từng bước mê hoặc hộ pháp cùng Điện chủ để giữ vững quyền lực.

Đáng tiếc a! Trời thường đố kỵ nhân tài.

Nguyên chủ thông minh quá cũng có lúc hồ đồ ngu dốt.

Nàng câu tam đáp bốn, tự cho mình đúng, tham lam dụ dỗ Điện chủ uy quyền lại còn một chân bán xác thịt cho hộ pháp.

Nàng sơ sảy duy nhất một bước trong cuộc đời, cũng là điểm kết thê thảm.

Lão Cẩu vì cô thế giới trước nhiệm vụ hoàn thành nên hiếm được hiền lành chi tiết kể tất tần tật về Ma giáo người trong, nhưng nửa ngày cũng không hề nhắc đến nhiệm vụ của cô lần này.

Tân Mai đột nhiên mắt phải giựt liên tục, có dự cảm không lành.

"Đầm rồng hang cọp này ta tin tưởng cô có thể vượt qua, chỉ cần giữ mình không lăn lê vết xe đổ của nguyên chủ."

"Lão Cẩu, một cô nương chân yếu tay mềm như ta, ông nghĩ sẽ sinh tồn kiểu gì trong Ma giáo ăn thịt không nhả xương? Còn diễn tốt vai nữ cường phiên bản dâm cô nương cư nhiên tự sa đoạ đắm chìm hoan lạc đến mức bạo gan, ăn cỏ gần hang!" Thiết lập này thực quá nguy hiểm, không tiết tháo. Bản cô nương không chơi.

Lão Cẩu tới một câu thuyết phục đường hoàng: "Đã nói ngay từ đầu còn gì, Mai Mai không ai bắt cô phải lăn giường với đám đàn ông đó cả, cô cứ thoải mái đi, nhân thiết (*) nữ mưu trí cô diễn tốt là được thiếu sách ta sẽ ném cho cô vừa đọc vừa học hỏi tốt mà diễn."

"Tuy biết ta trang bức tốt là ổn, nhưng mà nhiệm vụ lần này trọng yếu vây quanh ai?"

(*) nhân thiết: thiết lập nhân vật.

[Hiện tại chưa tới lúc kích phát nhiệm vụ.]

Tân Mai đang an nhiên búi tóc nghe tới thanh âm cứng ngắc máy móc liền xém trượt tay ghim trâm vào não.

Lại chơi cái giọng thấy gớm nữa.

...

Trên đường lệ trừ một xa phu và nữ nhân trẻ tuổi cổ quái theo sát bên cạnh thì Tân Mai không nhìn thấy người Ma giáo nào khác, nhưng cô lại cảm giác có cặp mắt khác lạ vẫn luôn âm thầm quan sát mình.

Đêm trú tại khách điếm cô không hề ngủ được, ôm bụng đi tiểu tiện trở về phòng lại ngốc bức.

Đây là đâu? ta là ai? Tại sao ta lại ở đây???

Rõ ràng là bảng phòng số 7 của cô nhưng đột nhiên bước vào cảnh vật lại thay đổi.

Phòng trọ cô đang đứng thoắt cái đã biến hoá chuyển đổi giống một sân viện của hộ gia phú hào nào đó.

Hành lang uốn khúc tràn ngập sương khói mờ ảo, đình viện một màu tối tăm, kiến trúc cổ xưa hơi cũ kỹ, trong gió mang theo mùi hương hoa sơn trà thoang thoảng lượng lờ. Khung cảnh vì ánh sáng không đủ nên nhìn khá yếu ớt, đèn lồng đỏ hai bên hiên chỗ toả chỗ tắt.

Tân Mai chậm rì rì đánh giá bốn phía.

Có lẽ do đêm nay trời không trăng không sao nên một người toàn thân y phục trắng rất dễ thu hút chú ý.

Hoa sơn trà theo gió đung đưa rụng lả tả, vài cánh hoa rơi trên vạt áo trắng, nam nhân dưới tàn cây tuấn mỹ vô song.

Trong đêm cánh hoa màu hồng trắng mỗi lúc một mãnh liệt ly khai tàn lá vội vã hội ngộ quay cuồng với đất trời, phất phơi tung bay rơi lũ phũ, mông lung điểm xuyết từng lớp một lên y phục của người nọ giống như tiên nhân hạ phàm, dường như hắn đã đứng ở đó rất lâu.

"Cho ta hỏi?"

Bốn bề yên tĩnh không nghe tiếng đáp, cô thi lễ kiểu thục nữ làm màu: "Công tử có thể nói chuyện chút không?"

Mười giây sau người nọ vẫn không đáp.

Xung quanh không nghe được cả hơi thở, im lặng đến chết chóc.

Tân Mai bỗng da gà nổi thành rừng, thấy vậy đằng giọng nói: "Tiểu nữ không làm phiền nữa, công tử cứ thong thả chiêm ngưỡng cảnh đêm."
nói cô vừa nhấc bước muốn mau chóng rời khỏi.

Đột nhiên một thanh âm phá vỡ đêm đen tịch mịch truyền tới "Cô nương đã làm phiền ta rồi."

Cô sởn gai óc cả người căng cứng nhìn nhìn, hắn chớp mắt đã hiện hình chắn trước mặt.

Tân Mai kéo kéo khoé môi nở nụ cười hơi mất tự nhiên "Ta chỉ là muốn tìm người hỏi đường, công tử phong độ thân sĩ sẽ không chấp nhất tiểu nữ khi nãy đã mạo muội chứ?"

Đối phương trên tay là một nhành hoa đã khô héo, khuôn mặt yên lặng nhấp môi chằm chằm ngắm đoá hoa.

Tân Mai nhìn hắn thấy hơi xót: "Hoa đẹp vẫn phải tàn, công tử đang thương tiếc chuyện gì sao?"

Cô âm thầm chắt lưỡi, đáng tiếc người đẹp mà hơi điên. Buổi tối đứng nhác ma người khác thật là có bệnh.

"Ta đang đợi một người."

"Ồ, đã canh ba vậy xem ra người công tử đợi đêm nay có thể đến trễ." sự thật muốn nói với hắn là 'giống như không đến' nhưng nhìn vẻ mặt rầu rĩ của hắn cô nén xuống.

Hắn từ nhành hoa thu lại tầm mắt, nâng mi nhìn cô, giọng nói mang theo chút thất vọng: "Đã đến rồi."

Sao nghe khẩu ngữ Motip quen thuộc vậy? Sẽ không phải là ta chứ?

"Tặng cho cô" hắn đưa nhành hoa cho cô, Tân Mai chần chừ cuối cùng vẫn nhận lấy.

Ngước mắt một cái đã không còn nhìn thấy bóng người đâu nữa. Cảnh vật thoáng chốc trở nên vặn vẹo nghiêng ngã.

Tân Mai đau đầu, lần nữa mở mắt ra đã thấy mình đang ngủ trên giường, sắc trời lờ mờ sáng, sự việc vừa nãy giống như giấc mộng của nàng.

Quanh phòng như có một mùi hương hoa lạ chưa tiêu tan.

Bất chợt tay chạm trúng vật gì khô cằn, nàng thoáng kinh ngạc khi thấy đoá hoa trong mộng đang nằm trên chăn mềm, khẽ đưa nhành hoa trà lên mũi ngửi ngửi chỉ là đoá hoa trà này thơm không giống bình thường.

Mùi hương rất nồng đậm nhưng cũng không thấy dị thường gì.

Tuy nhiên điều này cho thấy sự việc trở nên không đơn giản là mộng nữa.

...

Cực Lạc Thành có bối cảnh vô cùng đẹp đẽ tựa chốn thần tiên, phía trước là núi cao phía sau là biển lớn, diện tích vô cùng đồ sộ, cả đoạn đường Tân Mai ù ù ngoan ngoãn đi theo người dẫn đường đến một tẩm điện.

"Thành chủ, hộ pháp có lệnh mang người đến cho ngài."

Bên trong thoáng nghe được tiếng hoan lạc mềm mại từ đại điện ngâm nga truyền tới.

Thời gian nửa canh giờ trôi qua.

Nữ tử đứng gần Tân Mai vẫn kiên nhẫn cùng cô chờ đợi.

Ngay lúc hồn Tân Mai đang du ở trên thảo nguyên thì bị chướng con mắt kéo về.

Bức màn lụa mỏng châu ngọc đong đưa cuối cùng cũng chịu vén khai, lộ ra bên trong nữ nhân trung niên ăn mặc xốc xếch, tư thái ngã ngớn trái phải hai nam sủng, trên khuôn mặt tình sắc tràn đầy mùi dâm ô truỵ lạc.

Nữ thành chủ nhấc mi tầm mắt lướt qua Tân Mai vài giây. Giọng nói lả lướt lười biếng cất lên: "Chẳng trách đích thân hộ pháp phiền lòng gửi người tới như vậy. Là hạt mầm tốt."

"Tinh Kiều bái kiến Thành chủ." Tân Mai cúi người khiêm tốn hành lễ.

"Trông cũng lanh lẹ đấy, Y Vân lui đi."

"Vâng." Y Vân mặt lạnh như tiền không dư thừa ngó Tân Mai cái nào, cúi chào Thành chủ liền lui ra ngoài.

"Lại đây." Thành chủ biếng nhác lên tiếng, Tân Mai không nhanh không chậm tiến lên. "Gần một chút." Thành chủ nhướng mày, ngéo ngéo ngón tay móng đỏ chót.

Tân Mai miễn cưỡng lòng tiến gần.

Lúc khoảng cách rút ngắn còn hai thước Tân Mai liền cảm thấy không ổn, một trận nhói rất nhẹ thoáng lên ở bụng truyền đến.

"Khen ngươi lanh lẹ liền mau trở nên chậm chạp như vậy. Sợ sao?" bà ta đôi mắt tràn ý cười nhưng ngữ khí nghe ra tia không vui.

Tân Mai biểu tình thực bình thường nhưng lòng hơi bực, vẫn đang nhịn xuống.

"Cường giả cô hiện tại không thể chọi đâu, Mai Mai mau quỳ xuống rồi tìm cách lui đi." Lão Cẩu nhắc tuồng.

Cô đứng yên như như bất động, mỉm cười đáp. "Thành chủ phượng nhan uy nghiêm, Tinh Kiều lần đầu diện kiến, được gần gũi ngắm ngài gần như vậy là vinh hạnh tiểu nữ."

"Hừ, hộ pháp chắc chắn cũng là vì một phần thích trương miệng mồm này của ngươi."

Tân Mai đầu loé lên, đột nhiên nảy ra một nghi ngờ Thành chủ bà ta không phải là có gian tình gì với Hộ pháp chứ.

"Lão Cẩu ánh mắt bà ta nhìn ta giống như đang nhìn tình địch là sao?" hay là đố kỵ bổn cô nương xinh đẹp như hoa?

"Sao cô biết vậy, ta chưa kể gì cho cô mà?" Lão Cẩu kinh ngạc đáp.

Bà ta càng nhìn Tân Mai càng thấy chướng mắt, sát ý hơi động.

Hai tên nam sủng như nhận thấy điều gì bất ổn, bỗng nhiên như loài bò sát khom người tiến đến liếm chân bà ta.

"Thành chủ muốn để đứa nhóc gây nhàm chán ở đây ngắm chúng ta sao?" Nam sủng ở bên cọ vào người bà ta nói.

Thành chủ bị liếm chân đến thoải mái ngân nga, sát khí cũng tiêu tan, mất hứng thú phất tay: "Mang đến chỗ Mị Nghi đi."

"Tuân lệnh." Bên cạnh đột ngột nhảy ra ảnh vệ hắc y nữ nhân túm lấy Tân Mai lôi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play