Chúng cung kính nhận mệnh lệnh đến gần Tề Niệm, nhìn xác sống ngô nghê chất phác bên cạnh.

Tề Niệm đành can đảm nghe lời, không dám đôi co đành chào Bạch Diệc Phi với Tân Mai rồi rời khỏi.

Buổi tối ảm đảm tĩnh lặng, nhóm binh đoàn dị năng giả nhận nhiệm vụ gặp gỡ Tề Mộ như tia hy vọng, họ đã không có súng đạn, không còn xe và vật tư, dù cho hiện tại bọn họ có dị năng có thể giết xác sống, nhưng không thể để cho bọn họ tiếp tục chiến đấu kiệt sức ở nơi này được nữa, xác sống qua lại chạy đầy đất tấn công họ, rất nhiều anh em đã ngã xuống, Tề Mộ ngẫu nhiên tiếp viện kịp lúc nhưng có vài anh em ngã xuống đã hoá xác sống trực tiếp nhập cuộc chém giết nhìn đến hỏng cả mắt.

Tề Mộ trên đường dẫn đoàn bắt gặp Tề Niệm, lúc hắn tiến đến mém tí làm mồi cho hai xác sống cấp cao chén bữa, Tề Niệm đuổi hai xác sống quay về phục mệnh, bọn chúng suy nghĩ một chút cũng không gây khó dễ loài người.

Lão đại Bạch Diệc Phi sẽ thưởng cho chúng đồ ngon, đó là lý do chúng tiến hoá lại mang trí năng cao hơn đám đàn em kia như vậy, tuy rằng vua của chúng có lúc không ban thưởng, nhưng chúng chỉ có thể tuân lệnh mà làm việc.

Hai xác sống hí ha hí hửng gấp rút về phục mệnh. Nhìn chúng nó tranh nhau ai nhanh hơn xum xuê chạy đến Tân Mai có chút kỳ quái.

Xác sống cấp bốn thấy cô đột nhiên gục đầu không sức sống từ trạng thái có thể đọc ra 'nó đang đau khổ sắp chết.'

Tân Mai gãi gãi ót chợt nhớ ra một chuyện hứa giết nó.

Xác sống cấp bốn linh trí làm Tân Mai ngơ ngác, nó lăn một vòng ôm lấy chân cô "gào gào gào!" như con nít đang khóc.

Tân Mai chê bẩn nhảy sang chỗ khác chỉa cây vào mặt xác sống: "Khóc cái gì? Bây giờ biết sợ rồi?"

"Gào gào!" Xác sống cấp bốn vẻ mặt vô tội níu váy cô, ai oán đáp lời "grào grào grào grà.."

Sặc! Vậy mà cô nghe ra nó nói 'nó không cố ý, bé muốn chơi một chút thôi, van xin cô đừng bắt nó chết.'

"Nín ngay." cô thấy cổ quái liếc mắt lườm nó, thu tay nghịch loạn tóc trước ngực trầm mặc.

Thế mà bản cô nương nghe hiểu tiếng xác sống vậy có phải...à bậy là con cấp bốn này rất thông minh hài hước biểu đạt được.

Bạch Diệc Phi ưu nhã đi đến chỗ một người một xác sống đang hoà hợp, ôn hoà hỏi: "Hết chướng mắt tên xác sống này rồi à?"

"Đặt nó là ''Đực'' xác sống." Tân Mai phát thẻ tên lung tung.

Đực con mẹ ngươi!

Xác sống chửi tục trong lòng n lần, rõ ràng tức tới tím tái nhưng vẫn biểu hiện ngơ ngơ đơn thuần vô hại chạy quanh cô, đợi cô ném bóng rồi bắt về.

"Đột nhiên thấy nó cũng rất độc lạ, biết lấy lòng người, niệm tình nó còn nhỏ tha mạng cho nó một lần vậy." Cấp bốn trí thông minh chỉ bằng đứa trẻ nhỏ, có thể thấy để một đứa xác sống dở hơi như nó tương lai tiến hoá tiếp sẽ rất khôi hài.

Đối với cách nhìn nhận đơn giản cô không hề biết không có gì là đảm bảo cũng chẳng thể mãi bất biến, tương lai thường khó lường...

"Muội thích là được." Hắn kéo tay nàng: "Đừng ham chơi nữa, nghỉ ngơi chút đi."

"Ui chao. Phải rồi" Tân Mai chợt nghĩ nghĩ liền ném trái bóng bay thật xa thành chấm đen nhỏ trên bầu trời.

cô nhặt ra gương chiếu chiếu thật kỹ mặt mày.

...

Tân Mai ôm chiếc giường mềm mại ngủ một giấc ngon nhất từ khi rời khỏi căn cứ đến giờ.

Mở mắt ra đã đối diện tầm mắt thẳng tấp đăm đăm quan sát cô, Tân Mai lập tức tỉnh ngủ chào buổi sáng hắn.

Bạch Diệc Phi bất mãn nhắc nhở cô: "Có phải đêm qua muội quên chuyện gì không?"

Tân Mai nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra, đành nghiêng mặt hỏi: "Ca ngốc ở giường của muội cả đêm cái gì?"

Cô quên mặc quần khi ngủ, hay chưa dưỡng da đã ngủ sao?

"Muội chưa hôn ta" Hắn tuấn mỹ dung nhan hơi nghiêng đầu, thanh âm như suối rót vào tai dụ người phạm tội.

Tân Mai liếm liếm môi: "Còn chưa đánh răng đâu." Lời thoại tán tỉnh này nam chính ca ca đừng dùng với ta aaa~

"Không sao." Bạch Diệc Phi rõ ràng không chê đưa mặt đến gần.

Tân Mai định đẩy mặt hắn ra lại chợt nhớ Bạch Diệc Phi là kẻ thiếu ái vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, một ngạo kiều nam nhân.

Cô đứng dậy xỏ dép lông, hôn gió ngón tay bắn tim nhìn hắn: "Thật ra hôn chúc ngủ ngon hay hôn chào buổi sáng chúng ta không phải ở kiếp trước nữa, có thể đổi một cái khác thử..." Tân Mai đề nghị: "Chẳng hạn giống động tác ban nãy sau đó nói chào buổi sáng tối cục cưng~"

Hắn mặt không biểu tình từ chối tán thành: "Ta vốn nghĩ huynh muội chúng ta sẽ không phải vì thời gian mà phân biệt kiếp trước, Hay là muội không thích ta nữa?"

"Ca khi nào đã nghĩ nhiều như nữ nhân rồi."

Hắn ngậm miệng không đáp, lông mi dài như nan quạt rũ xuống, Tân Mai nhìn dáng vẻ như tủi thân đó lòng liền mềm, cô cắn môi ngẫm một lúc bèn thấp người hôn lên mặt hắn.

Lúc cô cúi người hắn đột nhiên nghiêng mặt đôi môi mềm mại ấm áp vô tình phớt qua môi hắn. Dư vị cảm giác quen thuộc ập đến lòng một trận cồn cào khó hiểu.

"Hôi ke chết ca ca." Tân Mai cũng không mấy để tâm, trấn an nam chính xong liền vỗ mông đi chỉnh chu nhan sắc.

Hắn sờ sờ môi, khoé miệng giương lên độ cung thoáng qua, lẳng lặng nhìn bóng lưng cô, bỗng nhiên thấy hành vi bản thân càng lúc trở nên càng ấu trĩ.

Tân Mai ngoan ngoãn được một thời gian ngắn liền thương lượng với Bạch Diệc Phi cô muốn đi bắt người.

Bạch Diệc Phi sờ đầu cô, cưng chiều: "Hắn đắc tội muội hay để ta giết hắn."

Tân Mai quả quyết nhìn hắn: "Muội muốn đi bắt sống hắn ta. Xác chết rồi thì làm sao trả thù tốt được. Dày vò hắn chẳng phải sẽ hay hơn."

"Ta đi cùng muội."

"Khoan hãy đi, muội có chuyện muốn hỏi ca trước."

Hắn thong thả ung dung đợi cô hỏi.

"Chính ca khống chế đám xác sống này gây loạn? Huyết tộc toàn bộ đều chết trong trận chiến kia ư?"

"Không sai." Bạch Diệc Phi đôi mắt yên tĩnh không chút gợn sóng, lam nhạt màu mắt tựa biển bỗng chốc sâu không thấy đáy.

Câu đó khẳng định là trả lời cùng lúc hai câu hỏi.

"Ca như thế là muốn tiêu diệt loài người?"

"Con người quá nhiều tham lam nham hiểm dối trá, ở nơi tràn đầy tạp nham thanh lọc làm chúng đầu óc trở nên đơn giản, kiến tạo lại trật tự một nền hoà bình thế giới mới." Hắn giải đáp xong quan sát vẻ mặt cổ quái của Tân Mai hỏi: "Muội không cao hứng?"

Tân Mai giật giật khoé môi: "Muội sẽ có thể càng cao hứng hơn nếu trước đó không bị xác sống suýt vồ chết.''

Ừm cao hứng cộng lông! Cô đã ói mửa một trăm lẻ tám lần khi quán tưởng xác sống là mỹ nhân để bình tĩnh.

"Lúc đó ta cho rằng muội không quay về." hắn không kịp hiện diện bên cô thật không nghĩ cô sẽ gặp kinh hách, hắn dè dặt hỏi: "Muội tức giận?"

Tân Mai chớp đôi mắt hạnh tròn tròn long lanh, bộ dáng mềm mại đáng yêu biểu đạt tâm tình tốt không hề giận dỗi: "Muội chỉ là lúc đó bị doạ thấy rất kinh sợ.."

Bạch Diệc Phi ôm cô vào lòng, hơi thở phát ra bên tai có chút ngưa ngứa:  "Là ta không tốt, khi xưa chưa đủ hùng mạnh bảo vệ muội chu toàn, trùng phùng còn để muội gặp thiệt thòi, muội đừng sợ, sau này ca ca nhất định bù đắp cho muội." Quá khứ hắn rất kiệm lời nhưng bây giờ thời thế thay đổi, hắn cũng là không giống.

Hắn dắt tay cô cùng đến bên gần cửa kính thuỷ tinh nhìn đến địa ngục trần gian, thuỷ triều xác sống hướng chỗ bọn hắn đứng mà quỳ rạp chen chúc, Bạch Diệc Phi khí chất cao quý vương giả như ngắm một giang sơn: "Bọn xác sống này, không lâu nữa sẽ là thần dân của chúng ta, những ai có thể vượt qua sẽ nhìn thấy vương quốc kỷ nguyên mới, bị vứt bỏ sẽ đón nhận tận cùng tăm tối cắn nuốt, đây đã là vinh hạnh ưu đãi mà ta ban cho chúng."

Vốn dĩ nàng nếu không trở về hắn muốn trút giận tuẫn táng toàn bộ nhân loại, rửa mối hận thù diệt tộc năm xưa.

Nhưng bây giờ đã khác. Hắn sẽ cho bọn chúng tự chơi đùa tàn sát nhau.

"Đảng nhân dân sẽ biết ơn ca, ca đúng là vĩ nhân à vỹ đại anh hùng của tân nhân loại." Tân Mai trái lòng khen hắn.

Ngươi là nam chính, lý tưởng bẻ cong của ngươi thiên đạo có biết không?

"Muội không sợ ta."

"Sao phải sợ, muội còn muốn bên ca mãi mãi nữa là." Tân Mai cười hì hì.

"Muội biết lúc nào muội đáng yêu nhất không?"

Tân Mai tự luyến nghịch nghịch loạn tóc lẩm bẩm đáp: "Lúc nào mà chả xinh đẹp đáng yêu."

"Không, Muội nói dối lộ đầy mặt mới là đáng yêu nhất." Hắn ngữ khí nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng nõn phấn mịn của cô.

Không biết sao sống lưng cô có chút lạnh, cảm giác đôi mắt hắn như nhìn xuyên thấu phá vỡ mọi tầng nguỵ trang, mà cô đang trần trụi bị lột sạch mặt nạ.

Nhưng chớp mắt lại là nhu tình mật ngọt tầm mắt, kia khi nãy giống như cô ảo giác.

Có đôi lúc xem không hiểu hắn.

"Ca dù muội là loại người thế nào vẫn sẽ không ghét bỏ ư?"

"Sẽ không." Hắn nghiêm túc nhìn cô: "Nhưng ta ghét bị lừa dối."

Đây là ý biết cô lừa hắn sẽ không tha thứ cô sao.

Nhưng mà Lão Cẩu nói hắn chỉ là người qua đường với cô mà thôi. Cho dù cô có đối tượng cũng sẽ không bại lộ ruột gan cho hắn xem đây là nguyên tắc, huống chi cô bây giờ là lữ khách tạm bợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play