Bầu trời của Huyết tộc vĩnh viễn tăm tối nhiệt độ lạnh lẽo, chẳng có ánh nắng mặt trời chiếu đến nơi này.

Nơi đây giống như chỉ có hai mùa thu đông.

Tiết đại hàn thường lệ lại sẽ đổ trận tuyết rơi phủ trắng một chân trời bông tuyết. Nhưng hôm nay thi thể phủ đống trên đất, máu bắn tám trượng lũ lượt ngã xuống tưới khắp nền tuyết, đỏ trắng, trắng đỏ màu sắc xen kẻ thập phần quỷ dị chói mắt.

Chiến trường cát bay đá chạy, tứ phía lâu đài hỗn loạn bị dị rễ tàn phá thê lương, hai nam nhân bất phân thắng bại  giao đấu kịch liệt đã hai ngày.

Bạch Diệc Phi tốc độ cực nhanh tấn công lực sát thương mỗi đòn dồn ép mạnh mẽ sắp chiếm ưu thế lại bị quái dị rễ cây ngăn chặn nhiều lần, rễ cây như tấm khiên vững chắc, Nam Phương Vực xảo trá thao tác thuật đều âm hiểm biến hoá, tầng phòng ngự khó phá, mục đích tiêu tốn thể lực của Bạch Diệc Phi.

Lão Cẩu cảm nhận giá trị hận thù của Tân Mai bùng nổ, ôn tồn xoa dịu: "Mai Mai bình tĩnh...bình tĩnh..Ta cũng không ngờ tình hình tệ đến mức này chúng ta nhiệm vụ phía trước rõ ràng hoàn thành lại bắn ngược thành không. Quá ấm ức rồi...Có cách lấy lại công bằng cô có muốn làm không?"

Làm! Tân Mai điên đến muốn tát chết Lão Cẩu.

Đánh chết Lão Cẩu cũng không dám nói hắc y nhân này vì cứu em gái hắn mà xuyên không tới huyết tộc đảo lộn trật tự, làm xằng làm bậy dẫn đến bi kịch này.

Lão không muốn bị tạp chết, xúi dại nói: "Tiếp diễn theo đà này nam chính trâu bò cỡ nào vẫn sẽ chống cự không nổi với hắn. Ta hướng dẫn cô thoát khỏi kết giới, giờ chúng ta tiến ra bên ngoài liều mạng." âm điệu tăng cao cổ vũ cô: "Lên, tiến lên thiếu nữ!"

Tân Mai vừa ra kết giới đã nghe tiếng Lão Cẩu oăng oẳng giống như thúc giục cô mau đi tự tìm đường chết, nhưng quả thật không đợi cô nghĩ ngợi thân thể đã làm theo lý trí.

"Phụt" một tiếng, thân thể dường như bị vật gì đó xuyên qua, Cô cúi đầu xem rễ cây to lớn như tay con người đâm xuyên qua lòng ngực, váy tím cung đình tung bay trong gió thắm đỏ một mảng, máu như suối theo động tác nó rút ra mà phun ào ạt ra bên ngoài, cô chỉ cảm thấy ngực tê rần, đồng thời có một phân đâm vào người Bạch Diệc Phi.

Nam Phương Vực thần sắc cứng đờ, theo bản năng muốn chạy đến chỗ nàng, nhưng hai chân lại như rót chì vô pháp nhúc nhích. Đứng ngốc như hoá đá, khó có thể tin chính mình lỡ tay ngộ sát nàng.

Bạch Diệc Phi sờ đến một tay chất lỏng ấm áp đỏ thẫm. đôi tay nâng mặt nàng gấp gáp cầm máu truyền khí vào thiên linh cái.

Hắn chất vấn thiếu nữ trong lòng, nhưng ngữ khí vô cùng kiềm nén: "Vì sao?"

Ta không cần muội đỡ thay cho ta.

Bạch Diệc Phi thốt ra câu hỏi mà chính hắn đã sớm có đáp án.

Cô nhìn nam nhân tuấn mỹ đến nhiếp hồn đoạt phách, màu mắt xanh lam giờ phút này đã hốc mắt đỏ bừng không nhịn được thấp giọng nói: "Nếu có kiếp sau muội vẫn muốn tiếp tục gặp gỡ, bầu bạn bên cạnh ca ...Ca nhất định phải sống thật tốt thật tốt, đoạn đường phía sau muội không thể bước cùng được nữa rồi."

Cô ngắm nhìn chân trời tịch mịch ở huyết tộc, khoé mắt mơ hồ ươn ướt: "Thật ra muội không phải cô nương tốt, đợi khi vương huynh tiếp xúc thế giới bên ngoài sẽ phát hiện cảnh sắc phồn hoa thú vị biết bao, ca sẽ gặp gỡ nhiều người chân tâm muốn bồi ca cùng trải nghiệm, nếu có thể hãy quên muội."

"Làm sao có thể" Hắn cố chấp lắc đầu: "Vì sao bước vào cuộc sống ta rồi, lại còn sẽ bước ra đi?"

Nàng thở dài một tiếng, há miệng rất muốn đáp lời, nhất thời thiên ngôn vạn ngữ khiến lời nói nghẹn ngào, Tân Mai cổ họng nóng lên phun ra một búng máu, ấm áp chất lỏng dính trên đốt ngón tay thon dài bạch ngọc của hắn.

Bạch Diệc Phi vẫn luôn truyền liên tiếp vào người Tân Mai cổ nhiệt chân khí bảo tồn cô hơi thở, hắn âm điệu rất thấp, giống như lớn tiếng một chút sẽ thương tới nàng: "Tiểu Diễm cầu xin muội, muội đừng rời bỏ ta, muội đi rồi thế gian đối ta còn gì ý nghĩa nữa?" vô hạn thương tâm ngữ khí thỉnh cầu nàng.

Nhưng thiếu nữ trong lòng hắn ngày một mềm nhũn hô hấp khó khăn gặn từng chữ: "Muội sẽ..trở lại. . . ca nhất định.. phải sống..." hứa khả một cái hẹn giả cho hắn một tia hy vọng rồi lại ý thức tan rã.

Bạch Diệc Phi khoé mắt muốn nứt ra ôm cơ thể nàng xiết càng chặt, Tuấn dật dung nhan giờ khắc này có chút ngây ngốc.

Trong khoảnh khắc, đột nhiên hắn quanh thân bạo phát lệ khí, đại nộ một chưởng đánh bại Nam Phương Vực, như tẩu hoả nhập ma không màng tất cả lao đầu bế cô đến vương thất mật đạo.

Ngọn đuốt loe loét, bóng tối như muốn bao trùm toàn thân thiếu nữ.

Bạch Diệc Phi tuấn dung chật vật chưa từng có, hắn vội vã lục tung sách cổ dùng đủ cấm thuật, nghĩ mọi biện pháp phục sinh bảo lưu thân xác cho cô.

Nghìn cân treo sợi tóc cô không màng sinh mạng cứu hắn, đến chính Lão Cẩu còn cho là Tân Mai thực sự động lòng với sức hút nam chính mà sẵn sàng chết thay.

Nhưng sự thật chỉ mình cô biết rõ nhất...

Lão Cẩu không hỏi Tân Mai cũng là lười giải thích, cô hiểu ý đồ Lão Cẩu thúc giục cô xông ra ngoài tìm chết. Tuy cốt truyện đã nát đến không thể cứu nhưng cô không khỏi có chút tiếc nuối, Huyết tộc nếu không có chuyện gì xảy ra thọ mạng vốn rất dài lâu, cô vốn dĩ tưởng thuận nước đẩy thuyền, trực tiếp ngỏm củ tỏi tìm lý do băng trước nam chính mà thôi.

Cô nghe Lão Cẩu nói sẽ trả thù được Nam Phương Vực kia chỉ cần cô có thể rời đi thế giới này...

Bao sự việc tê tâm đau lòng đều không muốn hay muốn đã phải diễn ra, căm phẫn tích tụ đến khiến cô bất chấp thủ đoạn, miễn có thể trả được thù!

Đến khi linh hồn rút ra khỏi thân thể nhìn đến bộ dáng Bạch Diệc Phi dần héo mòn đi, hoá điên cuồng ôm hôn xác chết kia, đầu lưỡi rót thật nhiều dịch thuốc giúp thân thể nguội lạnh mất sinh khí đó uống vào từng ngụm, bất chấp tất cả tìm cách trọng sinh Bạch Hoả Diễm.

Cô có chút ngốc lăng.

Mỹ nam ca ca sao cố chấp giống cái đại biến thái?

Cảnh tượng tử biệt vẫn còn có chút ê ẩm, Tân Mai tuy rằng lòng tồn tại chút tiếc nuối, sợ hãi mà sờ sờ tim, nhưng cục diện huynh muội chi ái một cuộn chỉ rối rắm cô không nghĩ thu thập!

Ngàn vạn không nghĩ rơi vào mắt Lão Cẩu hình ảnh linh hồn Tân Mai sờ ngực phiêu phiêu bay đi, biểu tình bất đắc dĩ tiếc nuối ngoái đầu ngắm bóng dáng Bạch Diệc Phi lại là si tình động tâm thiếu nữ. E sợ tương lai cô phân tâm không chịu làm nhiệm vụ bèn lén lút rút đi ký ức của cô.

Mạng không cần thì nhan sắc còn có nghĩa lý để dụ dỗ sao? Yêu đến mù quáng thiếu nữ này.

Aiz...Lão Cẩu nặng nề thở dài. Mang 'Tân Mai mất trí nhớ' đi trừng trị nam nhân du hành thời gian tội ác tày trời phá hoại xã hội kia.

...

Chuyện xưa xem xong một hồi. Tân Mai giận Lão Cẩu đến sắc mặt đại biến khuôn mặt liên tục chuyển bảy sắc cầu vồng.

Cảnh giường chiếu không lướt nhanh đi mà Lão Cẩu cần phải slow motion gợi đòn như vậy không?

Đây là vui trên nổi đau của người khác?

Thật là thiếu đánh!

Lão khốp kiếp dám chơi cô, lại còn dám làm cô mất trí nhớ, ngày đêm ở bên cạnh Nam Phương Vực kẻ thù đời trước của mình, suýt nữa là đồng ý nói chuyện yêu đương với hắn.

Hahả, tôi không nhớ ra, ông định giấu đến bao giờ?

"Sẽ nói...sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bởi ta cảm thấy nếu chúng ta đến nơi này ngăn chặn Nam Phương Vực vượt thời gian, thì kết cục của thế giới huyết tộc sẽ được thay đổi, không ai phải chết đúng trật tự thiên đạo không phải sao?"

Lão Cẩu ông nên ăn nhiều quả hạch để phát triển trí não.

"Ta ăn khoai tây chiên thấy rất ngon" Lão Cẩu nghe Tân Mai đề nghị trầm mặc thêm vào menu sau này.

Tân Mai xoa thái dương, ông chắc chắn thiên đạo cử một vị đầu quả nho như ông đi chữa vị diện mà không phải phá hư thế giới?

"Vị diện là trong tiểu thuyết viết, chúng ta là đấng cứu thế." Lão Cẩu cãi lại.

Cứu thế cái cầu lông!

Ôi mẹ ơi! Nhiều lúc muốn bỏ đi thật xa.

Hít sâu thở nhẹ, phải bình tĩnh với trẻ nhỏ.

Nhưng một con người như Nam Phương Vực vượt thời gian bằng cách nào vậy?

Thật điên mà, cô nhịn lắm mới không ngay tức khắc đi tính sổ bóp chết thằng khốn đó.

"Nếu thành công sẽ có Bạch Diệc Phi lang thang ở mạt thế như bây giờ sao?  Rốt cục đầu ông cấu tạo từ gì?"

Tân Mai thật không muốn đả kích Lão Cẩu, nhưng không nói không được.

"Tôi nhớ không lầm nhiệm vụ ở đây là chung sống bên Nam Phương Vực. Có nửa điểm liên quan đến chuyện trả thù sao? Ông đọc nhiều truyện cẩu huyết quá nhỉ?

Đừng quên lúc trước ông đã đáp ứng tôi."

Lão Cẩu: "Không có, nhiệm vụ cô là sinh tồn ở Mạt thế là do cô yếu mới muốn ôm đùi Nam Phương Vực cầu che chở mà. Ta cũng không ép cô bên hắn"

Lỗi này là do cô, Lão mới không gánh đâu.

Lão Cẩu nhìn ánh mắt Tân Mai trong lòng có hơi sợ hãi.

Thiếu nữ cười chậm rãi, nhưng trong lòng Lão Cẩu vô cùng lo lắng. Cảm giác quái lạ và chột dạ không nói rõ.

Mười phút sau.

Lão Cẩu nhảy dựng lên rít rào: "Ta sai rồi, sai rồi Tân Mai đừng làm bậy, ta sắp bị cô doạ chết rồi." Lão Cẩu sám hối chân thành đến sắp khóc ra tới nơi cho cô xem.

Tân Mai đứng trên cao tường thành căn cứ, cheo leo đến mức chỉ cần sảy chân là liền gieo thân xuống.

"Nếu không phải sợ cô nhập tâm quá sâu đắm chìm tình cảm ở thế giới đó, hậu quả xấu nhất là tinh thần phân liệt thì ta sẽ nhọc lòng như thế?" Thấy cô nhúc nhích đôi chân, tim Lão Cẩu càng đập gia tốc.

Tân Mai ôn hoà cười: "Ngủ một giấc thôi mà, lão nương gặp ác mộng muốn vận động tỉnh ngủ không được sao?"

Một lời không hợp liền tự sát. Ai ngăn cản cái người điên này lại đi.

Không lẽ là bị đả kích đến muốn từ bỏ thế giới này, bỏ gánh không làm sao?

Lão Cẩu trái tim mỏng manh vô cùng hoảng loạn, sợ nếu lần này nhiệm vụ lại thất bại, năng lượng của Lão sẽ bị trừ hết, xuyên đến thế giới này có lượng lớn Thiên lực cân bằng, giống như đánh thưởng vậy,  phần thưởng phong phú nếu thành công sẽ nhận được thiên lực, thu ích lợi tu vi bạo tăng có khả năng Lão Cẩu sẽ sớm một chút khôi phục chân thân.

Thất bại sẽ ngủ đông ngay lập tức. Không hẹn ngày ra.

Vì sao ư? Vì cái giá của thời không quy định, muốn càng nhiều đổi càng lớn. Tiêu hao quá nhiều dẫn đến mất hết thần lực.

Tân Mai môi đỏ mọng khẽ cong, bất cứ ai cũng không nhìn ra tâm tình cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play