Edit: Cây Nấm Nhỏ

___________________

Chương 20: Duy Dửu Kiêu Kiêu (1)

So sánh với sự náo nhiệt của trấn nhỏ ở sơn gian, Dược Vương cốc nơi này lạnh lẽo chút hơi người cũng không có, trên đường nhỏ rất ít người đi lại, chỉ trải đầy cây cỏ, những bụi cỏ mọc dày tới nỗi không thấy được con đường đá phía trước.

Tùy tùng bị Liễu Tĩnh Thủy kêu ra ngoài cốc chờ, hai người đi một đoạn đường, Sở Yến nhìn thấy một khe suối, hai bên sơn gian là đình đài lầu các san sát nhau, không khỏi cảm thán, Dược Vương cốc nhiều đình đài lầu các như thế, vậy mà chỉ có vài người ở, cũng không biết mớ kiến trúc này lúc trước làm sao mà xây lên được.

Hai người đi dạo đại trong sơn gian, cảm thấy hơi mệt, gần rừng cây có một tòa đình cho nên cùng dừng lại nghỉ ngơi một chốc.

Sở Yến nhìn bậc thềm vào đình phủ kín rêu xanh, đám rêu còn cực kỳ um tùm, sắp che kín cả cái đình.

Xem ra nơi này đúng là không có người nào tới rồi, bỗng nhiên hắn có một ý tưởng kỳ quái, những đình đài lầu các ở sơn gian này cũng không phải để cho người dùng tu luyện, mà chỉ là vật trang trí điểm xuyết cho màu xanh của núi rừng.

Trong học viện Ẩn Sơn còn treo lồng đèn, câu đối xuân, đi tới đi lui trong Dược Vương cốc nãy giờ, tất cả kiến trúc đều không thấy chút vật trang trí cho năm mới gì cả, Dược Vương cốc hình như không thèm để ý tới ngày lễ này.

Nhưng mà nơi này lớn như thế, người trong cốc lại ít, muốn bày biện thì cũng vất vả lắm.

Liễu Tĩnh Thủy đi vào trong đình, nội lực bộc phát, một trận gió cuốn gào thét thổi qua, cuốn đi đám bụi bặm bám lâu ngày trên ghế ngồi trong đình bay sạch sẽ.

Thấy bụi bị gió cuốn đi không còn bẩn lắm, Sở Yến đi vào, trước khi ngồi xuống còn thử lau lại, quả nhiên thật sự sạch sẽ, một hạt bụi nhỏ cũng không thấy, không nghĩ tới đao khí của Liễu tam công tử không những có thể đánh người, có thể tháo bông tai còn có thể lau bàn.

"Bội phục, bội phục." Sở Yến an tâm ngồi xuống.

Đối với khen ngợi của hắn, Liễu Tĩnh Thủy chỉ cười, sau đó bắn ánh mắt ra xa: "Cây đại thụ phía trước là vườn trồng cây cỏ của Dược Vương cốc, đều là những hương hiệu hiếm có, Dược Vương tiền bối trồng cho vui, không để ý việc người khác hái một ít đem về."

Hai mắt Sở Yến sáng rực: "Ta cũng có thể hái?"

Liễu Tĩnh Thủy gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Sở Yến đứng dậy tới cạnh y, đi theo tầm nhìn của y về phía xa xăm, cách đó có một tầng sương mù mỏng manh, thêm một cái cây to dễ thấy, từ xa đã có thể thấy cái cây đó to gấp năm sáu lần ngôi nhà gỗ bên cạnh.

Cây to như thế Sở Yến chưa thấy bao giờ, trong lòng tò mò không thôi, mệt mỏi chớp mắt tan biến, ngồi được chút lại muốn kéo Liễu Tĩnh Thủy đi qua bên vườn cây cỏ kia nhìn xem.

Mới tới gần vườn cây cỏ, Sở Yến đã thấy từng trận hương thơm được gió đưa tới trước mặt mình.

Ở phía xa nhìn cái cây này, Sở Yến đã biết là nó to lắm, nhưng giờ phút này dừng dưới tàng cây, cảm giác rung động càng thêm tràn lan, thân cây này năm sáu người vòng tay lại ôm cũng chưa hết, trên từng nhánh cây lại phân thành từng tán nhỏ, che được rất nhiều đất đai bên dưới.

Trong sa mạc muốn tìm một cái cây cũng khó khăn, huống chi là cái cây trăm năm như thế này, Sở Yến ngẩng đầu nhìn tán cây cách mình và mặt đất mấy trượng, sợ hãi ca thán: "Thì ra cây có thể cao lớn như thế sao..."

"Thật ra là hai cây." Liễu Tĩnh Thủy nói xong cẩn thận tránh cây cỏ bốn phía đi tới trước "Phía trước là Kinh Chập hương chỉ có ở dãy núi mười hai đỉnh, ngửi có thấy thích không?"

Sở Yến nghe y nói xong, đi tới mới thấy giữa thân cây đúng là có một khe hở, thì ra đây là hai cây ở cùng một chỗ, qua thời gian mấy ngàn năm đã hòa làm một, không nhìn kỹ thì đúng là không biết.

Thấy Liễu Tĩnh Thủy đi lại, hắn cũng đi theo y về phía trước, ngửi được đủ loại mùi hương trong không khí, cũng không biết Kinh Chập hương trong miệng Liễu Tĩnh Thủy là cái nào.

Cổ thụ che trời, lá xanh lấp cả mặt trời, có nhiều dây leo lơ lửng giữa những cành cây khổng lồ, thỉnh thoảng gió nổi lên, từng chiếc lá xanh biếc lay động theo gió, vài tia nắng theo khe hở xuyên qua tán cây, rơi vào đám hoa cỏ quý hiếm dưới đất, mảnh vườn hoa cỏ được trôi nổi trong ánh sáng tĩnh lặng vắng vẻ.

Do còn mùa đông rét lạnh, giữa những cây cỏ thơm hương này cũng không có côn trùng gì, xua đi rất nhiều phiền não, khi đi qua chỉ có mùi hương trong trẻo đẹp đẽ vô tận.

Vì Kinh Chập hương kia, hai người đi sâu hơn vào vườn hoa cỏ, Liễu Tĩnh Thủy còn chưa dừng lại Sở Yến đã đứng sững.

Chỉ vì hắn nghe được chút ngọt ngào, là mùi hương làm người ta mê loạn, mùi hương kia rất dày, không phải mùi trên cầu hương của Liễu Tĩnh Thủy phát ra.

Hắn không khỏi kỳ quái nhìn về mấy cọng cỏ nhỏ màu hồng, để sát mũi vào ngửi.

Không sai chút nào, mùi hương này rất giống mùi hương mê loạn trên người Liễu Tĩnh Thủy... Nói tới cũng lạ, hương liệu trong cầu hương của Liễu Tĩnh Thủy tới giờ vẫn chưa đổi... Chẳng lẽ mùi này có huyền cơ gì?

Sở Yến nghĩ, không khỏi ngẩng đầu nhìn người trước mắt thêm vài lần, sau đó lặng lẽ hái một chút cỏ hương giấu đi. Liễu Tĩnh Thủy cảm giác hắn không đuổi kịp, ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc thấy hắn đứng thẳng người dậy, đi theo sau.

Liễu Tĩnh Thủy nhìn thấy nhành cỏ hương màu hồng bên cạnh, trong lòng hơi căng thẳng, đúng như Sở Yến nghĩ, kia chính là hương liệu trên người y, nhưng mà thấy Sở Yến không có gì khác thường, y cũng không để ý nữa, tiếp tục dẫn Sở Yến đi về phía trước.

Đi tới một bụi cỏ màu đỏ tươi, cuối cùng Liễu Tĩnh Thủy mới dừng lại.

Kinh Chập hương kia là một đóa hoa nhỏ màu đỏ tươi, hình dáng giống như hoa đào mùa xuân nhưng màu sắc lại như hải đường. Hương hoa cũng có mùi giống sắc xuân, chứa hơi thở ấm áp, ngoài ra cũng có một loại cảm giác ướt át như mùi hơi nước, đúng là Kinh Chập khi những bông hoa mùa xuân nở rộ, hương vị của sấm sét và mưa phùn.

Sở Yến cúi người xuống gần đóa hoa, cụp mắt tỉ mỉ ngửi mùi hương kia: "Vừa ngửi thì thấy có chút hưng phấn, sau đó lại dịu nhẹ, rồi trở nên tươi mát sảng khoái, loại mùi hoa này kỳ lạ ghê..."

Liễu Tĩnh Thủy đồng ý: "Ừ, đúng là như thế, ngửi sơ còn có cảm giác như sấm sét, sau lại như mưa xuân sối hoa, lúc này mới được gọi là Kinh Chập."

(*kinh chập là vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba)

"Ta hái xuống được không?" Sở Yến thấy Liễu Tĩnh Thủy gật đầu, mới ngắt xuống mấy đóa, lại nói "Nhưng mà ta vẫn tương đối thích mùi hương trên người ngươi hơn, có thể khiến cho lòng người yên ổn."

Liễu Tĩnh Thủy thuận theo cười khẽ, không nhiều lời.

Hai người lại đi xem chút hương liệu khác, dạo chơi trong Dược Vương cốc hồi lâu, mắt thấy mặt trời dần chìm phía Tây nên ra xe trở về học viện.

Dù sao lúc trước cũng lặng lẽ hái mấy mấy nhành cỏ hương đậm vị kia, trong lòng Sở Yến có tật giật mình, sợ bị Liễu Tĩnh Thủy phát hiện, bản thân lấy hương liệu không chút nương tay, đang cố che dấu mùi hương của chúng lại, hắn luôn nghĩ tới chuyện hương liệu, nhìn Liễu Tĩnh Thủy hết sức rối ren, muốn hỏi lại không dám hỏi, trong lòng hết sức âu sầu.

Vì thế vừa về học viện Ẩn Sơn, Sở Yến lập tức cho gọi Mục Ni.

Hắn ngồi cạnh bàn trầm tư, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp, vòng tay cũng vì thế mà di chuyển theo, phát ra âm thanh 'leng keng', âm thanh này vang không được bao lâu, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

Cánh cửa vốn đóng chặt, Sở Yến vung tay lên, lợi dụng chưởng gió để mở cửa ra, Mục Ni vào trong, ngay cả 'Thiếu cung chủ' cũng chưa kịp gọi đã bị Sở Yến đưa tới một gốc cỏ hương mà lúc trước lấy được từ Dược Vương cốc.

Cỏ hương này vừa được lấy ra lập tức tỏa ra mùi ngọt ngấy.

Ngón tay chỉ chạm vào một chút đã dính mùi cực nồng, hoàn toàn không giống vị nhẹ trên người Liễu Tĩnh Thủy, có thể Liễu Tĩnh Thủy chỉ dùng một ít hoặc có biện pháp khác để giảm độ nồng của mùi hương lại... Nếu không phải Sở Yến ngửi nhiều hương liệu riết quen, có thể sẽ không thể nhận ra loại mùi hương này.

Đưa cỏ hương cho Mục Ni đem đi, Sở Yến nghiêm mặt nói: "Mục Ni, giúp ta điều tra, cái này dùng để làm gì?"

Trước khi vào dãy múi mười hai đỉnh, hương liệu trên người Liễu Tĩnh Thủy mỗi ngày đều đổi một loại, bắt đầu từ hôm hàn độc trong người Liễu Tĩnh Thủy tái phát, mùi hương này luôn tồn tại trên người y, trùng hợp như thế khiến Sở Yến không khỏi hoài nghi, mùi hương này có phải liên quan tới hàn độc trên người y không?

Đều nói bốc thuốc đúng bệnh... Có lẽ dựa theo thuốc dùng mà hắn có thể tìm ra nguyên nhân căn bệnh của Liễu Tĩnh Thủy? Tìm ngay nguồn biết đâu có thể nhìn ra cái gì.

Mục Ni nhận lấy cỏ hương, ngửi sơ thử mùi, trong lòng hơi hoảng loạn, không khỏi nhíu mày: "Cái mùi gì thế này..."

Sở Yến dựa vào lưng ghế, thở dài: "Ta ngửi được mùi hương này trên người Liễu Tĩnh Thủy... Mùi hương rất kỳ quái, khẳng định không chỉ là hương liệu."

Mục Ni cất kỹ thảo dược: "Thảo dược Trung Nguyên ta không rành, có lẽ cần chút thời gian để hỏi thăm..."

Sở Yến gật đầu: "Ừ, nhưng ngươi đừng để người trong học viện biết được, cũng đừng hỏi Giang cô nương. Cố gắng đừng để Liễu Tĩnh Thủy biết."

Hạnh Hoa Ổ của hai tỷ đệ họ Giang là đại môn phái trong võ lâm đứng nhất về y thuật, bọn họ cũng là người đứng đầu trong môn phái, theo lý hỏi bọn họ là nhanh nhất, nhưng mà nhắc tới hàn độc, Liễu Tĩnh Thủy liền có chút chống cự.

Sở Yến đoán rừng cây cỏ hương này có liên quan tới hàn độc của Liễu Tĩnh Thủy, đương nhiên có chút băn khoăn, không muốn cho Liễu Tĩnh Thủy biết mình lén trộm cỏ hương này đi điều tra, đành phải tránh người bên Liễu Tĩnh Thủy, cho nên mới căn dặn như thế.

"Ta đi hỏi trước một chút." Mục Ni lên tiếng đáp, sau đó dặn dò một câu "Thời gian không còn sớm, ngươi lát nữa dùng tiệc trở về thì phải nghỉ ngơi sớm chút đó."

Sở Yến khoát tay: "Biết rồi, biết rồi. Ngươi khoan hẵng đi, ta cho ngươi cái túi hương đã."

Mục Ni tính xoay người đi, nghe vậy quay lại, chỉ thấy một vật nhỏ bay tới chỗ mình, theo bản năng chụp lấy, một mùi hương cực kỳ gắt mũi xộc tới.

"Lạc Tát!" Mục Ni thiếu chút nữa bị mùi hương này xông xỉu, không khỏi hét lên.

Sở Yến cười: "Đây là Kinh Chập hương có một không hai của dãy múi mười hai đỉnh đó, lúc đầu mùi hương không tốt lắm nhưng sau đó rất dễ chịu. Ta ra ngoài một chuyến này mang về không ít hương liệu, cho ngươi một phần còn không biết cám ơn ta?"

Mặt Mục Ni không chút thay đổi, cất túi hương đi: "Cám ơn ngươi, Lạc Tát."

Sở Yến lúc này mới vừa lòng, thả gã đi khỏi.

Mấy ngày sau, Mục Ni không chỉ tự tìm lại trong đầu mình, còn hỏi thăm người khác, đáng tiếc những y quán gần đó đều hỏi hết cũng không tra ra được gì, mấy thầy thuốc có chút tiếng tăm cũng bảo không biết.

Sở Yến cảm thấy kỳ lạ, đối với lai lịch cỏ hương này càng thêm nghi ngờ.

Nhưng mà cỏ hương này được lấy từ trong Dược Vương cốc... Những thứ trong Dược Vương cốc nào có cái gì tầm thường đâu, nào có thể dễ dàng điều tra ra được, người bên ngoài không biết cũng có lý.

Sở Yến biết việc này không gấp được, cho nên để sang một bên.

Liễu Tĩnh Thủy làm bạn bè rất xứng đáng, mỗi ngày đi thăm thú xung quanh với hắn, hắn càng không có nhiều thời gian đi suy nghĩ việc cỏ hương, năm này dần trôi qua, tết Nguyên Tiêu tới gần.

(*Nguyên Tiêu là rằm tháng giêng âm lịch)

_______________________

Trích trong bài Phủ điền 1 trong Kinh thi

甫田 1

無田甫田,

維莠驕驕。

無思遠人,

勞心忉忉。

Phủ điền 1

Vô điền phủ điền,

Duy dửu cao cao (kiêu kiêu).

Vô tư viễn nhân,

Lao tâm đao đao.

Dịch nghĩa

Chớ làm ruộng miếng ruộng to,

Chỉ có cỏ dại mọc rậm rạp.

Chớ nhớ tưởng người ở xa,

Chỉ lao nhọc tâm tư.

Chú giải của Chu Hy:

Chương này thuộc tỷ.

điền (chữ thứ hai, câu I): cày cấy làm ruộng.

phủ: lớn.

dậu: cỏ hại lúa.

kiêu kiêu (đọc cao cao): thịnh vượng lên.

đao đao: sầu khổ lao nhọc.

Bài thơ này răn người đương thời ghét việc nhỏ mà lo làm việc to, bỏ việc kề gần mà mưu tính việc xa, sẽ chỉ lao nhọc mà không ra công cán gì.

Nguồn: thivien.net

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play