*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu lão gia từng nghĩ tới việc báo quan, nhưng sau khi biết được Sở Yến là người như thế nào thì lão cũng từ bỏ ý nghĩ đó.
Báo quan, chỉ sợ quan phủ cũng đánh không lại ma đầu này, chỉ tổ rước lấy nhục.
Nhưng mà lão vẫn không cam lòng, số 'của đi thay người' này thực sự khổng lồ.
Sở Yến đi một mình, một người như hắn không kham được hết đống đồ vật này nọ cho nên đi theo còn có mười mấy người kèm mấy chiếc xe ngựa.
Đối với Triệu lão gia, mười cái miệng ăn không đáng là gì nhưng mà mười cái miệng này không phải chỉ để ăn thôi đâu, còn chưa kể bên trong mấy chiếc xe ngựa đó, những gì tăng lên toàn là móc trong túi lão ra không đó.
Triệu lão gia mỗi lần đi ngang qua mấy chiếc xe ngựa, nhìn vàng bạc châu báu, tơ lụa thượng hạng đều đau đớn không thôi.
Mấy chiếc xe ngựa chiếm hết nửa cái sân, người trong phủ sau khi ăn xong muốn đi tản bộ cũng không có chỗ để đi.
May là hiện tại đã vào đông, trời cũng lạnh, không phải khí hậu thích hợp đi tản bộ, trốn trong phòng còn sướng hơn ra ngoài.
Sở Yến nằm nghiêng trên tháp quý phi trong phòng, ôm lô ấm nhỏ
(cái lò nhỏ, dùng để sưởi ấm) trong ngực, cực kỳ thoải mái.
(*Hình ảnh minh họa tháp quý phi)(*Hình ảnh minh họa lô ấm)Trong nhà phú hộ thành Mạnh Giang rất xa hoa, so với Hoán Hỏa cung có hơi kém một tí, nhưng hắn ở nửa tháng, cũng coi như hài lòng.
Mùi hương huân trong phòng làm hắn có chút mơ màng, nhưng hắn không buồn ngủ, chỉ nhắm mắt để đó.
Ngoài cửa có giọng nói vọng vào: "Thiếu chủ."
Sở Yến nghe được âm thanh, hơi nhúc nhích, trang sức trên người theo động tác của hắn va vào nhau phát ra tiếng leng keng.
Hắn ngồi dậy, nói với người bên ngoài: "Vào đi."
Được cho phép, người bên ngoài đẩy cửa tiến vào.
Người này là thị vệ của Sở Yến, tên Mục Ni, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan khắc sâu như đao tạc, bộ dáng so với người tộc Hồ không khác tí nào.
Thị vệ đặt tên phải trước ngực, cúi đầu với Sở Yến, hành lễ, nói: "Thiếu chủ, bây giờ chúng ta muốn đến Lam Khê mất khoảng hai mươi ngày. So với những gì thuộc hạ nghe được, Liễu Tĩnh Thủy thường sẽ ở nhà một tháng, sau đó lại xuôi Nam, trên đường du ngoạn trở về học viện Ẩn Sơn. Thời gian trở về tầm khoảng hai ba mươi ngày trước Thượng Tị, chờ chúng ta tới Lam Khê có lẽ hắn đã rời đi rồi. Khi hắn về lại học viện Ẩn Sơn hành tung lại bất định, rất khó tra được. Có lẽ... nên đợi hắn trở lại."
(*Thượng tị là nhầm mùng 3 tháng 3, thường ngày này là ngày lễ truyền thống của người Hán)"Tầm hai ba mươi ngày trước Thượng Tị..." Sở Yến híp mắt, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay vịn "Vậy ta cũng phải chờ hắn ít nhất là hai tháng... Kệ đi, ở đây chờ vậy. Bọn họ không phải muốn ăn mừng năm mới sao, vừa hay ở lại chơi."
Nghe nói người Trung Nguyên có lễ mừng năm mới rất náo nhiệt, đúng lúc ở lại chờ người, lại hay không có hẹn chiến nào.
Mục Ni im lặng một chốc, nói: "Chiến thư với đệ nhất dược vương vẫn gửi chứ?"
Dãy núi mười hai đỉnh, trừ bỏ học viện Ẩn Sơn, còn có Dược Vương cốc, Huyền Cơ Môn bla bla cả đống. Nếu thật sự không tìm được Liễu Tĩnh Thủy, thì đi kiếm mấy môn phái này kiếm chuyện cũng được, miễn 'nổi' là được.
"Gửi, tất nhiên phải gửi." Sở Yến không (thèm) nghĩ ngợi trả lời, sau đó bổ sung thêm câu "Nếu không tìm được cách vào cốc thì dẹp luôn cũng được. Cái đám người Dược Vương cốc tính tình lập dị, kì cục, nhìn người ngoài không thuận mắt, có lẽ sẽ không ứng chiến."
Mục Ni gật đầu, đưa một cái hộp gỗ qua, nói: "Vòng tay mua hôm qua, mới đưa tới."
Sở Yến hai mắt thành hình ngôi sao, hưng phấn nhảy dựng, nhận hộp gỗ mở ra xem liền.
Trong đó có một vòng tay bằng vàng rộng cỡ hai đốt ngón tay, bên trên là một đóa sen được điêu khắc tỉ mỉ, ngay giữa còn đính một viên đá màu đỏ.
Hôm qua vừa thấy cái vòng này, Sở Yến lập tức cho người về Triệu gia báo với Triệu lão gia.
Triệu lão gia khóc không ra nước mắt, đối với tên côn đồ này chỉ có thể tiếp tục 'của đi thay người'.
Một bên giao tiền, một bên khấn, chỉ mong trời cao có mắt, mau chóng đuổi tên ôn thần này đi.
Vì thế Triệu lão gia cực kỳ không cam lòng mua vòng tay về, đem lên bàn cúng.
"Xuất sắc." Sở Yến cầm vòng tay cẩn thận quan sát, thích không rời tay.
"Trang sức ở đây không được kiểu cọ hoa văn tráng lệ như phong cách Tây Vực, cơ mà lâu lâu đổi vị cũng được."
Mục Ni và Sở Yến có thể nói là trúc mã trúc mã, cùng nhau lớn lên, thế nhưng trong lòng người này nghĩ cái gì, Mục Ni phát biểu gã không tài nào hiểu được, hoàn toàn không biết hắn hưng phấn cái gì, cau mày hỏi: "Cái này với cái trên tay người khác cái chi?"
Không phải đều là vòng tay gắn đá đỏ sao?
"Sao giống được. Đây là hoa văn sen vàng, khảm bên trên là đá màu đỏ lựu." Sở Yến chỉ vào đường nét hoa văn trên vòng sau đó giơ tay, để Mục Ni thấy vòng hắn đang đeo "Trên tay ta là hoa văn mặt trời, dát vàng, khảm đá máu bồ câu."
(Đá ruby đỏ huyết còn được giới chuyên môn gọi với cái tên khác là Pigeon Blood Ruby. Pigeon Blood được dịch là máu bồ câu, nhưng thực tế, theo một truyền thuyết của người Miến Điện, thì Pigeon Blood hay đỏ huyết là màu tượng trưng cho ngọn lửa đỏ ấm áp trong mắt của những chú chim bồ câu trắng.)(Nấm: Thật ra người ngoài nghề nhìn sẽ thấy hai màu này na ná nhau)Rồi khác cái gì?
Vòng tay bạc khảm đá đỏ!
Mục Ni so cái vòng trên cổ tay hắn với cái vòng trên tay hắn, chả hiểu gì.
"Đúng là đàn gảy tai trâu." Sở Yến nhìn Mục Ni xoắn xuýt nửa buổi, cuối cùng vứt cho gã một câu.
Mục Ni không nhận mình thiếu hiểu biết, tiếp tục nói: "Ngươi bớt lại đi, giáo chủ không có ở đây ngươi liền tự tung tự tác, nếu ngươi mang cả đống linh tinh các thứ về, giáo chủ sẽ nổi sùng lên cho coi. Mỗi ngày ngươi đeo trang sức đầy mình như vậy không mệt hả?"
Tây Vực nổi tiếng nhiều vòng vàng đá quý, dù nam hay nữ cũng thích đeo trang sức, từ đỉnh đầu tới ngón chân không chỗ nào là không đeo được. Chỉ có nơi ngươi không nghĩ tới, không có chỗ họ không đeo được, đeo càng nhiều họ càng thấy họ đẹp.
Sở Yến là người không đeo hết các nơi có thể đeo thì không thoải mái, hận không thể tỏa ánh hào quang, nhìn y chang cái hộp đồ... À mà không, phải là nhìn như cái hòm đính trang sức, cái hộp còn nhỏ quá, so sánh vậy không đúng.
Tuy rằng cũng rất đẹp, chỉ là Mục Ni không thể hiểu nổi.
Hơn nữa bây giờ bọn họ đi đánh lộn, mang nhiều đồ như vậy không sợ vướng tay vướng chân hả?
"Ai mượn ngươi lo." Sở Yến giận dữ vỗ xuống tháp, ngón tay xinh đẹp chỉ cửa lớn, vòng tay nhẹ rung, một âm thanh thanh thúy vang lên: "Lăn đi."
Thân là huynh đệ chơi với nhau từ nhỏ với thiếu chủ, Mục Ni bởi vì quan tâm hắn mà có thể nói những lời quá phận, nhưng nói là thị vệ của thiếu chủ, gã lại khá là nghe lời.
Thiếu chủ lên tiếng, gã chỉ có thể tuân lệnh, bất đắc dĩ lắc đầu, lui ra.
Sở Yến cố gắng bình tĩnh lại, tháo vòng tay có hoa văn mặt trời xuống, đeo cái vòng hình hoa sen lên.
Bọn họ tiếp tục ăn bám ở Triệu gia, tiếp tục gửi thư khiêu chiến cao thủ mười hai đỉnh, tiếc là không ai dám ứng chiến...
Mà thật ra chiến thư của hắn gửi đi cũng chả được mấy cái.
Dược Vương cốc xung quanh toàn hoa độc cỏ độc, đủ loại trận pháp cơ quan quỷ dị, sơ sẩy tí là mất mạng ngay, thư khiêu chiến vốn còn chưa đến nơi.
Huyền Cơ môn nổi danh dùng các loại cơ quan, trận đồ, không thể tới gần.
Còn học viện Ẩn Sơn, đưa thì có đưa rồi, chỉ là một đám mọt sách chỉ biết học lục nghệ kia không thèm quan tâm tới.
(*Lục nghệ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán)Sở Yến muốn kiếm chuyện, từng nghĩ trực tiếp xông vào mười hai đỉnh quánh lộn cho rồi.
Đúng lúc này, Triệu lão gia nghe được tin – Liễu Tĩnh Thủy vừa từ Lam Khê về tới, đi cùng còn có hai chị em nhà Giang Phù Nguyệt và Giang Phù Ngọc.
Sở Yến mừng rơn, Liễu Tĩnh Thủy mà về tới học viện Ẩn Sơn, hắn sẽ lập tức đi hạ chiến thư, cùng với anh hùng thiếu niên của võ lâm Trung Nguyên sống mái một trận.
Còn hai chị em nhà Giang Phù, hắn sẽ khiêu chiến sau, nhanh chóng đập bẹp cái 'Thanh Giang Phù Ngọc Nguyệt tựa tuyết, sương thiên Liễu Tĩnh Thủy như bình', sau này trong chốn võ lâm Trung Nguyên còn ai dám cản hắn.
Đợi hơn mười ngày, Liễu Tĩnh Thủy cuối cùng cũng dừng lại tại hồ Tinh Nguyện phía Bắc thành Mạnh Giang.
Hằng năm, Liễu Tĩnh Thủy về Liễu gia tại Lam Khê, lúc xuôi Nam hoàn toàn là tình trạng du lịch ngắm cảnh, đi đường như rùa bò.
Hồ Tinh Nguyện cũng là thắng cảnh có tiếng tại Giang Nam, y ở lại đó vài ngày cũng không lạ, hơn nữa, hồ Tinh Nguyện cách thành Mạnh Giang không xa, này lại hợp ý Sở Yến.
Kèo thơm.
(Nấm: Xin lỗi mọi người, câu đúng là 'Đây quả là cơ hội tốt' nhưng lúc đó tự dưng trong đầu mình nhảy ra hai chữ 'kèo thơm' nên mình để luôn. Note lại cho mng biết)Lúc Triệu lão gia gần như bị chọc điên, Sở Yến cuối cùng dẫn theo đám người của mình rời phủ Triệu gia.
Nửa đường Sở Yến nhận được mấy rương vàng của cha hắn đưa tới, còn có lòng tốt đưa cho Triệu lão gia một ít, xem như quà tạ lễ cho khoảng thời gian ăn bám của mình. Triệu lão gia lập tức vứt liêm sỉ, bởi vì tiểu ma đầu cho lão không ít vàng, khi hắn rời đi, lão còn có chút tiếc.
Sở Yến đi một ngày đường đã tới hồ Tinh Nguyện.
Trên đường đi, hắn tưởng tượng ra vô số cảnh bản thân đánh bại Liễu Tĩnh Thủy, hơn nữa mỗi lần còn không trùng nhau.
Hắn ở trong xe đồ lục lọi tìm kiếm một đống quần áo, trang sức, nghĩ xem hôm đó nên mặc gì, đeo cái nào, dẫn theo ai.
Sở Yến muốn lúc hạ chiến thư bản thân phải thật khí phách.
Tóm lại, hắn chuẩn bị kỹ lưỡng lắm, Liễu Tĩnh Thủy vừa gặp chắn chắn sẽ bị khí thế của hắn đè bẹp.
Sở Yến xoa tay, hưng phấn nhảy dựng.
Bên này, Liễu Tĩnh Thủy ở hồ Tinh Nguyện dạo thuyền.
Giang Nam đã rơi tuyết, hồ Tinh Nguyệt nằm xéo về phía Bắc, mùa đông ở đây so với chỗ khác dễ có tuyết hơn.
Giờ phút này trên hồ Tinh Nguyệt một mảnh trắng tinh, do nhiệt độ thấp, người ở đây không nhiều, người dạo thuyền có thể đếm trên đầu ngón tay, Liễu Tĩnh Thủy ở trên thuyền lớn, không khó để tìm.
Sở Yến cũng thuê một chiếc thuyền, trôi ra giữa hồ.
Quanh hồ sương mù lượn lờ, xa xa là núi non với mây trắng vây quanh, tuyết rơi lả tả, tất cả hình thành một lớp phủ trắng xóa mông lung.
Trời đất trắng tinh, chỉ khi vào đông trong hồ mới yên tĩnh như thế. Trong không khí yên bình như thế, trên thuyền truyền ra tiếng đàn.
Đàn, là đồ vật yêu thích của các văn sĩ thơ nho.
Liễu Tĩnh Thủy là đại sư huynh của học viện Ẩn Sơn, văn thao võ lược, cũng được xem là văn nhân, cho nên khi nghe được tiếng đàn, người đầu tiên Sở Yến nghĩ tới là y.
Mà tiếng đàn này đúng thật là phát ra từ chỗ Liễu Tĩnh Thủy, y ngồi ở giữa thuyền, bàn tay vỗ về chơi đùa huyền cầm, tấu một khúc <Tĩnh Quan Ngâm>
Vạn vật an nhiên, cảnh vật tĩnh lặng, im lặng chờ kịch, lòng người trầm lắng, cũng rất hợp với tình cảnh bây giờ.
Chỉ là Sở Yến không ngấm được, từ nhỏ hắn lớn lên ở Tây Vực, mấy thứ màu mè ở Trung Nguyên hắn không biết nhiều, càng là mấy thứ ý tứ hàm xúc lại càng không hiểu.
Chỉ biết tiếng đàn chậm rãi nhẹ nhàng, văng vẳng trong hồ, giống như là âm thanh đến từ thiên nhiên.
Muốn hắn theo tiếng đàn tìm người, đúng là có chút làm khó hắn.
Nhưng dù sao hắn cũng có võ công một bụng, sau một lát đã tìm ra phương hướng của người nọ, đi về con thuyền hoa cách đó không xa.
Trên thuyền có một nam một nữ, người nam chính là người đánh đàn, mặc đồ trắng, khoác áo lông chồn, không nói lời nào, hoàn toàn tập trung vào đánh đàn.
Kết thúc một khúc, dư âm còn vang vọng, một cô nương mặc đồ vàng từ sau người áo trắng đi tới, nhẹ giọng cười: "Tĩnh Thủy chiếu đại thiên
(mặt nước tĩnh lặng, soi sáng lòng người), một khúc này, đúng là làm lòng người thanh thản."
Liễu Tĩnh Thủy nhấc ngón tay lên, mỉm cười.