Lâm Thu Diệp sợ hãi trước hành vi biến thái của Thẩm Cảnh Nhiên, hoãn giọng.

"Thẩm Cảnh Nhiên, chúng ta chuyện gì cũng có thể thương lượng, cô hãy để tôi nói chuyện với cô ấy, bảo đảm cô ấy vẫn an toàn trước."

Mặt người dạ thú chính là từ dùng để hình dung người như Thẩm Cảnh Nhiên, bên ngoài thể hiện ôn uyển lễ độ, nhưng bên trong lại cầm thú biến thái đến mức khiến người ta phải ghê rợn!

"Cái này, cũng không phải không thể."

Thẩm Cảnh Nhiên cân nhắc nói.

"Cô để tôi nghe tiếng Thu Đồng trước rồi mới nói."

"Nó cơ bản không có ở chỗ tôi!"

Lâm Thu Diệp không biết phải nói sao mới được, Thẩm Cảnh Nhiên:

"Vậy em ấy đang ở đâu?"

"Tôi không biết!"

Lâm Thu Diệp ghét nhất cảm giác bị người ta khống chế, vừa dứt lời bên kia đã liền truyền tới tiếng thét chói tai, Lâm Thu Diệp giận tới môi run rẩy.

"Cô còn dám đả thương cô ấy, tôi sẽ thật sự truy tố cô!"

"Thu Đồng đang ở đâu?"

"..."

"Cơ hội cuối cùng, Thu Đồng ở đâu?"

Thẩm Cảnh Nhiên cũng chỉ dừng một chút.

"Nếu đã vậy, xem ra tôi cũng phải nghiêm túc làm vài chuyện để cô ta thấy thoải mái nhỉ, hình như cô ta đang rất cần người giúp cô ta giải quyết thêm... vài..."

Chưa kịp nghe hết câu, Lâm Thu Diệp đã nghiến răng.

"Biệt thự XX ở vịnh Tiên Thủy!"

"Lâm tổng đừng cúp máy nha, bây giờ tôi muốn đích thân xác nhận, nếu Lâm tổng lại gạt tôi, hậu quả chỉ càng nghiêm trọng."

Thẩm Cảnh Nhiên uy hiếp chẳng khác gì như cô uy hiếp khi kể chuyện cho Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Diệp thật sự cảm thấy người phụ nữ này quá biến thái rồi.

"Thẩm Cảnh Nhiên! Cô đúng là đồ biến thái!"

Lâm Thu Diệp giận đến không nhịn được nữa phải mắng ra.

"Haha."

Thẩm Cảnh Nhiên tựa hồ cũng không e ngại.

"Cô nên vui mới phải, tôi vì con gái cô mới thế, bình thường, ngay cả một con sâu tôi cũng không nỡ đành lòng sát sinh."

"Con gái tôi rơi vào tay cô, tôi thấy nó chỉ có con đường chết!"

Lâm Thu Diệp bi ai, người như vậy, cô nên mừng thay cho con gái đã tìm được một người yêu mình đến trình độ điên cuồng biến thái, hay nên đồng cảm tìm một bệnh viện tâm thần dành cho người bị điên có chỉ số thông minh cao? Nhưng mà, rõ ràng cô đã cho người điều tra, cả hai cơ bản đâu đã yêu đương tới trình độ biến thái như vậy!

"Lâm tổng, tôi tới rồi, tôi mở loa ngoài, mời cô cho người thả Thu Đồng ra."

Thẩm Cảnh Nhiên nhìn ngôi biệt thự bị mấy chục tên lực lưỡng bao quanh, Lâm Thu Đồng dù có cánh cũng khó thoát được.

Lâm Thu Diệp giờ phút này đã hết cách, chỉ đành làm theo, Lâm Thu Đồng lảo đảo từ bên trong chạy ra, nước mắt rơi trong gió.

"Thẩm Cảnh Nhiên!"

Cô ôm chầm lấy Thẩm Cảnh Nhiên, tương đối không còn chút tiền đồ, khóc nức nở.

"Em rất nhớ chị! Ô ô."

"Ngoan."

Thẩm Cảnh Nhiên sờ sau lưng Lâm Thu Đồng, rõ ràng cảm nhận được cô đã gầy đi rất nhiều, lập tức tối sầm mặt, lạnh giọng hỏi.

"Em không ăn nhiều cơm phải không?"

"Em nhớ chị cơ bản không ăn vô, bây giờ gặp được rồi lại thấy rất đói, thiệt muốn ăn!" (ăn chị - said by con ề đít tơ dở người)

Lâm Thu Đồng ôm chặt lấy Thẩm Cảnh Nhiên không buông, không biết xấu hổ nói. Lâm Thu Diệp đầu bên kia thấy ngượng thay cho Lâm Thu Đồng, cái gì mà thiệt muốn ăn, mi muốn ăn thịt người hay ăn cái gì hả! Đây chính là khuê nữ nhà cô, tự cô còn chưa hiểu Thẩm Cảnh Nhiên yêu thương nó sâu cỡ nào ư!

Lâm Thu Đồng ôm rất chặt, Thẩm Cảnh Nhiên chỉ đành giữ nguyên tư thế nói với Lâm Thu Diệp.

"Lâm tổng, tôi sẽ đối xử tử tế với Thu Đồng, không cầu xin chị chúc phúc, chỉ xin chị đừng cố chia cách chúng tôi, dù gì tôi chị cũng cùng một loại người."

"...."

Lâm Thu Diệp bây giờ chỉ biết như người câm uống thuốc đắng, câm nín hết nửa buổi, mới không cam tâm hung hăng nói.

"Thẩm Cảnh Nhiên, tôi biết rồi! Cô còn chưa chịu thả người!"

"À, chị bảo cô ấy à, chắc là đã uống xong buổi trà chiều."

Thẩm Cảnh Nhiên ôn nhu nói.

"Chúc hai người hạnh phúc, tôi cúp trước, sau này liên lạc thường xuyên nhé."

Lâm Thu Đồng mặt đầy mê mang, đợi Thẩm Cảnh Nhiên cúp máy xong, liền quấn quýt lấy.

"Thẩm Cảnh Nhiên, em rất nhớ chị."

"...."

Thẩm Cảnh Nhiên nhìn dáng vẻ rất uể oải lúc này của Lâm Thu Đồng, đoán hẳn đã nhịn đói mấy ngày, trong lòng vừa yêu thương vừa thấy giận.

"Không phải chị đã nói, phải ăn nhiều cơm à?"

"Dạ dạ, bây giờ em đi ăn liền."

Lâm Thu Đồng thái độ ngoan ngoãn nhận sai, thắt đai an toàn, còn thân thiết thắt giúp Thẩm Cảnh Nhiên, sau đó ngồi ngoan ngoãn như quai bảo bảo, đôi mắt to tròn ngược lại vẫn trong suốt sáng ngời như cũ, khiến đáy lòng Thẩm Cảnh Nhiên không nỡ lại rầy la. Lâm Thu Đồng một mực cười híp mắt nhìn cô, nhìn nhìn, kia đôi mắt lấp lánh ướt át, mấy ngày qua, nhớ Thẩm Cảnh Nhiên đến mức sắp phát điên. Thẩm Cảnh Nhiên vốn đau lòng, cộng thêm bị đôi mắt kia nhìn nhất thời không nhịn được hốc mắt cũng chua xót, có giận nhiều hơn nữa cũng không chống lại được đôi mắt ngấn lệ giờ phút này của người nọ. Thẩm Cảnh Nhiên cõi lòng hóa thành bãi nước, kéo người Lâm Thu Đồng lại, bản thân cũng nghênh đón, cả hai hôn môi, thưởng thức hương vị nước mắt của nhau.

Nói tới Lâm Thu Diệp sau khi cúp máy cô lập tức gọi cuộc gọi khác, điện thoại trong nháy mắt bắt máy, Lâm Thu Diệp vỗ đầu đỡ trán ném qua một đống câu hỏi.

"Bây giờ em đang ở đâu? Bị sao rồi? Có biết chị lo lắng thế nào không? Lớn vậy rồi sao còn để người ta bắt cóc? Nói chuyện đi chứ!"

"Ưh... Thu Diệp..."

Mặt Diệp Thu đầy mê mang.

"Chị sao vậy?"

Giọng nghe qua bình thường giống như không xảy ra chuyện gì cả, Lâm Thu Diệp nghĩ cô ấy cố ý che giấu cô.

"Em đừng gạt chị, rốt cuộc Thẩm Cảnh Nhiên đã làm gì em? Nếu thật sự đã tổn thương em, chị nhất định sẽ báo thù."

"Thẩm Cảnh Nhiên?"

Diệp Thu bày tỏ hoàn toàn không hiểu Lâm Thu Diệp đang nói gì.

"Chị có phải còn mơ ngủ nên hồ đồ rồi không?"

Lâm Thu Diệp bị lời này kích thích tỉnh táo lại đôi chút, bỗng nhiên nhớ lại câu nói sau cùng trước khi Thẩm Cảnh Nhiên cúp máy, liền hỏi.

"Em uống trà chiều với ai?"

Diệp Thu sợ hết hồn, nhìn khắp nơi một cái, thấy không có ai khả nghi.

"Dạ, với bạn cũ."

Lâm Thu Diệp im lặng, nhưng Diệp Thu vẫn cảm nhận được một trận gió rét lạnh, không chống đỡ nổi mấy giây, giống như thành thật giao phó.

"Chính là uống trà với tiểu cô nương trước kia từng thích em, nhưng chị yên tâm, thật sự chỉ là uống trà, người ta đã có đối tượng rồi."

"Vậy tại sao điện thoại lại tắt máy?"

Lâm Thu Diệp tựa hồ hiểu ra, chỉ là cô không muốn tin tưởng, suy đoán của cô là đúng, nhưng... Diệp Thu hoàn toàn không biết điện thoại của mình đã bị tắt máy, chỉ nói tiểu cô nương kia có cầm qua điện thoại của cô. Lâm Thu Diệp không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể chối bỏ, Thẩm Cảnh Nhiên đã bày ra trò này, cô lục lại bức hình ban nãy nhận được ra xem, người trong hình quả thật... khá giống Diệp Thu, nhưng cũng khang khác... bởi vì thiếu sáng nên hơi mờ tối. Chỉ là, bây giờ cô có thể xác nhận, người trong hình không phải Diệp Thu, vui mừng xong liền tức giận.

"Uống trà của em đi!"

Diệp Thu vô tội không xong, nữ nhân này rốt cuộc làm sao vậy? Chủ động gọi điện xong thì nổi đóa, thiệt là. Có điều, Diệp Thu vẫn chủ động kết thúc buổi gặp với Tô Hà, đứa nhỏ này bất ngờ hẹn cô ra, Diệp Thu còn thiệt vui vẻ, không ngờ, vui vẻ lại hóa bi thương, một cuộc điện thoại giận dữ của Lâm Thu Diệp làm tâm trạng vui vẻ của cô hoàn toàn đi toang. Tô Hà thành công hoàn thành nhiệm vụ, sau khi Diệp Thu ra về, vui vẻ gọi điện báo Tô Tú giành công.

"Tiểu Tú Tú, buổi tối chị muốn làm kèo trên."

"Không biết xấu hổ."

Tô Tú đỏ mặt mắng bốn chữ, chỉ là cô vẫn gửi đi một dòng tin nhắn, nhiệm vụ thành công. Thật ra, nằm trên rất mệt, Tô Tú không thích nằm trên chút nào, nhưng mà, mỗi lần trên giường đều bị dáng vẻ dụ thụ của Tô Hà làm cho huyết mạch sôi trào, đầu óc rơi vào tình trạng cực kỳ hưng phấn, lần nào cũng không nhịn được mới xảy ra chuyện lật mình trở người.

Thẩm Cảnh Nhiên trực tiếp đưa Lâm Thu Đồng về nhà mới, dọc trên đường đi Lâm Thu Đồng mới đầu còn hưng phấn, cuối cùng cũng không chống được ngủ thiếp đi mất, khóe mắt vẫn còn vương lệ. Mấy ngày qua, bị Lâm Thu Diệp nhốt trong biệt thự rộng lớn, nhìn phạm vi thì rộng rãi, nhưng bản thân lại bị hạn chế, nghĩ tới Thẩm Cảnh Nhiên vì mình mất tích mà nóng ruột, Lâm Thu Đồng lại ăn ngủ không yên. Hôm nay, gặp được Thẩm Cảnh Nhiên rồi, tất cả liền không còn quan trọng, Thẩm Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn Lâm Thu Đồng đang nắm lấy vạt áo cô, đáng yêu không lời nào có thể diễn tả.

Dù Thẩm Cảnh Nhiên rất muốn uy hùng tráng vũ bế người lên lầu, nhưng Lâm Thu Đồng đang ngủ rất say, cô không đành đánh thức. Lâm Thu Đồng ngủ rất sâu, Thẩm Cảnh Nhiên thì không đành làm cô thức giấc, tính một mình đi mua đồ ăn về mới gọi dậy, nhưng vạt áo lại bị cô bé nắm chặt không buông. Đôi mắt mờ mịt của Lâm Thu Đồng nửa tỉnh nửa mê, tầm mắt mông lung nhìn không rõ gương mặt, nhưng cô vẫn như cũ nhận ra người nọ là Thẩm Cảnh Nhiên, thuận theo tâm ý đưa tay kéo lấy người ôm vào lòng. Dùng sức hơi quá, làm đầu Thẩm Cảnh Nhiên đụng cái cốp vào cằm Lâm Thu Đồng, lần này, hoàn toàn tỉnh táo, người nào đó liền trả thù nhéo tai đối phương.

"Tỉnh liền xuống xe."

"Thiệt chẳng dịu dàng."

Lâm Thu Đồng cũng không bất mãn, vẫn ngồi bất động.

"Người ta trong truyện cổ tích đều là hoàng tử hôn để đánh thức công chúa."

"...."

Thẩm Cảnh Nhiên không thèm để ý bộ não tật nguyền của Lâm Thu Đồng, xoay người tính xuống xe. Lâm Thu Đồng một phát liền nắm cô lại, xông ngang đánh thẳng hôn tới, đụng vào răng Thẩm Cảnh Nhiên có chút đau.

"Công chúa đã tỉnh, nhưng hoàng tử vẫn hôn được."

Lâm Thu Đồng nói xong, liền xuống xe chạy trước, phỏng chừng là sợ Thẩm Cảnh Nhiên dạy dỗ.

Nhưng vừa xuống xe, Lâm Thu Đồng liền tròn xoe hai mắt, quay đầu nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, lại nhìn khu nhà sang trọng trước mắt.

"Đây, là đâu a?"

Thẩm Cảnh Nhiên bị bộ dạng sợ hãi của cô chọc cho buồn cười, chỉ là vẫn thành thật nói.

"Đây là nhà mới của chúng ta."

Thẩm Cảnh Nhiên dẫn đường trước, Lâm Thu Đồng ngốc ngếch theo sau, bởi vì Thẩm Cảnh Nhiên nói là chúng ta.

Chuyện Thẩm Cảnh Nhiên mua nhà, Lâm Thu Đồng không hề biết, có chút ảo não bản thân không kịp tham gia, trong lòng tính toán, sau khi về giao hết sổ tiết kiệm cho Thẩm Cảnh Nhiên giữ là được. Tủ lạnh nhà Thẩm Cảnh Nhiên nhét đầy ắp thức ăn, Lâm Thu Đồng vốn định giúp đỡ, lại bị Thẩm Cảnh Nhiên đuổi đi tắm.

Cơm tối, Lâm Thu Đồng không ăn được nhiều, tuy rất đói, nhưng dạ dày hình như bé lại, Lâm Thu Đồng tràn đầy lòng tin bới một tô đầy, hì hục nửa buổi, vẫn còn dư. Thẩm Cảnh Nhiên giương mắt liền thấy Lâm Thu Đồng chột dạ ti hí nhìn cô, liếc liếc nhìn xong lại cúi đầu vào chén cơm, Thẩm Cảnh Nhiên buồn cười nói.

"Được rồi, không ăn nổi đừng cố ăn, chị vẫn còn ăn được, đưa qua đây."

Thẩm Cảnh Nhiên ăn uống rất lịch thiệp, thế mà cô ấy lại không chút ngại ngùng, trong lòng ít nhiều vẫn thấy tác động, phải biết, trước nay luôn là cô ăn cơm thừa canh cặn của Thẩm Cảnh Nhiên, hôm nay, Thẩm Cảnh Nhiên đã làm hết tất cả, chính là đang nói: Chị đã hoàn toàn tiếp nhận em, Lâm Thu Đồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play