Chẳng mấy chốc là hết tháng, Lâm Thu Đồng gần như bấm tay đếm từng ngày, mỗi ngày trôi đi giống như cái chết lại gần kề, muốn có được Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng không muốn cưỡng ép chị ấy, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn chị ấy cách mình ngày càng xa, trong lòng Lâm Thu Đồng ngày càng nóng ruột. Quan hệ của Thẩm Cảnh Nhiên với Quan Tư Thành vẫn như cũ không nóng không lạnh, có lúc Lâm Thu Đồng hoài nghi giữa cả hai phải chăng đã tách nhau ra trên tinh thần, quan hệ thân thiết nhất có thể nói là họ mà xa lạ nhất cũng là họ? Lâm Thu Đồng không thể đọc ra, một trận bão táp đang sắp sửa ập tới, Lâm Thu Đồng cũng không ngốc, cô cũng có tính toán cho riêng mình, nhớ lại Quan Tư Thành từng nói Thẩm Cảnh Nhiên sẽ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, Lâm Thu Đồng cũng sắp tiến vào trạng thái này rồi.


Thái độ Thẩm Cảnh Nhiên đối Lâm Thu Đồng thủy chung vẫn giữ yên lặng, Lâm Thu Đồng có mặt thể thiếp ôn nhu, hay mặt thô bạo vô lễ, Thẩm Cảnh Nhiên đều tiếp nhận, nhưng sự yên lặng của Thẩm Cảnh Nhiên khiến Lâm Thu Đồng không nắm bắt được rốt cuộc chị ấy đang nghĩ gì. Nếu nói có thích cô, mỗi lần tiếp xúc thân mật đều giãy giụa là thế, bảo Thẩm Cảnh Nhiên chủ động gần như không thể nào, nhưng nếu thật sự căm ghét, sau chuyện lần đó mà chị ấy vẫn ôn nhu với cô, giống như hết thảy chưa từng phát sinh, ngoại trừ chuyện tối đó, thì những cử chỉ thân mật giữa hai người hầu như thật sự như giữa người yêu với nhau vậy.


Lâm Thu Đồng ngoài sáng trong tối không ngừng bày tỏ, thái độ Thẩm Cảnh Nhiên thì không chút sợ hãi hay gợn sóng, rốt cuộc thái độ vậy là sao! Chỉ cần Thẩm Cảnh Nhiên có một chút dù chỉ một chút tích cực khẳng định đáp lại, Lâm Thu Đồng có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ. Từ khi biết cha có vợ bé, Lâm Thu Đồng chẳng mảy may xem quan hệ giữa cô với Thẩm Cảnh Nhiên như con kế mẹ kế nữa, chỉ là có thể cô không quan tâm, nhưng không có nghĩa Thẩm Cảnh Nhiên không để ý. Vừa nghĩ tới Thẩm Cảnh Nhiên, thế giới Lâm Thu Đồng liền chao đảo không còn vững chãi, dù thời hạn ba tháng có tới, cô vẫn sẽ hoàn toàn không cam tâm giữ khoảng cách với Thẩm Cảnh Nhiên, cho nên, cô phải nghĩ cách, bất luận cách gì cũng phải kéo Thẩm Cảnh Nhiên về lại. Còn chưa kịp đợi Lâm Thu Đồng nghĩ cách, kỳ hạn cuối cùng cũng tới.


3 tháng, cuối cùng đã tới, Thẩm Cảnh Nhiên có thể chấm dứt cuộc sống này rồi.


"Quan Tư Thành, anh nên thực hiện lời hứa của mình rồi."


Thẩm Cảnh Nhiên nhắc nhở chỉ đổi lấy cười nhạt của Quan Tư Thành ở đầu dây bên kia.


"Lời hứa? Cô không xem lại bản thân đã làm chuyện gì, không biết xấu hổ mà còn nhắc nhở tôi thực hiện lời hứa."


Thẩm Cảnh Nhiên chuyển sang lạnh lẽo, cô cũng đoán trước, nhưng không ngờ lại xảy ra thật, một cảm giác thất vọng não nề bao trùm lấy.


"Cho nên, lần này anh cũng thất tín?"


Thẩm Cảnh Nhiên hít sâu một hơi hỏi, cô không nên ôm hy vọng với Quan Tư Thành.


"Quan Tư Thành, anh nhớ đã là lần thất tín thứ mấy của mình không?"


Thẩm Cảnh Nhiên đè nén cơn giận hỏi.


"Anh quên tôi có thể nhắc anh nhớ."


"Không cần."


Quan Tư Thành ngắt lời Thẩm Cảnh Nhiên, chất vấn.


"Chuyện cô làm với con tôi còn muốn chối sao?"


Không đợi Thẩm Cảnh Nhiên trả lời, Quan Tư Thành thậm chí đã nhớn nhác nói.


"Thế mà tôi đã tốt bụng nuôi dưỡng một con chó, còn tưởng cô thật sự lãnh cảm, haha. Tôi ngây thơ thật, đều bại dưới tay các cô, mẹ Đồng Đồng cũng thế, dù tôi tốt với cô ấy bao nhiêu cô ấy cũng không chịu tin tưởng tôi. Cô cũng vậy, tôi lại tốt với cô cũng vô dụng, cô ngược lại lại động đến con gái tôi."


Giọng Quan Tư Thành mỗi lúc một nóng giận, như thể đã bị đè nén quá lâu, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội phát tiết, nói.


"Tôi nói cô biết, Thẩm Cảnh Nhiên, bắt đầu từ lần đầu cô dẫn con gái tôi đến chỗ bẩn thỉu đó, tôi đã không có ý định sẽ cho cô toại nguyện, muốn ly dị cũng được! Trả lại tất cả mọi thứ cô có cho tôi, tôi sẽ ly dị."


Cõi lòng Thẩm Cảnh Nhiên hoàn toàn lạnh thấu, cơn giận nãy giờ nghe đến lời này của Quan Tư Thành lại hạ xuống, cười lạnh nói.


"Anh muốn gì từ tôi?"


Quan Tư Thành cười to, châm biếm.


"Tôi cho cô thứ gì, không còn nhớ nữa sao? Vong ơn phụ nghĩa ngược lại học rất nhanh, Thẩm Cảnh Nhiên, tất cả ngày hôm nay cô có được đều là của tôi cho cô, bao gồm cả tập đoàn Cảnh Trí!"


"Cho nên, anh muốn có tập đoàn Cảnh Trí?"


Thẩm Cảnh Nhiên âm lãnh hỏi, biểu cảm ác liệt trên gương mặt Quan Tư Thành không thể tưởng tượng ra.


"Quan Tư Thành, anh muốn không chỉ có nhiêu đó đúng chứ?"


"Hahaha!"


Quan Tư Thành lại đột nhiên bật cười.


"Thẩm Cảnh Nhiên quả là Thẩm Cảnh Nhiên, vẫn là tiểu cô nương thông minh mà tôi từng biết, đúng! Tôi muốn lấy lại Cảnh Trí, còn phải lấy luôn cô!"


Nói xong lời cuối, giọng Quan Tư Thành hết sức tàn bạo, như thể nhất định phải lấy cho được.


"Kết hôn đã mấy năm, ngay cả đụng vào cô tôi cũng chưa từng, số lần hôn cô không cần phải đếm, đôi môi cao quý kia tôi chỉ mới được chạm vào một lần duy nhất vào ngày kết hôn, tôi thật sự nhớ nó lắm!"


Bây giờ Thẩm Cảnh Nhiên không chỉ đơn thuần tức giận, tâm chết, buồn nôn, còn có hận ý. Thẩm Cảnh Nhiên chưa từng hận ai, dù ban đầu gia cảnh suy tàn, cô cũng chỉ tràn đầy hy vọng. Nhưng giờ phút này, cõi lòng Thẩm Cảnh Nhiên chỉ có thù hận, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi.


"Quan Tư Thành, anh có ý thức được! Anh đang nói gì không!"


"Sao hả? Nổi điên à?"


Giọng Quan Tư Thành bỗng ôn nhu đi không ít, thấy Thẩm Cảnh Nhiên không trả lời, càng thêm ôn nhu.


"Haha, cô xem, cô cũng biết nổi giận, giờ thì cô đã hiểu tôi cảm thấy ra sao khi phát hiện cô đưa con gái tôi vào con đường đó, khi phát hiện dấu hôn trên cổ nó?"


Khóe môi Thẩm Cảnh Nhiên mím chặt không nói gì, Quan Tư Thành nói tiếp.


"Cảnh Nhiên, cô tôi dù sao cũng được xem là vợ chồng, tôi không muốn quậy cho lớn chuyện. Nói thật, ban đầu hiệp ước hôn nhân cũng do chính cô đồng ý ký, bây giờ cũng chính cô muốn đơn phương chấm dứt, tôi không phải không đồng ý, là do cô đã đồng ý mọi điều kiện, nhưng lại không làm được!"


Quan Tư Thành lại giương cao giọng.


"Tôi bất quá chỉ muốn cô giữ khoảng cách với con gái tôi, nếu nó chưa chịu từ bỏ ý định, cô chỉ cần làm mặt lạnh, tự nhiên nó sẽ chết tâm từ từ thối lui, đến lúc đó tôi chỉ cần giới thiệu bạn trai cho nó. Chuyện chỉ cần đơn giản như vậy, cô xem cô đã làm bung bét mọi thứ ra sao? Lâu nay nó đã gạt tôi, vờ như giữa cả hai chẳng xảy ra chuyện gì, haha, cô lôi con tôi vào ngõ cụt, về tình hay lý cô đã không còn gì để nói đúng chứ?"


Từ đầu đến cuối Thẩm Cảnh Nhiên vẫn yên lặng, Quan Tư Thành không nắm được cô đang nghĩ gì, cứ như hắn có nói gì cũng vô dụng, hắn thẳng thắng.


"Thế này, tôi biết cô muốn ly dị, chỉ cần cô từ chức ở tập đoàn Cảnh Trí, tôi lập tức ly dị với cô."


"Anh cảm thấy tôi còn tin tưởng anh được không?"


Thẩm Cảnh Nhiên cười lạnh hỏi.


"Tín nhiệm tôi dành cho anh đến đây là hết, về phần Cảnh Trí tôi lười đấu khẩu với anh, có bãn lĩnh tự đi mà lấy về! Còn con gái anh! Haha, để tôi nói cho anh rõ, tôi chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện quá đáng nào với nó, anh tin hay không không còn quan trọng, cơ mà, từ giờ trở đi, chắc tôi sẽ thử cân nhắc làm chút gì với nó nhỉ."


Thẩm Cảnh Nhiên cúp máy cái rụp, Quan Tư Thành nhất thời cứng họng, xém chút nghẹn chết.


Thẩm Cảnh Nhiên vô tội bị ủy khuất cỡ nào, dù cô với Lâm Thu Đồng thật sự có gì, tất cả đều là từ phía Lâm Thu Đồng làm với cô, với thân phận cả hai lúc bấy giờ, cô tự hiểu không nên phát sinh bất kỳ chuyện gì. Đôi khi, lý trí thất thủ, thời điểm cô bé kia dùng mười phần công lực quyến rũ, cô mới có một chút cử chỉ thân mật, nhưng cũng chỉ đơn thuần hôn môi, chuyện quá đáng hơn, đều chủ động từ Lâm Thu Đồng, cô chỉ lựa chọn tiếp nhận. Ngược lại cũng không phải ép buộc hết cách mới phải tiếp nhận, mà là đáy lòng Thẩm Cảnh Nhiên cũng có tâm tư không thể nói rõ với Lâm Thu Đồng. Loại tâm tư này đã nảy nở từ rất sớm, Thẩm Cảnh Nhiên chỉ là luôn không hiểu đó là gì, mãi đến khi say rượu, Lâm Thu Đồng chính miệng nói em thích chị, Thẩm Cảnh Nhiên, em yêu chị, Thẩm Cảnh Nhiên.... suốt cả đêm đó, Lâm Thu Đồng không nói gì khác, chỉ một mực lặp đi lặp lại câu trên.


(oimeoi vậy là ngta phải nói ra bã mới hiểu, đầu gỗ trong truyền thuyết là có thật)


Đêm đó, Thẩm Cảnh Nhiên không phải không ngăn Lâm Thu Đồng, chỉ là khi vừa nghe thấy lời bày tỏ, cô hơi phát hoảng, theo bản năng che miệng Lâm Thu Đồng lại, còn Lâm Thu Đồng ủy khuất nói: Em luôn rất muốn nói ra, nhưng không biết phải nói thế nào, bây giờ em không quản được miệng mình nữa, nó muốn nói những lời này, em thích chị, Thẩm Cảnh Nhiên, em yêu chị, Thẩm Cảnh Nhiên... Lâm Thu Đồng nói hết một đêm, Thẩm Cảnh Nhiên cũng nghe hết một đêm.


Không biết có phải do nghe nhiều quá nên bị thôi miên luôn, sâu trong nội tâm Thẩm Cảnh Nhiên từ rất lâu dường như đã gắn liền với hai chữ động tâm, cô thật ra, cũng đã thích Lâm Thu Đồng mất rồi? Đây không phải bị thúc ép, Thẩm Cảnh Nhiên chưa từng cho ai quyền lợi được phép làm gì cô, với Lâm Thu Đồng, cô gần như lựa chọn hoàn toàn tiếp nhận, từ lúc đầu cô chỉ muốn có quan hệ tốt với cô bé, sau đó thì... tất cả đã bắt đầu thay đổi. Thay đổi bắt đầu từ đâu chính cô cũng không biết, chỉ cần là Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ luôn mở rộng cánh cửa lòng đóng chặt của mình, để Lâm Thu Đồng bước vào, hơn nữa xem bộ dạng cô bé sẽ không từ bỏ. Nhìn lại những chuyện tới nay Lâm Thu Đồng đã làm, em ấy đối với cô, rất chiếm hữu, Thẩm Cảnh Nhiên có thể cảm nhận được ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của Lâm Thu Đồng. Điều Thẩm Cảnh Nhiên luôn muốn, chính là trước khi chấm dứt hôn nhân với Quan Tư Thành, không nên làm bất kỳ chuyện gì vượt ranh giới, nhưng trong lúc chung đụng, có lúc Lâm Thu Đồng sẽ dùng phương thức kịch kiệt để biểu đạt khát vọng mãnh liệt của mình. Những lúc như thế, chỉ có hai loại kết cục, một là Thẩm Cảnh Nhiên lựa chọn cự tuyệt, hai là lựa chọn tiếp nhận, nhưng sự thật kết quả sau cùng luôn chỉ có một, chính là Lâm Thu Đồng luôn chiếm được thỏa mãn.


Thẩm Cảnh Nhiên tiếp điện thoại Quan Tư Thành xong, buổi chiều cũng không còn việc gì làm, cô tính toán rất nhiều chuyện trong đầu. Cùng lúc đó, Lâm Thu Đồng đang vắt cạn óc để nghĩ xem nên tiếp tục ở bên Thẩm Cảnh Nhiên thế nào, không đợi cô quấn quýt sắp dập hết bộ đồ lòng, thì di động reo lên, vừa liếc xem ai gọi, xem chút làm rớt điện thoại luôn, là Thẩm Cảnh Nhiên.


"Chị muốn mời em ăn cơm?"


Lâm Thu Đồng không dám tin lặp lại lần nữa, giọng nói tràn đầy không thể tin. Đã hết ba tháng, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn để ý cô? Dù cô đã làm chuyện vô lễ như vậy. Giọng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn ôn nhu như cũ, mà không, còn ôn nhu hơn nhiều, gần như cười nói.


"Chị mời cơm em rất dọa người sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play