Lâm Thu Đồng muốn làm điểm nghịch lân duy nhất của Thẩm Cảnh Nhiên, nếu ta không dễ chịu, thì ai cũng đừng hòng dễ chịu, móng tay Lâm Thu Đồng đã được cắt tỉa gọn gàng nhưng vẫn hằn sâu vào da thịt, lồng ngực đau thắt, đến nỗi không còn cảm thấy đau nhức trên lòng bàn tay.


Im lặng hồi lâu, Lâm Thu Đồng rũ đầu thấp cuối cùng cũng ngẩng lên, trong con ngươi không còn tồn tại ôn nhu cùng tổn thương, cho đến giờ cô chưa từng để bản thân bị tổn thương, chỉ vì giao hết quyền định đoạt buồn vui giận hờn cho Thẩm Cảnh Nhiên, vậy nên, bây giờ cô muốn lấy lại. Lâm Thu Đồng nâng lên gương mặt vui vẻ, khóe miệng tuy cười nhưng không kém phần tà ác, cười lạnh.


"Thẩm Cảnh Nhiên, rốt cuộc chị muốn lợi dụng em để đạt được mục đích gì? Hả?"


Lâm Thu Đồng nghiêng người tới, nhìn kỹ gương mặt nọ, gằn từng chữ.


"Ân oán giữa chị với Quan Tư Thành em không quan tâm, nhưng mà, hai người thật sự không nên dùng em làm công cụ, bây giờ, cả hai đã thật sự động đến em rồi, nếu em hết để ý đến chị, thì mục đích của chị có thể đạt thành..."


Lâm Thu Đồng hơi dừng lại, nâng tay lên dịu dàng vuốt ve gò má Thẩm Cảnh Nhiên, làm thân thể cô cứng đờ, nhưng vẫn không né tránh. Lâm Thu Đồng rõ ràng cảm nhận được Thẩm Cảnh Nhiên bài xích, nhưng vẫn tiếp tục vuốt ve, ghé sát người tới, tay phải vẫn âu yếm bên gò má phải Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng đôi môi đã kề sát vào tai trái cô thủ thỉ.


"Thẩm Cảnh Nhiên, em sẽ khiến chị phải hối hận vì đã lợi dụng em, từ giây phút này trở đi, em sẽ tận lực bám dính lấy chị, để xem mục đích của chị rốt cuộc làm sao mà thực hiện."


Sau khi nói xong Lâm Thu Đồng lui người tính rời đi, Thẩm Cảnh Nhiên gần như bắt lại cánh tay cô theo bản năng, Lâm Thu Đồng đưa lưng về hướng Thẩm Cảnh Nhiên, nghe thấy Thẩm Cảnh Nhiên, hỏi với giọng nỉ non không hiểu.


"Tại sao? Thu Đồng, tại sao em phải như vậy?"


Lâm Thu Đồng, chị đang cố bảo vệ em, em có thể không hiểu, nhưng không nên quá tùy tiện đối nghịch như vậy, Thẩm Cảnh Nhiên thật sự không hiểu, tại sao Lâm Thu Đồng lại cứng đầu trước mối quan hệ giữa các cô đến vậy. (*0_0*)


"Haha, tại sao à? Hóa ra chị cũng biết hỏi tại sao nữa à, có điều."


Lâm Thu Đồng xoay người, khinh bạc liếc nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên cười nói.


"Em lại hết tâm trạng để nói chuyện tiếp rồi."


Đáng tiếc, Thẩm Cảnh Nhiên, em sẽ không trả lời chị câu hỏi này, nếu có một ngày chị có thể tự phát hiện ra, có lẽ em sẽ tha thứ, Lâm Thu Đồng trả lời trong lòng.


Lâm Thu Đồng rời quán cafe vòng qua người Liễu Tịch, đáy mắt đau nhức, nước mắt lại chực chờ lần nữa nơi hốc mắt. Lâm Thu Đồng đi được một đoạn khá xa, mới đứng lại ngẩng đầu lên, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, bầu trời đêm lấm tấm vài vì sao sáng rỡ, cứ như ánh mắt của con người vậy, cũng từng dưới cùng một bầu trời đêm sáng rực ấy, nhưng bây giờ lại mơ hồ thế này.


Thẩm Cảnh Nhiên cũng rất nhanh rời khỏi quán cafe, Liễu Tịch vui vẻ hớn hở dây dưa cánh tay cô, Thẩm Cảnh Nhiên đẩy ra. Liễu Tịch hơi sững sốt, đứng sau lưng Thẩm Cảnh Nhiên hỏi.


"Mỹ nhân, cậu sao vậy?"


Cô không nhìn lầm phải không? Tại sao mỹ nhân lại toát ra vẻ đau thương như vậy?


Lúc Lâm Thu Đồng về đến nhà, Quan Tư Thành vẫn chưa ngủ, thấy Lâm Thu Đồng chẳng qua chỉ hơi mệt mỏi ngoài ra cũng không có gì khác thường, Quan Tư Thành an tâm không ít, nói.


"Nếu về rồi, thì đi nghỉ sớm đi."


"Thẩm Cảnh Nhiên ban đêm không về, kẻ làm chồng như ba, thấy như vậy mà cũng xem như không có gì à?"


Đột nhiên Lâm Thu Đồng hỏi, làm sắc mặt Quan Tư Thành nháy mắt trở nên khó coi, Lâm Thu Đồng điệu cười tẻ nhạt nói.


"Ba không sợ Thẩm Cảnh Nhiên làm gì bậy bạ bên ngoài?"


"Được rồi, con nghỉ trước đi, thỉnh thoảng cô ta không về cũng là chuyện bình thường."


Gương mặt Quan Tư Thành rất không thể nén được giận, bị chính con gái dạy bảo như vậy, hắn cũng chẳng lo Thẩm Cảnh Nhiên sẽ bị người ta chụp mấy tấm hình bậy bạ hay không, nhưng mà, chỉ cần không dính líu tới con gái hắn, hắn cũng sẽ không đề cao cảnh giác chuyện Thẩm Cảnh Nhiên đi với ai, trước khi ly hôn, tóm lại hắn cũng sẽ không để Thẩm Cảnh Nhiên quá buông thả. Lâm Thu Đồng hừ cười, trở về phòng, Thẩm Cảnh Nhiên ắt sẽ né tránh cô, dù cô có nói chị ấy về khẳng định cũng sẽ không hữu hiệu, mục đích mà Thẩm Cảnh Nhiên muốn đạt được, hẳn Quan Tư Thành cũng có liên quan.


Lâm Thu Đồng phỏng đoán. Tuy cô muốn gặp Thẩm Cảnh Nhiên nhưng cũng không mong chị ấy sẽ về, cô thật sự không muốn Thẩm Cảnh Nhiên bị Quan Tư Thành hạn chế, cho nên, Thẩm Cảnh Nhiên, mời chị không cần về đây, em biết chị cũng chẳng muốn về. Đáng tiếc, suy nghĩ này của Lâm Thu Đồng cũng thành vô ích, sau khi tan làm Thẩm Cảnh Nhiên thật sự về nhà, hiển nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên hơi giật mình biểu cảm nói rõ cô không ngờ Lâm Thu Đồng cũng ở nhà. Thẩm Cảnh Nhiên quả thật không hiểu nổi suy nghĩ Quan Tư Thành, nếu đã gấp gáp muốn cô vạch rõ giới hạn với Lâm Thu Đồng, tại sao còn đặc biệt gọi điện bảo cô về sớm.


"Hôm nay về sớm đấy."


Quan Tư Thành ngồi trong phòng khách nói, Thẩm Cảnh Nhiên chỉ ừ một tiếng, Lâm Thu Đồng cũng ngồi xem tivi trong phòng khách, đôi mắt cũng không dời đi, vẫn nhìn chằm chằm tivi như cũ. Triệu tỷ đã dọn cơm lên, Thẩm Cảnh Nhiên về phòng thay quần áo sau đó đi ra, nghe Quan Tư Thành nói.


"Con ăn cơm xong sẽ về à?"


Lâm Thu Đồng ừ một tiếng. Thẩm Cảnh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần luôn phải đối nghịch 24/7, vậy cũng đỡ.


Lúc ăn cơm, Thẩm Cảnh Nhiên không nói tiếng nào, Quan Tư Thành thì trò chuyện với Lâm Thu Đồng không ngớt, hơn nữa phân nửa đều là chuyện làm ăn. Thẩm Cảnh Nhiên nghe cha con họ đối thoại, càng cảm thấy, cô chỉ là một người ngoài, Quan Tư Thành luôn lơ lửng không chịu ly hôn với cô, lý do là sợ cô với Lâm Thu Đồng có mối quan hệ bậy bạ. Thẩm Cảnh Nhiên đối với lời hắn nói, quả thật thấy rất buồn cười, mới hỏi Quan Tư Thành.


"Vậy anh muốn sao mới chịu tin tưởng, tôi không hề có ý nghĩ không an phận với con gái anh?"


"Cho tôi một đoạn thời gian khảo nghiệm, nếu cả hai quả thật không có gì, tự nhiên tôi sẽ đồng ý ly hôn."


Quan Tư Thành đã có ý định của hắn, hắn giải thích như vậy với Thẩm Cảnh Nhiên cũng chỉ là kiếm cớ, nguyên nhân quan trọng thật sự lúc này chính là hạng mục hợp tác giữa Kiến Nghiệp với Cảnh Trí đang rất cường thịnh, nếu bây giờ đột nhiên tin tức bọn họ ly hôn truyền ra, ắt sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả của hạng mục. Vì vậy, Quan Tư Thành lựa chọn kiên nhẫn tới cùng, hắn sẽ không để đối thủ cạnh tranh cười vào mặt hắn, chỉ cần Thẩm Cảnh Nhiên với Lâm Thu Đồng không có gì, hắn cũng sẽ không nhúng tay vào. Quan Tư Thành cũng hiểu, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ chọn kiên nhẫn, sẽ không bức ép hắn, Thẩm Cảnh Nhiên càng coi trọng sự nghiệp hơn cả hắn.


Thẩm Cảnh Nhiên không nói nhiều, cô không muốn sinh thêm rắc rối, lại càng không nguyện để Lâm Thu Đồng rơi vào thế kẹt giữa cô và Quan Tư Thành, cho nên, cô muốn sớm kết thúc mối quan hệ này. Có những chuyện, ngay từ đầu đã biết sai trái, nhưng dù biết rõ, lại vẫn lựa chọn bắt đầu, lúc đầu nếu cô cứ cương quyết, chỉ ích kỷ vì bản thân mình, cũng đã không có những phiền toái sau này. Nói đến cùng cũng vô dụng, Thẩm Cảnh Nhiên không ngờ nhất, Quan Tư Thành lại là người nói hai lời như vậy, con người a, rốt cuộc có thể thay đổi đến mức nào, Thẩm Cảnh Nhiên đã được lĩnh hội lần nữa.


"Đồng Đồng, tháng này có triển lãm tranh, còn là Lâm Thanh Hà mà con ưa thích, ba đã mua hai vé, ba đi xem với con nhé."


Quan Tư Thành đột nhiên nhắc tới chuyện này, phản ứng đầu tiên của Lâm Thu Đồng chính là là nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, quả nhiên, ánh mắt Thẩm Cảnh Nhiên cũng đang hướng về cô. Haha, Thẩm Cảnh Nhiên chắc sẽ không nhớ lời hẹn lúc đó đâu, Lâm Thu Đồng vẫn nhìn chằm chằm lấy Thẩm Cảnh Nhiên không buông, đáy lòng cô khao khát Thẩm Cảnh Nhiên sẽ nói gì đó, dù sao cũng là chuyện chị ấy đã hứa với cô, chị ấy nên thực hiện cam kết. Nhưng, Thẩm Cảnh Nhiên chẳng qua cũng chỉ lướt nhìn, trong nháy mắt lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Lâm Thu Đồng hoàn toàn thất vọng, Thẩm Cảnh Nhiên chị đúng nhát hơn thỏ đế! Lâm Thu Đồng quan tâm nói.


"Nếu xem triển lãm, sao không rủ người một nhà cùng đi? Mua thêm một vé cho mẹ kế cũng được, dì thấy sao? Mẹ kế."


Lâm Thu Đồng bày ra bộ dạng con ngoan, khóe môi lại cong lên nụ cười nhìn Thẩm Cảnh Nhiên. Rõ ràng là cười, nhưng lại lộ ra lạnh lùng xa cách, Thẩm Cảnh Nhiên rất phối hợp gật đầu, cũng không nói gì, chân mày lơ đãng hơi nhíu lại, nhưng Lâm Thu Đồng nhìn rất rõ, trong lòng cũng đau nhức theo.


Mẹ kế... cách xưng hô này, thật xa lạ, cũng thật chói tai. Đừng nói Thẩm Cảnh Nhiên không quen, Quan Tư Thành cũng thấy hơi không được tự nhiên, lúc đầu hy vọng Lâm Thu Đồng có thể chung sống hòa hợp với Thẩm Cảnh Nhiên, vướng mắc tuổi tác giữa Thẩm Cảnh Nhiên với Lâm Thu Đồng, luôn thấy trực tiếp gọi mẹ kế thì cũng không hợp cho lắm... bây giờ, nghe thấy tiếng xưng hô này thật, quả thật cũng không lọt tai. Có điều nói về bối phận, Lâm Thu Đồng cũng không chịu nhận Quan Tư Thành, cũng không được tự nhiên lại thấy có chút vui vẻ yên tâm, gọi mẹ kế cũng sẽ giúp không phát triển thành tình yêu đâu nhỉ? Quan Tư Thành luôn cảm thấy, là Thẩm Cảnh Nhiên đã dạy hư Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên thích phụ nữ, Quan Tư Thành vốn rất để ý, huống hồ loại tình yêu dị dạng không ra hình thù này lại dính líu đến con gái mình, vừa nghĩ đến đây, Quan Tư Thành càng lưu tâm hơn, càng thấy bất mãn với Thẩm Cảnh Nhiên*.


Quan Tư Thành hơi do dự, nghĩ lại cũng đã lâu hắn với Thẩm Cảnh Nhiên không cùng xuất hiện trước mặt mọi người, mới nói.


"Cũng được."


Màn kịch này, Quan Tư Thành rõ hơn ai hết, đương nhiên, trên phương diện này Thẩm Cảnh Nhiên hoàn toàn sẽ không ỷ lại, ở ngoài xã hội, màn kịch này là điều không thể tránh khỏi. Điều đáng buồn nhất, giờ phút này, bọn họ mang tiếng người một nhà, nhưng lại không phải mối quan hệ ân ái thật sự như những gì mà người ngoài vẫn luôn hâm mộ.


Lâm Thu Đồng không phải muốn ba người cùng đi chung, vừa rồi nói vậy cũng chỉ muốn làm Thẩm Cảnh Nhiên khó chịu, không ngờ Thẩm Cảnh Nhiên lại sảng khoái đồng ý thật, rõ ràng thuận theo nhưng lại khiến Lâm Thu Đồng không vui, che đậy mặt trái tâm tư, Lâm Thu Đồng đề nghị.


"Tôi muốn uống một chút."


Quan Tư Thành vốn định từ chối, nhưng Lâm Thu Đồng nhứt quyết, hắn cũng đành uống với Lâm Thu Đồng. Tửu lượng Lâm Thu Đồng, Quan Tư Thành không biết rõ, không cẩn thận, vừa trò chuyện vừa uống cũng được kha khá, nhưng chưa đến mức say bí tỉ. Quan Tư Thành vội thu dọn, đoạt lấy ly rượu của Lâm Thu Đồng nói.


"Ba bây giờ sẽ đi xem vấn đề cổ phiếu, con uống xong thì về phòng nghỉ đi, buổi tối ba sẽ về."


Thẩm Cảnh Nhiên từ lúc hai cha con bắt đầu uống đã về phòng, lúc này hình như lại không nghe thấy chút động tĩnh nào, Thẩm Cảnh Nhiên mới ra ngoài uống nước. Lúc Thẩm Cảnh Nhiên chuẩn bị về phòng, chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên cánh cửa lại bị cánh tay giữ chặt lại. Lâm Thu Đồng nghiêng đầu, hơi cong môi, nói linh tinh gì đó. Lúc Thẩm Cảnh Nhiên còn chưa kịp định thần, Lâm Thu Đồng đã xoay người, cùng theo Thẩm Cảnh Nhiên vào trong, cánh cửa phòng đóng lại.


***


(*)Ê Ê tuy ta ủng hộ cp chính nhưng ko có nghĩa mù quáng, ta nhịn mi lâu rồi nha, là con gái mi cứ bám dính lấy người ta trước, có mắt để trang trí hả, đừng cái gì cũng đổ hết lên đầu Thẩm Cảnh Nhiên chứ ta thông ASS mi bây giờ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play