Lâm Thu Đồng cảm thấy đầu mình nặng trĩu, hai tay phải đỡ thì đầu mới không đổ gục xuống, đôi mắt lờ đờ trống rỗng, mỗi cái mi nhăn mày cười của Thẩm Cảnh Nhiên đều đang lũ lượt hiện về trong đầu cô... thích một người, thật sự sẽ nhớ về người ấy từng giây từng phút. Thật ra, cơ bản không cần nghĩ, nó giống như dòng nước trên cao sẽ tự động chảy về chỗ trũng vậy, Thẩm Cảnh Nhiên là trái tim của cô là hồ nước trong vắt, trong suốt thần thánh, khi nghĩ về cô ấy cô giống như nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối vậy, một cảm giác an tâm vô cùng. Dù Thẩm Cảnh Nhiên đã gần gũi cô hơn, nhưng dường như vẫn cách cảm giác động tâm một khoảng lớn, nghĩ tới đây, Lâm Thu Đồng ảm đạm mất mát rất lớn, thấp giọng lầm bầm.


"Chị ngốc lắm, không hiểu tấm lòng em gì cả."


"Chị nào? Chị nào vậy a?"


Tô Tú ngồi bên cạnh Lâm Thu Đồng, mắt to chớp chớp, rất bát quái.


"Một người thông minh như vậy... trong chuyện tình yêu, lại quá dốt."


Lâm Thu Đồng rõ ràng cảm nhận được, Thẩm Cảnh Nhiên đối với cô, không phải trên phương diện động tâm, cho nên dù có làm hành động thân mật chị ấy vẫn không hốt hoảng. Có lẽ từ đầu chị ấy đã xác định rõ phạm vi tình cảm rồi, Lâm Thu Đồng cảm thấy Thẩm Cảnh Nhiên đối xử rất tốt với cô, nhưng không phải tình yêu, không phải tình cảm, tầng mỏng manh này, cô muốn tìm cách tìm thời cơ thích hợp để chọc thủng nó.


"Ngốc càng tốt, vậy sẽ bớt bị tổn thương."


Tình cảm này, từ lúc đầu động tâm đã là một loại hành hạ đối với Lâm Thu Đồng, nhưng cô đã u mê không cách nào có thể dừng lại, Lâm Thu Đồng hiểu, trước khi đến được với nhau, sớm muộn gì cũng không thể tránh khỏi tổn thương, nhưng cô hy vọng người chịu tổn thương sẽ là cô, mà không phải Thẩm Cảnh Nhiên.


Lâm Thu Đồng cơ bản đang tự độc thoại, câu hỏi của Tô Tú cô vốn không nghe thấy, cứ vậy, Tô Tú cũng hết hứng thú, gì chứ! Còn tưởng có thể moi được bí mật này nọ. Một mình Tô Tú đương nhiên không thể giải quyết Lâm Thu Đồng, đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào để vác cậu ấy về, thì Tô Hà gọi điện đến, vừa nghe cả hai đang nhậu, Tô Hà làm ầm ĩ đòi đến cho bằng được.


"Xừ! Tửu lượng như c*t còn đòi nhậu."


Tô Hà đạp đạp đống núi trước mặt, hai tay khoanh trước ngực bình luận, Tô Tú liếc cô.


"Không tới giúp, còn đứng đấy mà nhìn!"


"Hung cái gì a, đây là thái độ cầu xin giúp đỡ à?"


Vừa liếc thấy Lâm Thu Đồng nằm trong ngực Tô Tú, Tô Hà liền tức không có chỗ bộc phát, chỉ hận không thể tiến tới đạp đạp cho hả. Tô Tú cúi người chật vật vã cả mồ hôi, còn Tô Hà bên cạnh bực bội cả buổi, cô thả Lâm Thu Đồng ra không để ý Tô Hà, tự móc điện thoại bấm bấm, lúc này Tô Hà mới nóng nảy.


"Em gọi ai vậy?"


"Chị không giúp, em tìm người khác."


Tô Tú mặt lạnh nói, Tô Hà gấp đến độ òa lên, hoàn toàn mất hết hình tượng.


"Ai nói không giúp, em làm gì cứ luôn hung dữ với chị vậy!"


Giọng quát tháo, nhưng tay lại lôi kéo vạt áo Tô Tú, nhìn kiểu gì cũng giống bé gái nhỏ ủy khuất.


"Bớt nói nhảm, nhanh cái tay lên!"


"Híc, đồ cặn bã say mèm này nặng thật."


Lâm Thu Đồng say thế này khẳng định không thể mang về nhà cậu ấy được, Tô Tú liền mang người về nhà mình, mang về chưa xong còn phải phục vụ các loại, vừa cởi cổ áo Lâm Thu Đồng để lau cổ, cổ liền muốn ói lên người Tô Tú.


"Ê này, đừng có ói lên người tớ!"


Tô Tú xém chút là ngã, lập tức nằm trong lòng Tô Hà. Hai mắt giao nhau, Tô Tú liền nhìn thấy ghen tức trong mắt Tô Hà, thật là nồng nặc đến mức muốn dìm chết người... thật không hiểu trong đầu chị ấy nghĩ gì, cô với Lâm Thu Đồng đã là bạn bè bao nhiêu năm nay!


Bầu không khí toàn mùi thuốc nổ, Tô Tú thấy cô tức đến mức, trán rịn ra một tầng mồ hôi thấm ướt tóc, ánh mắt Tô Tú không tự chủ nhu hòa đi vài phần, lời nói cũng vậy, giơ tay liền vuốt lại nếp cho mái tóc bên gò má Tô Hà, nói.


"Chị làm bằng gì mà ngốc quá vậy... ưhm..."


Nụ hôn Tô Hà luôn mang thế tấn công bá đạo của tổng tài, Tô Tú dù khí thế mạnh thế nào đi nữa cũng nhất thời mềm nhũn.


"Bốp!"


"Ui, ai~ đau lắm a, em lại ngược đãi chị."


Tô Hà xoa bàn tay bị đánh kêu đau.


"Ai bảo sờ bậy!"


Tô Tú tức giận đứng dậy, bầu ngực vẫn còn ngưa ngứa.


"Chị ngủ đi, em còn phải lau mặt cho cậu ấy."


"Thôi thôi, em ngủ đi, để chị lau được rồi!"


Tô Hà mới sẽ không để các cô thân mật như vậy, Tô Tú vui vẻ. Tô Hà tiện tay cầm cái khăn lau bên cạnh, trong lòng oán hận: Cho cậu cứ quấn lấy em gái tôi!


Lâm Thu Đồng vừa tỉnh lại, cảm thấy trên mặt có mùi vị khó ngửi, mở mắt, xém chút bị gương mặt Tô Hà nằm sát bên dọa chết, các cô tại sao lại ngủ chung một giường thế này! Hơn nữa tay chân tên này lại còn đặt lên... ngực với bên dưới... nữ nhân háo sắc này! Lâm Thu Đồng chê bai đẩy Tô Hà ra, Tô Hà cũng tỉnh dậy, nằm ở đó lớn tiếng.


"Đồ cặn bã này, không biết uống còn học đòi nhậu, đầu tôi đau quá nè, híc hu."


Híc hu cái rắm, tôi đâu đã đánh cô, Lâm Thu Đồng oán thầm, cửa phòng bị Tô Tú đẩy ra, gương mặt đầy hồ nghi, Lâm Thu Đồng đứng dậy bước đến cửa, ý vị thâm trường nói.


"Tiểu sủng vật của cậu đang tìm cậu kìa."


Tô Tú thoáng chốc liền đỏ sẫm mặt, đá lên ống chân Lâm Thu Đồng một cước, sao cứ thấy như Lâm Thu Đồng đã biết hết tất cả! Tô Tú còn định tóm Lâm Thu Đồng lại hỏi cung, nhưng cô ấy đã né tránh rời phòng đi tắm. Tô Tú đành phải đến cạnh mép giường tắt cái loa phát thanh đang kêu inh ỏi, cô vỗ cỗ Tô Hà.


"Đừng la nữa!"


Một giây tiếp theo, cổ Tô Tú liền bị Tô Hà ôm lấy, một cú xoay mình, Tô Tú liền bị áp dưới người.


"Chị... ưhm..."


Đợi Tô Tú bò ra được khỏi phòng ngủ, phòng khách đã trống trơn.


"Đều tại chị! Thu Đồng chưa ăn sáng đã đi rồi..."


Tô Tú ai oán nói, Tô Hà thế nhưng lại ưu mỹ ngồi ăn điểm tâm, còn không quên tán thưởng.


"Tiểu Tô Tú làm đồ ăn sáng thật ngon."


Tâm trạng rời nhà Tô Tú của Lâm Thu Đồng rất tốt, Tô Tú với Tô Hà nhất định có gian tình, điểm này cô vừa nghe được qua khe cửa, haha! Nhất thời tìm được đồng bọn, tình chị em so với mẹ kế con hế cũng kích thích không kém! Cho nên, cô càng có gan theo đuổi hơn cả trước kia.


Lâm Thu Đồng chăm chỉ, Thẩm Cảnh Nhiên mừng hết nước, tất cả đến rất nhanh, có nhiều thứ, chỉ có thể hiểu chứ không thể truyền đạt, cho nên Thẩm Cảnh Nhiên chỉ tham gia dẫn dắt Lâm Thu Đồng một ít. Nhiều lần, trường hợp đặc thù nên Quan Tư Thành cũng có mặt, Thẩm Cảnh Nhiên chẳng qua chỉ khách sáo chào hỏi, Quan Tư Thành nhìn Lâm Thu Đồng đi theo bên cạnh Thẩm Cảnh Nhiên, nhìn thế nào cũng thấy... cảm giác không đúng lắm, đứa nhỏ này có tâm tư học tập mãnh liệt đến vậy sao? Ánh mắt dõi theo Thẩm Cảnh Nhiên kia, cứ như thế giới của nó chỉ xoay quanh trung tâm là cô ta vậy, tất cả mọi thứ còn lại cũng chỉ là phông nền.


Tâm tư Quan Tư Thành luôn rất tinh tế, từ khi phát giác dị thường nơi Lâm Thu Đồng hắn bắt đầu hơi lo lắng, nhưng từ phía Thẩm Cảnh Nhiên lại không có bất kỳ phát hiện bất thường nào. Điều lo lắng của Quan Tư Thành, hắn thật sự sợ con gái sẽ bị dạy hư, nếu không phải Lâm Thu Đồng rất lý trí, hắn cũng đã không đồng ý cho Lâm Thu Đồng tới tập đoàn Cảnh Trí. Dù sao thành tích học tập của Lâm Thu Đồng cũng sắp tới thời hạn, đợi đến khi nó học xong sẽ mang nó về lại cạnh mình, sắp xếp một người thích hợp cho xem mắt, cả hai không được gặp lại nhau nữa, như vậy mới bảo đảm an toàn.


Xã giao, ý nghĩa của nó luôn thông thể tách rời bàn tiệc, tửu lượng Lâm Thu Đồng Thẩm Cảnh Nhiên đã từng thấy qua, còn kém hơn cả cô. Đối với rượu, Thẩm Cảnh Nhiên tận lực chống đỡ toàn bộ cho Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng rõ ràng muốn tự mình uống, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên luôn biết lấy lý do để cuối cùng cô luôn là người uống. Lâm Thu Đồng vừa cảm động cũng vừa giận, nhưng nhiều nhất vẫn là đau lòng, Thẩm Cảnh Nhiên chăm sóc cô đến vậy.


"Chị đúng là, đã nói cứ để em uống."


Xã giao xong, Lâm Thu Đồng dìu Thẩm Cảnh Nhiên ra ngoài, toàn bộ sức nặng của Thẩm Cảnh Nhiên đều giao hết lên người Lâm Thu Đồng, cô thấy người mình nhẹ bỗng.


"Để em uống ư? Haha, vậy không được rồi."


Người cô dẫn tới, cô phải bảo vệ chu đáo, nhất là người này lại còn là Lâm Thu Đồng.


"Vì sao không được! Thật không biết chị đã cống hiến cho sự nghiệp nấu rượu của Trung Quốc bao nhiêu!"


Lâm Thu Đồng buồn bực nói tiếp.


"Sau này cứ để em uống, chị đừng lại cản rượu giúp em."


Thẩm Cảnh Nhiên không nói gì thêm, phỏng chừng em ấy giận thật, Lâm Thu Đồng cũng biết giữ im lặng đúng lúc. Cả hai đều đã uống, nên chỉ có thể bắt xe về, Thẩm Cảnh Nhiên trên đường đều an tĩnh vùi trong lòng Lâm Thu Đồng, dường như đang ngủ. Suốt trên đường đi, thân thể Lâm Thu Đồng đều nóng ran khó nhịn, trong lòng là người mình thích, dù là ai cũng không thể thờ ơ, nhiều lần Lâm Thu Đồng xém chút không nhịn được đi hôn môi Thẩm Cảnh Nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play