"Dạ! Dạ không, khụ khụ."


Lâm Thu Đồng nhấp mím môi, gãi đầu, tỏ vẻ xin lỗi. Thẩm Cảnh Nhiên lắc đầu, tâm tư con nít, cô cũng không cần phải đoán.


Sau khi vào phòng làm việc, Thẩm Cảnh Nhiên ngồi xuống, chỉ vào chiếc ghế.


"Em cũng ngồi đi."


Sau khi Lâm Thu Đồng ngồi xuống, Thẩm Cảnh Nhiên mới bắt đầu nói.


"Chị nghe đánh giá về em từ các phòng bang rất đúng trọng tâm, bắt đầu từ hôm nay em hãy đến phòng tiêu thụ, nếu có ý kiến hoặc đề nghị nào khác có thể nói."


"Dạ không."


"Ừm, vậy kiến thức lý thuyết từ mỗi bộ phận em đã học xong?"


"Dạ cũng tàm tạm."


"Chị muốn một câu trả lời rõ ràng."


Thẩm Cảnh Nhiên làm việc luôn nghiêm túc, "tàm tạm" câu trả lời qua loa lấy lệ như vậy khiến cô phải nhíu mày, Lâm Thu Đồng hiểu ý, liền nói lại.


"Dạ đã học xong."


Vốn mấy lý luận này cũng không quá khó nhằn, dù có chỗ khó hiểu nhưng cũng phải đến khi thực hành mới có thể gặp.


"Tốt, chị mong rằng em có thể tiếp tục giữ vững, cho đến ngày chị hoàn tất việc chỉ dạy, liệu e có thể ở trước mặt bất kỳ ai nói rằng, Lâm Thu Đồng em, có thể làm được?"


Thẩm Cảnh Nhiên làm vậy cũng vì trong lòng không thể xác định, cho nên muốn "diễn tập" trước thời hạn.


"Dạ được."


Lâm Thu Đồng biết điều rất đúng lúc, Thẩm Cảnh Nhiên kỳ vọng cô rất nhiều, vậy cô cũng sẽ không để Thẩm Cảnh Nhiên thất vọng, chỉ là Lâm Thu Đồng không nghĩ, mục đích Thẩm Cảnh Nhiên phải nói vậy là gì. Trong lòng cô, có một quy tắc, chính là không được làm Thẩm Cảnh Nhiên thất vọng, không thể để chị ấy khổ sở, trong phạm vi khả năng có thể của mình, cô muốn cho Thẩm Cảnh Nhiên tất cả những gì tốt đẹp nhất.


Vào giờ cơm trưa, quả nhiên Thẩm Cảnh Nhiên bận bịu đến quên ăn cơm, thân người vùi trong ghế đưa lưng về phía cửa nói điện thoại, đang nói liền ngửi thấy một mùi hương rất thơm, ây, hình như thấy hơi đói bụng. Thẩm Cảnh Nhiên xoa bụng chuyển động cái ghế, miệng còn đang nói bảng thiết kế thử nghiệm của tớ cũng đã đưa qua, lúc trước còn...không biết Lâm Thu Đồng đã mò vào phòng tự lúc nào, một tay xách vài cái hộp, bên trong là thức ăn vẫn đang nóng hổi, tay còn lại xách... cái dĩa? Tốc độ nói chuyện của Thẩm Cảnh Nhiên chậm lại, Lâm Thu Đồng lắc lư cái túi trong tay, nâng cái cằm ưu mỹ của mình chỉ chỉ về hướng phòng ăn rồi tiến vào.


"À... được rồi, chuyện này để sau hẵng nói, tớ nói cậu đó, đừng tự tiện thay đổi bản thiết kế của tớ, nhà tớ đương nhiên phải làm theo ý tớ rồi, được rồi được rồi, lần nào nói điện thoại với cậu, cũng phải mất một tiếng hơn mới được."


Thẩm Cảnh Nhiên không nói ra tên Liễu Tịch khi nói chuyện.


"Cậu còn không biết xấu hổ nói tớ, giờ cơm trưa của tớ bị cậu làm cho trễ rồi đây."


Đối với yêu cầu hẹn ăn cơm của Liễu Tịch, Thẩm Cảnh Nhiên cầm điện thoại đứng dậy nhìn xuyên thấu qua cửa kính hướng về phía phòng ăn, Lâm Thu Đồng đã bày biện dĩa sứ ra bàn, đồ ăn cũng đã đổ ra, động tác rất cẩn thận, cứ như sợ sẽ làm chúng hỏng vậy...


"Cậu tự ăn đi, cơm trưa tớ tự giải quyết được."


Thẩm Cảnh Nhiên cúp máy đi mở cửa, phát hiện cửa đã bị khóa trái bên trong. Giọng hốt hoảng của Lâm Thu Đồng bên trong truyền ra.


"Thẩm Cảnh Nhiên, chị đợi một chút, sắp xong rồi."


Lâm Thu Đồng nhất định không biết, bộ dạng bày biện đồ ăn của mình đã bị nhìn thấy hết, khi cô bận rộn bên trong, thì Thẩm Cảnh Nhiên nhàn nhã tựa người lên cửa thủy tinh. Thủy tinh được làm đục, nhưng phần gờ hai bên lại trong suốt. Thẩm Cảnh Nhiên đọc được tâm tư của đứa nhỏ này, đợi lúc đứa nhỏ kia ra mở cửa, cô đứng bất động tại chỗ, cố ý hỏi.


"Em lại giở trò quỷ gì bên trong?"


"Không có trò quỷ gì đâu."


Lâm Thu Đồng cười rất tươi, qua 12h trưa ánh nắng chiếu vào, khiến gương mặt cười tươi tắn càng toát lên nhiệt ý, làm Thẩm Cảnh Nhiên cũng quên mất định nói gì tiếp theo. Đứa nhỏ này, bắt đầu từ lúc nào, có thể nở nụ cười chân thành, ấm áp đến vậy với cô, cho nên, vừa nhìn một cái, cô lại muốn nhìn thêm, Thẩm Cảnh Nhiên cũng cong khóe môi, thầm cười.


Dù bên ngoài đã thấy hết, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn có chút giật mình.


"Em thật sự biết nấu nướng?"


Lâm Thu Đồng đắc ý cười cười không nói tiếng nào, có điều dễ dàng nhìn ra cô bé đang rất tự hào. Thẩm Cảnh Nhiên nếm thử, bất ngờ, rất ngon, có thể nói, tinh sảo hơn cả cô nấu, Thẩm Cảnh Nhiên ngừng đũa giữa không trung, biểu tình có chút khiến người ta không hiểu.


"Dạ, sao rồi chị?"


Lâm Thu Đồng đột nhiên liền khẩn trương.


"Không, không phải khẩu vị mà chị thích ư?"


Thẩm Cảnh Nhiên có biểu tình gì thế kia! Ăn ngon hay không, thì cũng phải cho cô biểu cảm rõ ràng chứ, loại không rõ là gì này là sao! Ánh mắt Lâm Thu Đồng cũng sắp xuyên thủng gương mặt Thẩm Cảnh Nhiên.


"Ăn ngon lắm."


Thẩm Cảnh Nhiên khẳng định.


"Thật không?"


Lâm Thu Đồng vẫn không thể tin được.


Thẩm Cảnh Nhiên cười vui vẻ.


"Thật 100%, không ngờ em lại biết vào bếp, hơn nữa còn làm tốt đến vậy."


Lâm Thu Đồng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, gương mặt yên lặng bắt đầu nóng lên, liền cúi đầu không dám ngẩng lên nữa, mất tự nhiên nói.


"Nếu ngon thì ăn nhiều một chút."


"Ừm, có điều..."


Lời Thẩm Cảnh Nhiên chần chừ, trái tim Lâm Thu Đồng lại bị treo lên.


"Dạ sao ạ?"


Lẽ nào những lời vừa rồi chỉ để dỗ dành mình? Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thần sắc vô cùng sốt ruột của Lâm Thu Đồng, hai gò má đỏ thắm giống màu nắng đỏ hôm qua sau khi tan làm cô đã nhìn thấy vậy.


"Hình như em không mang cơm theo nhỉ..."


Thẩm Cảnh Nhiên rốt cuộc cũng nói ra.


"A?"


Lâm Thu Đồng a một tiếng, ngay sau đó liền hiểu rõ.


"Ái! Em, em lại quên bật nút nấu!"


Thức ăn nấu xong có rất nhiều, hộp mang đi thì ít, lúc gắn xong cái khay đựng cuối cùng, Lâm Thu Đồng còn mừng rỡ suy nghĩ vừa đúng thời gian, nhưng cô lại quên mất, cơm mà cô cho vào nồi cơm điện để nấu vẫn chưa bật nút.


Lâm Thu Đồng ngượng chín mặt xông ra khỏi phòng đi mua cơm trắng, tiếng cười Thẩm Cảnh Nhiên vang lên sau lưng cô, cô biết đó không phải chê cười, mà là nụ cười tốt bụng cùng quan tâm hơn nữa còn là nụ cười rất ôn nhu, chị ấy còn nói.


"Thu Đồng, từ từ thôi em."


Thân thể Lâm Thu Đồng đột nhiên như tràn đầy năng lượng, tình yêu đối với Thẩm Cảnh Nhiên ngày càng kiên định, bình sạc năng lượng của cô đã đầy ắp bốn cục.


Bữa cơm này, Thẩm Cảnh Nhiên ăn muốn bể bụng, số lần ăn no trong đời cô rất ít, chứ đừng nói là ăn bể bụng, lần ăn no trước... hình như cũng ăn cùng Lâm Thu Đồng, lần đó ăn cua, đứa nhỏ này cứ khăng khăng cho mình.


"Cảm ơn em, Thu Đồng."


Lời cảm tạ của Thẩm Cảnh Nhiên trước nay chưa từng ít, Lâm Thu Đồng cũng đã quen, không xem nó như biểu hiện khách khí, mà là tiếp nhận nó, nhận định đó là sự khẳng định Thẩm Cảnh Nhiên dành cho cô.


"Có là gì đâu, Thẩm Cảnh Nhiên."


Lâm Thu Đồng cũng trả lời.


"Em cũng phải cảm ơn chị."


"Hửm?"


"Cảm ơn chị chịu ăn cơm chung với em."


Lâm Thu Đồng nghiêm túc trả lời.


"Cũng cảm ơn chị đã công nhận tài bếp núc của em."


"Không cần phải cảm ơn, Lâm Thu Đồng."


Thẩm Cảnh Nhiên khó có dịp nghe Lâm Thu Đồng nói mấy lời này, quan hệ giữa cả hai, lập tức đã gần lại không ít. Lâm Thu Đồng kiên quyết thu dọn chén dĩa. Thẩm Cảnh Nhiên còn định giúp đỡ, nhưng Lâm Thu Đồng ngăn cản, giương rộng hai cánh tay như đại dương bao la, như muốn ôm lấy Thẩm Cảnh Nhiên. Lúc Thẩm Cảnh Nhiên còn kiên trì, Lâm Thu Đồng đã dựa người vào dùng thân thế vừa đẩy đẩy cô vừa nói.


"Chậc, chậc, đúng là tổng giám đốc cứng đầu, em có chứng bệnh cưỡng ép đấy, xin cho tại hạ được trước sau vẹn toàn."


Thẩm Cảnh Nhiên bị cứng rắn đẩy ra khỏi phòng, xuyên thấu qua lớp kính trong suốt, cô có thể nhìn thấy... vóc người cao gầy, không thể nói là uyển chuyển, bầu ngực đứa nhỏ này cũng đầy đặn hơn cô nghĩ! Ngón tay cũng thon dài, hôm nay mới phát hiện, ngón tay Lâm Thu Đồng phá lệ xinh đẹp, lần nào cũng cắm trong túi quần, cô không được nhìn thấy. Gần đây nhất định đứa nhỏ này có chuyện vui, nhìn khóe miệng nó giờ phút này đang cười vui vẻ mà xem, cũng hay, Lâm Thu Đồng cao hứng, Thẩm Cảnh Nhiên vô hình vui vẻ theo.


Quan hệ giữa các cô, liền vô hình trở nên hài hòa. Thẩm Cảnh Nhiên không phải chưa từng nghĩ, việc ăn cơm thế này sẽ càng chọc nhiều người để ý hơn, vốn ra ngoài ăn là để tránh ánh mắt dị nghị, còn bây giờ thì hay rồi, dứt khoát khoe khoang trước mặt đồng nghiệp luôn.


Thẩm Cảnh Nhiên không phải không muốn nói, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp để nói, hơn nữa đứa nhỏ kia hào hứng như vậy, mỗi ngày đều giở thủ đoạn lưu manh làm cơm, không chỉ sắc màu đủ vị, mà dinh dưỡng cũng rất được chú trọng. Thẩm Cảnh Nhiên cảm nhận được tấm lòng của em ấy qua mỗi món ăn, em ấy thật lòng chăm chỉ không cần hồi báo, bảo cô làm sao từ chối. Cho nên, mỗi lần Lâm Thu Đồng tìm đến quấy rối cô cũng đành bỏ cuộc, mỗi ngày nấu cơm mang theo bản thân cô cũng lười làm, huống hồ còn là mỗi ngày đa dạng món ăn như vậy? Thẩm Cảnh Nhiên đang đợi Lâm Thu Đồng dần mất đi kiên nhẫn.


Vẫn sẽ có những lời bàn ra tán vào, có điều, cũng sẽ có người ngăn cản, chỉ cần Khang Mạc nghe thấy lần nào, chỉ cần mỗi lần đụng phải, cô liền sẽ đứng ra nói chuyện.


Hôm nay trong phòng rửa tay, Khang Mạc vừa tiến vào, vừa vặn nghe thấy người ta nói.


"Cứ thấy hình như hai người họ là một cặp á, ở công ty chị em tôi cũng có một đôi, ngày nào cũng nấu cơm mang theo ăn chung ân ái các loại, đầu năm nay nha..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play