"Ở trong nhà đeo khẩu trang làm gì?"


Thẩm Cảnh Nhiên đổi giày, hướng Lâm Thu Đồng che kín nửa gương mặt hỏi, Lâm Thu Đồng buồn bực nói.


"Sợ lây bệnh cho chị."


"Không phải nói không có bị cảm à, nóng trong người hả?"


Trí nhớ Thẩm Cảnh Nhiên rất tốt, đương nhiên, đó là nếu cô có để tâm. Lâm Thu Đồng bị hỏi ngược lại, ấp úng nửa buổi.


"Cái đó cũng là em đoán bừa, đề phòng cho chắc."


Thẩm Cảnh Nhiên không tiếp tục truy hỏi, haha, bây giờ muốn che cho che, để xem lát nữa em ăn cơm kiểu gì! Khóe miệng Thẩm Cảnh Nhiên cong lên nụ cười tiến vào bếp. Lâm Thu Đồng thở phào nhẹ nhõm, đầu toát hết mồ hôi hột, hướng về phía Thẩm Cảnh Nhiên, cô vừa bị dọa hú tim à? Lâm Thu Đồng khinh bỉ chính mình, nhưng đôi mắt nâu của Thẩm Cảnh Nhiên vừa nhìn sang, cô liền không tự chủ bắt đầu khẩn trương.


"Qua đây, gỡ khẩu trang xuống ăn cơm."


Thẩm Cảnh Nhiên ôn nhu nói, không có chút nào giả vờ. Lâm Thu Đồng ngồi đối diện cứng đờ, cứng ngắc lắc đầu.


"Em vẫn chưa đói."


"Ồ, vậy hả?"


Thẩm Cảnh Nhiên vốn đã cầm đũa đặt xuống, ung dung nói.


"Vậy đợi em đói, rồi chị ăn luôn, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, cái chị có chính là thời gian."


Thẩm Cảnh Nhiên tao nhã lịch sự tiến vào trạng thái pho tượng người, cô không tra hỏi cũng không la mắng, chẳng qua chỉ dùng đôi mắt ôn nhu như nước của mình nhìn chăm chú đối phương, sau đó dùng hết kiên nhẫn ngồi cạnh... Lâm Thu Đồng đau khổ tim cũng muốn bùng nổ, Thẩm Cảnh Nhiên nhất định đã biết, Liễu Tịch đồ nữ nhân mắc dịch đó nhất định đã nói hết. Nhưng cuộc gọi sáng nay, Thẩm Cảnh Nhiên lúc này cũng không có nét mặt đáng sợ, tại sao đột nhiên lại thành ra thế này? Nếu không phải vì Liễu Tịch, Thẩm Cảnh Nhiên có thể đối xử thế này thật tốt biết bao, Lâm Thu Đồng buồn bã suy nghĩ.


"Có phải tối qua em đã ăn quá nhiều?"


Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên hỏi.


"Tối qua em đâu ăn gì."


"Vậy buổi triễn lãm có xem từ đầu đến cuối không?"


"Dạ, cũng không đến nỗi nào."


"Vé vào cửa lần này đắt thật nhỉ."


"Chắc vì có mời Triệu Nhã Chi..."


Lâm Thu Đồng thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện phiếm với Thẩm Cảnh Nhiên, đỡ hơn là bị đôi mắt nhu tình như nước của chị ấy dòm chằm chằm, còn im lặng thêm một lúc, Lâm Thu Đồng cảm thấy chị ấy sẽ hóa mình thành nước mất.


"Lâm Thu Đồng, chị cho em cơ hội cuối cùng, nói, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." (khi chúa tể sơn lâm không còn muốn nấp sau những cánh rừng =))) )


Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên dỡ xuống toàn bộ ôn nhu, tầng hơi lạnh lẽo liền toát ra từ hai má, trong con ngươi chỉ còn thấp thoáng chút ôn nhu. Lâm Thu Đồng cúi thấp đầu.


Biết ngay mà! Liễu Tịch nhất định đã kể hết! Dựa vào cái gì chị ta cáo trạng trước, là chị ta đã chọc mình trước cơ mà.


"Chẳng phải chị ta đã kể hết với chị?"


Lâm Thu Đồng thờ ơ nói, cần gì phải lặp lại.


"Không nói chứ gì?"


Thẩm Cảnh Nhiên mặt lạnh hỏi lại, Lâm Thu Đồng vẫn không lên tiếng, Thẩm Cảnh Nhiên đứng dậy, cầm túi xách liền bước ra cửa, lần này Lâm Thu Đồng mới có chút sốt ruột, từ sau ủy khuất gọi lại một tiếng.


"Là chị ta đã chọc em trước, em cũng đâu muốn động thủ."


Được lắm, đánh nhau luôn à! Liễu Tịch cũng vậy, lớn đầu rồi, còn gây khó dễ với một đứa con nít!


Thẩm Cảnh Nhiên cũng không nghĩ, Lâm Thu Đồng còn nhỏ nhắn gì nữa đâu... Thẩm Cảnh Nhiên đứng ở cửa không có động tác, Lâm Thu Đồng như súng liên thanh thốt ra, chỉ sợ chậm một giây Thẩm Cảnh Nhiên sẽ bỏ về mất.


Tối qua Lâm Thu Đồng đứng đợi cả buổi trước cửa triễn lãm không đợi được Thẩm Cảnh Nhiên, lại lòi ra Liễu Tịch, vừa nhìn cô liền nhận ra là Nhím xù lông, trong lòng còn bực bội nhất định lát nữa phải dắt Thẩm Cảnh Nhiên tránh con nhím này. Không ngờ, Nhím xù lông lại chủ động tiến tới chọc tức cô, nói.


"Em không cần đợi nữa, cậu ấy sẽ không tới." (cái gọi "để tớ giải thích cho" là đây hã)


Lâm Thu Đồng xoay người không thèm để ý Liễu Tịch, Liễu Tịch đi vòng qua, hơi ngước đầu, lung lay tấm vé trên tay, khiêu khích nói.


"Vé nằm ở chỗ tôi, thất vọng lắm chứ gì?"


Liễu Tịch từ xa đã nhìn thấy Lâm Thu Đồng. Cô quan sát Lâm Thu Đồng, thấy từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đều tản ra hơi thở "ta cong veo", dù mái tóc thẳng dài được cột cao, dù có lối ăn mặc rất giản dị, dù đeo túi xách rất trung tính, nhưng toàn thân Lâm Thu Đồng đều toát lên con mẹ nó hương vị của T nha!


Thẩm Cảnh Nhiên tuyển người yêu không phải chuyện ngày một ngày hai, Liễu Tịch cũng không phải chưa từng nghe Thẩm Cảnh Nhiên nhắc tới, Thu Đồng đứa nhỏ này có chút tự do phóng khoáng kèm nghịch ngợm, lúc kể Thẩm Cảnh Nhiên đều kể như nó là con nít vậy, hôm nay Liễu Tịch liếc qua một cái, ôi mẹ tôi ơi! Đứa con nít này cũng lớn quá đi! Thẩm Cảnh Nhiên đã cao mà nó còn cao hơn Thẩm Cảnh Nhiên nửa cái đầu. Lúc mình vừa nói Thẩm Cảnh Nhiên không thể tới, Lâm Thu Đồng có lộ ra thần sắc thất vọng, Liễu Tịch không kềm được liền nghĩ sâu hơn, có phải Lâm Thu Đồng đã thích Thẩm Cảnh Nhiên? Bằng không, con kế đang yên đang lành tự dưng mời mẹ kế đi xem triển lãm, tiết tấu này không ổn chút nào. Biểu hiện Lâm Thu Đồng nhìn thế nào cũng chả giống đối nghịch Thẩm Cảnh Nhiên, rõ ràng rất kỳ vọng mỹ nhân sẽ đến à! Liễu Tịch nghĩ tới đây, địch ý càng sâu đậm hơn. Liễu Tịch kích thích Lâm Thu Đồng lần nữa, Lâm Thu Đồng vốn khó chịu sẵn, huơ huơ quyền liền dọa Liễu Tịch, nào ngờ, Liễu Tịch không sợ chết cứ thích gây sự đấy, bản thân Lâm Thu Đồng liền rất ghét ai đến gần mình, trong lòng bực bội đẩy Liễu Tịch một cái để cô cách xa mình chút.


Lâm Thu Đồng dùng sức hơi mạnh, Liễu Tịch cũng đứng không vững, liền ngã nhào. Phản ứng đầu tiên của Lâm Thu Đồng, là cô muốn đỡ Liễu Tịch dậy, Liễu Tịch giơ tay liền móng vuốt cào một đường, gương mặt Lâm Thu Đồng liền hiện lên vệt đỏ. Cuối cùng, nhiều người tới vây xem, Liễu Tịch ngã cùi chõ bị đau, tự đón xe đi bệnh viện, còn Lâm Thu Đồng vốn định trực tiếp về nhà, nhưng suy nghĩ Tô Tú còn ở phòng làm việc, cô liền bắt xe trước về phòng làm việc. Đáng tiếc, Tô Tú lại không ở một mình, Tô Hà cũng đang ở đây, Tô Tú ngồi ở salon dài bận rộn công việc, Tô Hà chính là nằm trên đùi cậu ấy, xem bộ dạng đang ngủ. Lâm Thu Đồng càng bức bối, đứng ở cửa nghiêng đầu một hồi thì về nhà, rất giận Thẩm Cảnh Nhiên lỡ hẹn, càng giận hơn chị ấy lại cho vé con Nhím xù lông kia, nhưng, cô đã động thủ đánh bạn Thẩm Cảnh Nhiên trước, Lâm Thu Đồng liền chột dạ, không nghĩ muốn nói dối Thẩm Cảnh Nhiên, dứt khoát tắt nguồn.


"Còn không gỡ khẩu trang xuống?"


Thẩm Cảnh Nhiên chịu quay lại, Lâm Thu Đồng chỉ đành ngoan ngoãn gỡ xuống, trên làn da trắng noãn hiện lên hai vệt dài đỏ chót, Liễu Tịch nuôi móng tay để làm vũ khí, Thẩm Cảnh Nhiên nhẹ thở dài. Dù nhỏ tới mức không thể nghe được, nhưng Lâm Thu Đồng vẫn nghe thấy, đáy lòng cũng theo trầm xuống, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không vui vì mình đã động thủ.


"Xin lỗi, Thẩm Cảnh Nhiên."


"Là em không tốt."


Thẩm Cảnh Nhiên thoa thuốc lên vết thương Lâm Thu Đồng xong, cô cũng nghĩ có thể Liễu Tịch với Lâm Thu Đồng sẽ có va chạm, nhưng không ngờ, người khiêu khích lại là Liễu Tịch. Lâm Thu Đồng cảm nhận được Thẩm Cảnh Nhiên ôn nhu thương yêu, cả người nhất thời hóa mềm thành bãi nước, vết thương đôi khi quá đau, không nhịn được tê rát cô ngược lại hít một hơi, hỏi.


"Chị không giận?"


"Ừm, xong rồi."


Thẩm Cảnh Nhiên đứng dậy, ánh mắt Lâm Thu Đồng cũng đi theo ngẩng lên, Thẩm Cảnh Nhiên khẽ khom người, hai cơ thể đột nhiên rút ngắn khoảng cách gần trong gang tấc, thân thể Lâm Thu Đồng lập tức như bùng nổ trở nên rất nóng, cô không né tránh, gương mặt vẫn luôn lạnh lẽo của Thẩm Cảnh Nhiên rốt cuộc cũng có biến hóa, khóe môi khẽ hiện lên độ cong.


"Lát nữa ăn cơm nhiều một chút, chị về trước."


Bầu không khí bỗng chốc tràn ngập hơi thở ấm nóng khiến bụng Lâm Thu Đồng dâng lên cảm xúc lạ thường, giống như có một con sóng ngầm bỗng đột phát và không thể tự lắng xuống, Lâm Thu Đồng biết rõ đó là dục vọng, người Thẩm Cảnh Nhiên thơm lắm, mãi tới khi chị ấy đã rời đi mà Lâm Thu Đồng vẫn chưa hết chóng mặt.


Thẩm Cảnh Nhiên gọi điện hung hăng dạy dỗ Liễu Tịch một trận, cuối cùng Liễu Tịch ủy khuất dứt khoát khóc lớn ăn vạ, gào khóc nói.


"Cậu đúng là thiên vị! Thiên vị!"


Thẩm Cảnh Nhiên xoa trán.


"Thiên vị chỗ nào, cậu lớn hơn Thu Đồng hay nó lớn hơn, là tớ đã thất hứa với nó trước, cậu đã không giải thích giùm, còn cố ý chọc tức..."


Thẩm Cảnh Nhiên quả thật không hiểu, vì sao Liễu Tịch lại khiêu khích.


"Liễu Tịch, cậu từng có va chạm với Lâm Thu Đồng?"


"Có đó! Có đó! Còn là đụng vỡ đầu!"


Liễu Tịch giận điên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play