Quan Tư Thành lải nhải suốt không ngừng, Lâm Thu Đồng thì ngồi trên salon chăm chăm đọc báo, Thẩm Cảnh Nhiên thì đi tắm, sau đó vào thư phòng, cả hai đều xem hắn như không khí.


"Ba không đi ngủ hả?"


Lâm Thu Đồng cắt ngang lời Quan Tư Thành.


"Thời gian cũng không còn sớm nhỉ."


Lúc này Quan Tư Thành mới chú ý tới thời gian đã hơn 11h khuya, vội nói.


"Ba tắm xong sẽ đi ngủ, con cũng nghỉ sớm đi nhé."


Quan Tư Thành vốn muốn nói chuyện với Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng Lâm Thu Đồng trở về đã làm loạn kế hoạch của hắn, để sáng mai rồi nói cũng được.


Quan Tư Thành đi tắm, chúc Lâm Thu Đồng ngủ ngon xong trở về phòng ngủ, lúc này Lâm Thu Đồng mới chú ý, Quan Tư Thành không vào phòng ngủ mà Thẩm Cảnh Nhiên từng ngủ trước đây, hoặc nên nói là bọn họ không ở chung với nhau? Lâm Thu Đồng lần nữa phấn chấn trước phát hiện này của mình. Muốn xác nhận ý niệm này thêm lần nữa, cô liền làm ổ trên salon, không có về phòng mình, muốn đợi Thẩm Cảnh Nhiên đi ra, xem cô sẽ về ngủ phòng nào.


Lâm Thu Đồng càng đợi càng thấy buồn ngủ, chính là vẫn không thấy Thẩm Cảnh Nhiên rời khỏi thư phòng, cái cô này thích đọc sách thế nhỉ! Lần nào cũng đọc muộn đến vậy, lẽ nào cũng ngủ trong thư phòng giống lần trước? Lâm Thu Đồng nghĩ tới đây, lập tức ngồi dậy, không đợi kịp muốn đẩy cửa thư phòng.


Cạch, cửa thư phòng được mở ra, Thẩm Cảnh Nhiên sợ hết hồn.


"Sao cô còn chưa đi ngủ?"


Lâm Thu Đồng gãi đầu, nén chột dạ xuống, ho khan hai tiếng nói.


"Tôi thấy hơi mất ngủ, muốn tìm sách đọc một xíu."


Thẩm Cảnh Nhiên bừng tỏ, cô cũng có thói quen này, cho nên để tránh mất ngủ, mỗi lần Thẩm Cảnh Nhiên đều đọc đến khuya mới mò lên giường.


"Ừ, vậy nhớ đi ngủ sớm một chút."


Thẩm Cảnh Nhiên lắc mình nhường đường cho Lâm Thu Đồng, Lâm Thu Đồng gật đầu, hiếm thấy ôn thuận nói.


"Nhớ rồi."


Thẩm Cảnh Nhiên kinh ngạc quay đầu thoáng nhìn Lâm Thu Đồng, đứa nhỏ này đột nhiên lại nghe lời như vậy, khiến cô có chút không quen. Lần này, ánh mắt dòm ngó của Lâm Thu Đồng đã bị Thẩm Cảnh Nhiên phát hiện, bị Lâm Thu Đồng dòm chăm chăm đến mất tự nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên đứng trong phòng khách nghi ngờ hỏi.


"Cô còn việc gì à?"


Lâm Thu Đồng lắc đầu, Thẩm Cảnh Nhiên mới xoay người đi vào phòng bếp, đi được vài bước lại tiếp tục quay đầu, quả nhiên Lâm Thu Đồng vẫn đang đứng đấy nhìn cô... Thẩm Cảnh Nhiên không biết Lâm Thu Đồng có tâm tư gì, cũng không muốn để ý cổ nữa, cô vào bếp uống ly nước. Đợi Thẩm Cảnh Nhiên uống nước xong bước ra, cửa thư phòng chỉ để khép hờ, đoán chừng Lâm Thu Đồng đang đọc sách trong đó rồi, Thẩm Cảnh Nhiên mới xoay người trở về phòng.


Lâm Thu Đồng đứng ở chỗ cửa rình coi giống như phát hiện thấy đại lục mới vậy ngạc nhiên đi kèm mừng rỡ, Thẩm Cảnh Nhiên không ngủ chung phòng với Quan Tư Thành, nhìn dáng vẻ rất tự nhiên của bọn họ, đoán chừng trạng thái này rất bình thường, tức là không phải chỉ hôm nay mới như vậy. Là lá la! Lâm Thu Đồng kích động nhảy múa trong phòng sách, vô tình đụng phải góc bàn, đau đến khiến cô phải văng tục, nhưng phần vui vẻ kia quả thật không thể che giấu được. Cơn đau này, khiến Lâm Thu Đồng khôi phục không ít lý trí, việc Thẩm Cảnh Nhiên không ngủ chung phòng với Quan Tư Thành, tại sao cô lại thấy hài lòng đến vậy? Lẽ nào? Lâm Thu Đồng bị suy nghĩ của chính mình hù dọa, ngẫm nghĩ theo cách nghĩ này, Lâm Thu Đồng há hốc mồm. Bởi vì Lâm Thu Đồng đột nhiên ý thức được, cô đối với người mang tên Thẩm Cảnh Nhiên kia, từ lúc gặp ở trường đại học bên Mỹ đã phải lòng người ta, cho nên sau đó cô gặp CC hết sức tương tự với cổ mới có thể tùy tiện đã động tâm. Tô Tú từng có lần thấy CC câu đầu tiên chính là: Người này nhìn thấy quen quen, hình như giống nữ thần của tớ lắm. Khi đó, Lâm Thu Đồng không hỏi Tô Tú, nữ thần của cậu là ai, cũng là sau khi về nước cả hai tán gẫu, cô mới biết nữ thần của Tô Tú chính là Thẩm Cảnh Nhiên.


Không đâu, không thể, Lâm Thu Đồng cảm thấy bản thân nhất định điên rồi, không, không phải điên, là cô đã quen với việc đối nghịch Thẩm Cảnh Nhiên, sau đó liền thành bệnh, là trong lòng sinh bệnh thôi. Lâm Thu Đồng thu dọn tâm tư trong lòng xong, liền cầm mớ sách trở về phòng, đọc thâu đêm, nhưng cũng không thấy buồn ngủ, nghe thấy có tiếng mở cửa, cô liền trước tiên chạy ra ngoài, mới phát hiện là Triệu tỷ tới, cô còn tưởng Thẩm Cảnh Nhiên mở cửa phòng.


Triệu tỷ chào hỏi cô, ngay sau đó liền bắt đầu bận rộn, Lâm Thu Đồng dứt khoát không trở về phòng. Cô mở sách ra đặt trước mặt, Lâm Thu Đồng ngồi một mình trước cửa sổ, nắng sớm đã lên, rọi qua khung cửa, nhưng không hề thấy một chút nhức mắt, Lâm Thu Đồng nhìn dòng người bắt đầu cuộc sống bận rộn của mình, trong lòng không khỏi thổn thức. Đời người, rốt cuộc tồn tại vì điều gì?


Rất nhanh, Thẩm Cảnh Nhiên cũng đã thức dậy, trên gương mặt trắng nõn mang theo một tia lười biếng, dướng ánh nắng vàng, càng tăng thêm một phần tĩnh lặng duy mỹ. Ánh mắt Lâm Thu Đồng chạm tới nét mặt vừa rồi của Thẩm Cảnh Nhiên, trái tim không tự chủ đập nhanh một nhịp, Thẩm Cảnh Nhiên cũng ngồi trước bệ cửa, nửa híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, cô cũng thích nhìn ra ngoài từ góc độ này, nhìn xuống chúng sinh cũng đồng thời cảm thấy mình thật nhỏ bé,


"Mặt tôi có dính gì sao?"


Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên nghiêng đầu hỏi, khóe miệng còn mang theo nụ cười không chút phòng bị, mới sáng sớm, Thẩm Cảnh Nhiên cũng chưa kịp mang bộ mặt đề phòng ra.


"Chào buổi sáng."


Lâm Thu Đồng hỏi một đằng trả lời một nẻo, Thẩm Cảnh Nhiên nhướng mi, miễn cưỡng nói.


"Chào buổi sáng."


"Chào buổi sáng cả nhà!" (Tụt hết cả tấn mood ==")


Quan Tư Thành cũng đã thức dậy, nụ cười trên khóe môi Thẩm Cảnh Nhiên cũng lặng lẽ tắt dần, chân mày Lâm Thu Đồng chính là nhíu lại, cả hai cơ hồ cùng đồng thời đứng dậy, một khắc lúc họ nhìn nhau, Lâm Thu Đồng không tự chủ hơi cứng nhắc nhoẻn miệng một cái, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn trước sau như một biểu tình ôn nhu nhưng đã mềm hóa vài phần, cả hai gần như đồng thời nói.


"Tôi về phòng tắm."


"Tôi đi tắm nha."


Trong phòng khách, chỉ còn lại Quan Tư Thành, Quan Tư Thành buồn buồn thở dài một cái, mới sáng sớm, mà không khí đã nặng nề thế rồi. Buổi sáng, trên bàn ăn, Triệu tỷ vừa nhìn thấy mấy vị chủ nhân chịu thưởng thức món ăn do mình nấu, là trong lòng liền mừng đến rớt nước mắt, Thẩm tiểu thư rốt cuộc cũng không tranh nhà bếp với bà, còn đại tiểu thư rốt cuộc cũng chịu ăn cơm.


"Cảnh Nhiên, sau này buổi tối em cố gắng về sớm hơn nhé, tránh cho người ta dị nghị."


Hình ảnh Thẩm Cảnh Nhiên xuất hiện trong quán bar giữa lúc đêm khuya khiến Quan Tư Thành không chấp nhận được, càng khiến hắn bất mãn, chính là quán bar này lại là một nơi dành cho đồng tính luyến ái. Đối phương ra giá rất cao những tấm hình này với Quan Tư Thành, bằng không hắn liền đem những tấm ảnh đó ra ánh sáng, nghĩ tới đây, Quan Thành càng bực bội hơn.


Thẩm Cảnh Nhiên cũng không nói gì, Lâm Thu Đồng thì không vui, Thẩm Cảnh Nhiên ở đâu ra hành vi không đứng đắn chứ? Ánh mắt bén nhọn liền liếc nhìn Quan Tư Thành. Quan Tư Thành đều đặt hết chú ý lên người Thẩm Cảnh Nhiên, cũng không chú ý thấy ánh mắt Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên ngẩng đầu, mắt chạm mắt Quan Tư Thành, ung dung thong thả đúng mực nói.


"Em không cho rằng mình đang làm những chuyện không muốn để người khác biết."


Thẩm Cảnh Nhiên hơn phân nửa là thuận theo Quan Tư Thành, không phải vì cực chẳng đã, mà là lười so đo, nhưng lần này, trước mặt Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên đã thể hiện sự phản kháng của mình, chuyện này khiến Quan Tư Thành cảm thấy mất mặt, hắn vốn tốt bụng nhắc nhở.


"Em cảm thấy không, không có nghĩa người ngoài cũng cảm thấy như vậy, có một vài chuyện tưởng rằng sẽ không ai biết em đã làm, nhưng, trên đời làm gì có góc tường nào mà không bị chiếu sáng."


Quan Tư Thành ám chỉ, để Thẩm Cảnh Nhiên liên tưởng đến việc Quan Tư Thành có tiểu tam, cô cười khẽ, thở dài nói.


"Đúng vậy, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm."


Thẩm Cảnh Nhiên cũng âm thầm nhắc nhở hắn, dưới biểu cảm tức giận của Quan Tư Thành, Thẩm Cảnh Nhiên đứng dậy nói.


"Tư Thành, nếu như là chuyện của em, mời anh hãy nói trực tiếp, em sẽ tự xử lý, ngược lại nếu là chuyện của anh, vậy đừng làm phiền đến em."


Không khí ăn sáng hài hòa đột nhiên bắt đầu đóng băng. Triệu tỷ đứng cạnh bắt đầu dè dặt, Quan Tư Thành nắm chặt đũa trên tay giận đến phát run, hắn chưa bao giờ nghĩ xấu về Thẩm Cảnh Nhiên, dù trong hợp đồng hôn nhân Thẩm Cảnh Nhiên nêu lên những yêu cầu hết sức phi lý, hắn cũng nhất nhất đồng ý. Thế mà hôm nay, đột nhiên có kiện tài liệu nặc danh, nói thực ra Thẩm Cảnh Nhiên có khuynh hướng thích nữ giới, lúc Quan Tư Thành nghe thấy tin này, đã chấn động, lại loáng thoáng thấy trong hình cảnh tượng Thẩm Cảnh Nhiên vui vẻ uống rượu với một đám đồng tính luyến ái nữ trong quán bar... Lại tính toán thời gian, suy nghĩ chuyện lúc trước, chính là đêm lần đầu tiên Thẩm Cảnh Nhiên say rượu cả đêm không về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play