Đặng Thúy Hằng tái mặt vì giận, lắp bắp nói không nên câu.
"Cô...
cô...
đồ...
con gái con đứa vô giáo dục...
mất dạy với người lớn tuổi..."
"Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng"
Lại Minh Nguyệt không nói gì hỗn láo, nhưng chính thái độ tưng tửng của cô khiến Đặng Thúy Hằng bực bội phát điên lên.
Thật sự bà ta chỉ muốn nhào tới cho Minh Nguyệt vài cái bạt tai.
Chứng kiến cảnh tượng Lại Minh Nguyệt khiến cho Đặng Thúy Hằng giận dữ, hai tai đỏ lừ, mắt long lên sòng sọc, Trương Mỹ Vân và chị Hà phải kiềm chế lắm mới không bật cười thành tiếng.
Đặng Thúy Hằng chỉ tay vê phía cửa, quát.
"Hai người ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức"
"Ô, bà tưởng đuổi bọn tôi đi mà đơn giản à?"
Lại Minh Nguyệt nói.
"Tôi chưa từng thấy ai trơ trên như các người..."
"Còn tôi cũng chưa từng thấy ai lòng dạ tráo trở khôn lường như bà với Thẩm Toàn Đức.
Đúng là ngưu tầm ngưu mã tâm mã, cặn bã tâm cặn bã"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT