Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong dịu dàng nói: "Thanh Phong, đừng làm như vậy."

Sự xuất hiện bất ngờ của Trương Mỹ Vân nằm ngoài dự tính của Chúng Thanh Phong.buông b

Anh không muốn cô chứng kiến cảnh tượng này, càng không muốn cô can thiệp vào chuyện ân oán giữa mình và Cầm Ngọc Hải.

"Em về nhà trước đi"

Khí thế bức người của Chúng Thanh Phong khiển Trương Mỹ Vân rùng mình.

Chúng Thanh Phong lúc này không phải là Chúng Thanh Phong mà cô biết.

Ở anh toát lên sự lạnh lùng, vô cảm và tàn nhẫn, giống như một ác quỷ đến từ địa ngục.

Nhưng Trương Mỹ Vân tuyệt đối không thể bỏ anh lại một mình với Cầm Ngọc Hải.

Cô không thể để anh mắc phải sai lầm sẽ khiến anh cảm thấy hối hận trong suốt phần đời còn lại.

Cô cần phải cứu rỗi linh hồn đang ngập tràn oán giận của anh.

Hít một hơi dài, Trương Mỹ Vân lấy hết dũng khí bước tới gần chỗ Chúng Thanh Phong đang đứng.

Hành động đó của Mỹ Vân khiến Thanh Phong cau mày không vui.

Nhưng cô lờ đi thái độ đó của anh, vẫn tiếp tục bước đi.

Khi chỉ còn cách Thanh Phong chừng một cánh tay, cô ngước lên nhìn anh tỉ tê: "Anh về cùng với em được không? Em tới là để đưa anh về"

Chúng Thanh Phong vẫn lạnh lùng như trước.

Anh dỗ dành cô: "Em về trước đi! Giải quyết xong việc ở đây anh sẽ về tìm em"

Trương Mỹ Vân bướng bỉnh lắc đầu: "Anh không về em cũng sẽ không về"

"Ngoan, nghe lời anh về nhà đi"

Trương Mỹ Vân nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của Chúng Thanh Phong.

Cô không đọc được ý nghĩ phức tạp đang diễn ra trong đầu anh.

Nhưng lúc nãy khi đứng bên ngoài cánh cửa, cô đã nghe được phần nào cuộc nói chuyện giữa Chúng Thanh Phong và Cầm Ngọc Hải.

Cô biết anh muốn lấy mạng ông ta.

Điều đó quá cực đoan, không giống với việc mà một Chúng Thanh Phong tử tế, giàu lòng bao dung, nhân hậu ở trong lòng Trương Mỹ Vân sẽ làm ra.

Liếc về phía Cầm Ngọc Hải, rồi lại quay sang nhìn Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân đề nghị: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không anh?"

Chúng Thanh Phong biết Trương Mỹ Vân định nói gì với mình.

Vì vậy anh thẳng thắn từ chối: "Lúc này anh có chuyện quan trọng cần giải quyết, chúng ta nói chuyện sau nhé."

Vốn dĩ Trương Mỹ Vân là người gan lì, bướng bỉnh.

Nếu như chưa đạt được mục đích của mình sao cô có thể rời đi một cách dễ dàng như vậy được.

Nếu như Thanh Phong không chịu ra ngoài nói chuyện với cô, vậy thì cô chỉ còn cách bảo Cầm Ngọc Hải tạm thời lánh đi.

"Phiên ông ra ngoài để tôi và Thanh Phong nói chuyện với nhau một lát"

Trương Mỹ Vân nhìn về phía Cầm Ngọc Hải đưa ra yêu cầu của mình.

Đương nhiên Cầm Ngọc Hải không muốn chết, nhưng ông ta cũng muốn xoa dịu con trai mình.

Tình trạng của ông ta lúc này chẳng khác nào một người chết đuối đang chới với giữa dòng nước xiết.

Sự xuất hiện của Trương Mỹ Vân giống như chiếc phao cứu sinh để ông ta bám vào.

Thế nhưng Cầm Ngọc Hải vẫn chưa dám rời đi.

Ông ta liếc nhìn Chúng Thanh Phong, dò xét ý tứ của anh.

Không chút khách khí, Chúng Thanh Phong đáp trả Cầm Ngọc Hải bằng ánh mắt lạnh lẽo giống như đang thách ông ta dám rời đi một bước.

Thấy Cầm Ngọc Hải vẫn đứng ngây ra như phỗng, Trương Mỹ Vân tỏ vẻ phiền phức hỏi: "Ông còn chưa đi?"

Chúng Thanh Phong mặt đối mặt với Trương Mỹ Vân, anh nghiêm túc cảnh cáo cô: "Có những chuyện em không nên can thiệp vào sẽ tốt hơn"

"Em sẽ không can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của anh, nhưng chuyện này em nhất định phải can thiệp"

Trương Mỹ Vân khẳng định.

Chưa bao giờ Chúng Thanh Phong cảm thấy Trương Mỹ Vân lại phiền phức như lúc này.

Anh biết cô rất bướng bỉnh, nếu như hôm nay không nói chuyện rõ ràng với cô, anh sẽ không thể tiếp tục xử lý chuyện liên quan tới Cầm Ngọc Hải.

Vì vậy Thanh Phong miễn cưỡng hất hàm nói với ông ta: "Ông ra ngoài trước đi!"

Được sự cho phép của Chúng Thanh Phong, Cầm Ngọc Hải nhanh chóng bước ra ngoài, không quên khép cửa lại cho hai người.

Chúng Thanh Phong khoanh hai tay trước ngực, nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"

Trương Mỹ Vân không ngần ngại thẳng thắn thừa nhận: "Em muốn ngăn cản kế hoạch trả thù của anh"

"Là Quế Sơn nói cho em biết à?"

"Ai nói với em không quan trọng.

Quan trọng là em muốn anh dừng việc này lại"

Chúng Thanh Phong thâm trầm nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Nếu anh không đồng ý thì sao?"

Trước khi tới đây Trương Mỹ Vân đã ý thức được rằng Chúng Thanh Phong không phải là người dễ thuyết phục.

Một khi anh đã hạ quyết tâm thì khó lòng mà ngăn cản được.

Nhưng khó tới mấy cô cũng phải thử.

Trương Mỹ Vân bắt đầu thuyết phục Chúng Thanh Phong bằng cách lấy ví dụ từ chính bản thân mình: "Anh cũng biết chuyện em không được mọi người trong gia đình yêu quý, thậm chí ai cũng ghét bỏ, xa lánh, coi em như người thừa.Bố mẹ không ngừng đánh mảng, chửi bới, tìm cách bòn rút tiền từ em.Chị gái tàn nhẫn xuống tay với em.Nhưng ngoài việc tha thứ và tha thứ ra thì em chẳng thể làm gì được họ.Không phải vì em sợ họ, mà bởi đó là người thân của em.Cũng giống như việc dù anh có thay tên đổi họ, phủ nhận mối quan hệ giữa mình và Cầm Ngọc Hải thì có một sự thật không bao giờ thay đổi được.Đó là anh là con ông ấy.Ông ấy là bố anh"

"Nếu có thể rút sạch dòng máu của Cầm Ngọc Hải trong cơ thể mình đế trả cho ông ta anh cũng sẵn sàng thực hiện"

Đôi mắt Chúng Thanh Phong phủ lên một tầng âm u.

"Anh cũng biết là cuộc đời này không có nếu như mà"

"Cứ nghĩ tới việc mẹ phải chết một cách uất ức là anh lại không thể nào tha thứ cho ông ta được"

Trương Mỹ Vân nhìn thấy nỗi đau trong mắt Chúng Thanh Phong.

Cô vô thức đưa tay ra, chạm vào tay anh giống như một cách an ủi.

"Anh không cần phải tha thứ cho ông ta.

Nhưng anh cũng không nên biến hận thù trong lòng thành sự dày vò bản thân.

Nếu bác gái ở trên trời biết được vì chuyện này mà anh tìm mọi cách tước đoạt mạng sống bố đẻ của mình, liệu bác ấy có thế vui được không?"

Chúng Thanh Phong không nói gì.

Ánh mắt anh nhìn về phía cánh cửa sổ vẫn đang để mở.

Cánh cửa sổ mà mẹ anh đã nhảy xuống.

"Anh có từng nghĩ tới việc nếu tương lai sau này con của anh biết chuyện anh đã làm với ông nội chúng, chúng sẽ nghĩ gì không? Liệu lúc đó anh còn có thể đối mặt với các con không?"

"Em đừng nói nữa!"

Biết rằng Chúng Thanh Phong không muốn nghe nhưng Trương Mỹ Vân vẫn phải nói.

"Anh đã bao giờ tự hỏi vì sao ông ngoại lại không trả thù cho mẹ anh, cũng là con gái của ông không?"

Cách đây nhiều năm Chúng Thanh Phong đã đem vấn đề này tới hỏi ông Chúng Thời Vũ.

Anh nhớ khi đó ông ngoại đã suy tư một lúc rồi trả lời: "Bởi vì Cầm Ngọc Hải không chỉ là con rể của ông mà còn là bố của cháu.

Ông không muốn nuôi dạy cháu trở thành một người trong lòng chỉ có hận thù.

Nếu như ngay cả bố đẻ của mình cháu cũng không thể bao dung, tha thứ thì sau này cháu có thể bao dung với ai đây?"

Nhưng câu trả lời của ông Chúng Thời Vũ vốn dĩ không làm Chúng Thanh Phong phục.

Nếu như ông không trả thù giúp mẹ thì chính anh sẽ làm điều đó.

Lòng hận thù của Thanh Phong đã được nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, anh đã đợi hơn 20 năm để tận mắt chứng kiến cảnh Cầm Ngọc Hải thất bại thảm hại dưới chân mình, sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play