Ngồi xem lại bức ảnh Ngô Chí Kiên gửi, Chúng Thanh Phong giận tới run người lên.
Trong lúc không kiềm chế được ngọn lửa giận đang bốc lên bừng bừng, anh ném thẳng chiếc điện thoại xuống sàn nhà.
"Thằng chó!"
Chúng Thanh Phong rít lên qua hai hàm răng đang nghiến chặt.
Không biết lý do đại boss nổi trận lôi đình, nhưng Võ Quế Sơn có thể đoán việc đó hết sức nghiêm trọng.
Anh rón rén nhặt chiếc điện thoại lên.
Sau cú tiếp đất vừa rồi, màn hình đã rạn như cánh đồng khô hạn mòn mỏi chờ mưa.
Võ Quế Sơn không dám hỏi Chúng Thanh Phong mật khẩu nên dò bừa nhưng sai tòe loe.
Đại boss sẽ không phải kiểu người sẽ lấy ngày sinh của mình để cài mật khẩu nên Võ Quế Sơn có thể loại trừ khả năng này.
Đại boss cũng không phải kiểu người sẽ lấy số đo ba vòng của bạn gái làm mật khẩu.
Vậy mật khẩu điện thoại của Thanh Phong là gì đây? Sau hai lần nhập sai mật khẩu, Võ Quế Sơn nản luôn.
Anh quyết định đánh liều, nhập ngày thành lập tập đoàn Tân Thế Giới.
Ai ngờ trúng phóc.
Võ Quế Sơn lẩm nhẩm, tự tán dương bản thân: "Mệt mỏi vì quá giỏi!"
Đập vào mắt Võ Quế Sơn lúc này là tấm ảnh Ngô Chí Kiên choàng tay lên vai, hôn lên má Trương Mỹ Vân.
Giờ thì anh đã hiểu lý do vì sao boss lại nổi khùng lên như vậy.
Theo góc độ khách quan, có thể dễ dàng nhận thấy Trương Mỹ Vân bị bắt ép chứ không phải tự nguyện trong chuyện này.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì tấm ảnh này cũng đã khiến Chúng Thanh Phong phải kích động.
"Ngô Chí Kiên bắt đầu khiêu chiến với anh rồi đây"
Võ Quế Sơn đưa ra kết luận.
"Tại sao hắn lại làm thế?"
Chúng Thanh Phong nhổm người dậy khỏi ghế, nhìn thẳng vào mắt Võ Quế Sơn hỏi.
"Câu trả lời rõ như ban ngày rồi còn gì: hẳn muốn khiêu khích anh"
"Nhưng tại sao?"
"Để dò động thái, phản ứng của anh chứ còn trăng sao gì nữa?"
Chúng Thanh Phong phân tích rõ ràng hơn những khúc mắc trong lòng mình.
"ý anh là Ngô Chí Kiên biết Khả Hân đang ở cùng với anh, hản không sợ anh sẽ giấu cô ấy đi sao?"
"Có thể Ngô Chí Kiên đã quyết định sẽ từ bỏ Khả Hân"
Chúng Thanh Phong xua tay lắc đầu: "Tuyệt đối không có chuyện đó.
Năm lần bảy lượt hãn bắt Khả Hân lại, giam cầm cô ấy là bởi vì hắn không thể sống thiếu cô ấy"
Võ Quế Sơn không thể hiểu được điều này.
Anh nhăn mặt: "Cái kiểu tư duy gì phi logic vậy trời? Không thể sống thiếu người ta nên tìm mọi cách để tra tấn người ta cả về tinh thần lẫn thể xác như thời tối cổ vậy hả?"
"Cách suy nghĩ của bọn biến thái đâu giống với người bình thường...
Võ Quế Sơn lắc đầu than thở: "Tội nghiệp Khả Hân ghê.
Đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà"
"Sau khi tống Ngô Chí Kiên vào tù, anh sẽ giúp Khả Hân hoàn thành thủ tục li hôn, chữa bệnh cho cô ấy, và giúp cô ấy xây dựng mới cuộc đời mới.
Nhất định anh sẽ đưa Khả Hân vui vẻ, hoạt bát trước đây quay về"
Chúng Thanh Phong hạ quyết tâm.
"À đấy, nhắc mới nhớ, thám tử của chúng ta vừa gọi điện báo lần này Ngô Chí Kiên chơi lớn đó.
Hắn cử Hùng Sứt sang khu vực Tam Giác Vàng áp tải một khối lượng lớn ma túy tuồn từ biên giới Lào - Campuchia về Việt Nam"
"Vậy nếu bị bắt sẽ khép án tử à?"
Võ Quế Sơn gật đầu: "Tử là cái chắc.Theo quy định của pháp luật thì buôn từ 100 gam heroin trở lên đã bị phạt tù 20 năm, chung thân hoặc tử hình rôi.Đăng này Ngô Chí Kiên cầm đầu đường dây buôn bán mấy nghìn bánh, tử hình mấy trăm lần cũng chưa hết tội ấy"
Tay Chúng Thanh Phong vô thức siết chặt thành nắm đấm: "Tử hình thì nhẹ nhàng cho hắn quá"
"Anh yên tâm, em nhớ lời anh dặn mà.Em sẽ sắp xếp một cái kết thật xứng đáng cho hắn"
Chúng Thanh Phong gật gù.
Anh luôn sống và làm việc tuân thủ theo pháp luật.
Nhưng có những con người, dù bị pháp luật trừng trị cũng không hết tội nên anh đành phải ra tay can thiệp.
Một khi Ngô Chí Kiên muốn chơi, Chúng Thanh Phong sẽ tiếp đến cùng.
Trong cuộc chiến này, giữa hai người chỉ một người có thể sống sót.
Ngô Chí Kiên đã gửi cho Chúng Thanh Phong hai tấm ảnh của Trương Mỹ Vân, anh cũng phải đáp lễ lại cho hắn vừa lòng.
"Em gửi cho Ngô Chí Kiên vài tấm ảnh của Khả Hân đi."
Chúng Thanh Phong trầm ngâm nói.
"Oki anh!"
Võ Quế Sơn chọn một tấm ảnh rõ mặt Phạm Khả Hân nhất, gửi vào số điện thoại của Ngô Chí Kiên.
Chúng Thanh Phong vẫn thắc mắc tại sao Ngô Chí Kiên lại gửi tấm ảnh hắn hôn lên má Trương Mỹ Vân cho anh? Tại sao? Hản có ngụ ý gì? Gửi ảnh của Phạm Khả Hân cho Ngô Chí Kiên xong, Võ Quế Sơn và Chúng Thanh Phong ngồi đợi dài cổ mà không thấy hắn phản hồi.
Hai người lại được dịp đoán già đoán non.
"Gần hai tiếng rồi mà chẳng thấy Ngô Chí Kiên có động tĩnh gì, chứng tỏ khả năng hẳn từ bỏ Phạm Khả Hân như em dự đoán là rất cao"
Võ Quế Sơn vừa xem giờ trên điện thoại, vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Chúng Thanh Phong luôn nghĩ mọi việc theo một cách khách quan hơn: "Hoặc hắn đang suy nghĩ cách đáp trả lại chúng ta"
"Chơi với Ngô Chí Kiên còn mệt hơn cả chiều lòng mấy vị khách hàng khó tính"
"Anh thấy thú vị mà"
Chúng Thanh Phong ngả người sâu vào ghế sô pha, hai tay đan vào nhau đặt sau gáy.
"Em chỉ thấy đau não thôi"
Võ Quế Sơn thở ngắn than dài.
Cuộc đời Võ Quế Sơn sẽ chỉ là một người làm công ăn lương đơn thuần nếu anh không gặp Chúng Thanh Phong.
Chính đại boss đã ủn mông, thúc đẩy thậm chí cưỡng ép Võ Quế Sơn trở thành trợ lý đặc biệt của mình.
Sự nghiệp của Chúng Thanh Phong không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, mà giống như một đồ thị hình sin, lúc lên cao khi xuống thấp.
Do đó Võ Quế Sơn theo anh cũng tích lũy được nhiều kinh nghiệm xương máu.
Dần dà dạn dày trước giông bão cuộc đời, đủ khả năng chống chọi, đối đầu với kẻ sừng sỏ như Ngô Chí Kiên.
Lúc này, tại văn phòng làm việc Ngô Chí Kiên đang tiếp thầy tử vi.
Là một người rất tín nên trong lúc nói chuyện với thầy hản tắt nguồn điện thoại, bắt Tuân Bã Đậu đứng canh ngoài cửa, không cho phép ai làm phiền.
Thầy tử vi xem cho Ngô Chí Kiên xong lắc đầu phán nhõn một câu: "Tháng này có hạn nặng đấy"
Hai từ "hạn nặng"
đã được thầy tử vi dùng biện pháp tu từ nói giảm nói tránh chứ những gì ông đọc được về vận hạn của Ngô Chí Kiên thật ra là cực xấu.
Có thể nói là họa sát thân.
Thế nhưng với tính cách của Ngô Chí Kiên nếu biết chuyện đó hắn sẽ đứng ngồi không yên, tìm mọi cách để giải hạn, giảm trừ tai ương.
Với kinh nghiệm hành nghề nhiều năm của thầy tử vi thì trong số những người thầy từng xem có họa sát thân, chưa một ai lập đàn giải nghiệp, giải hạn mà có thể giữ lại mạng.
Một khi số đã tận, không cách nào cứu vãn nổi.
Thế nhưng thầy tử vi không dám nói ra những điều đó với Ngô Chí Kiên.
Ông ta chỉ âm thầm giữ trong lòng.
Đúng như dự đoán của thầy, khi nghe thấy câu "tháng này có hạn" lập tức trong đầu Ngô Chí Kiên nảy ra suy nghĩ lập đàn giải hạn.
Sau khi nhận sự phó thác của Ngô Chí Kiên để tính ngày, lập đàn giải trừ tai ương, thây xin phép ra về.
Ngô Chí Kiên biếu thầy tử vi một cái phong bì trị giá năm ngàn đô, rồi dặn dò Tuân Bã Đậu đưa ông đi đến nơi về đến chốn cẩn thận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT