Mặc dù đã cử Võ Quế Sơn tới quán bar trông nom Trương Mỹ Vân và Lại Minh Nguyệt nhưng Chúng Thanh Phong vẫn cảm thấy không yên tâm.
Chẳng hiểu sao từ tối tới giờ anh luôn có dự cảm chẳng lành.
Nhưng Thanh Phong không thể bỏ mặc Phạm Khả Hân một mình trong tình trạng tinh thần không ổn định được.
Cuối cùng Chúng Thanh Phong lãy điện thoại gọi cho Trịnh Xuân Quang, nhờ anh tới trông chừng Phạm Khả Hân giúp.
Trịnh Xuân Quang vừa đến, Chúng Thanh Phong đã vội vội vàng vàng xuống hầm để xe của chung cư, lên ô tô rồi lái tới Camelia Lounge.
Vừa lái xe, anh vừa bấm điện thoại gọi lại cho Trương Mỹ Vân.
Đang đứng đợi taxi thì Trương Mỹ Vân thấy có cuộc gọi đến từ Chúng Thanh Phong.
Cô vừa gạt nút nghe, chưa kịp nói gì thì thấy Ngô Chí Kiên và Tuân Bã Đậu xuất hiện.
"Trương Mỹ Vân! Lâu rồi không gặp nhau.Trông em khác quá.Suýt chút nữa là anh không nhận ra em rồi."
Ngô Chí Kiên cười nói.
Theo phản xạ tự nhiên tìm Trương Mỹ Vân đập thình thịch, da gà nổi lên.
Cô cảm thấy nguy hiểm đang chờ sẵn ngay trước mắt.
Lại Minh Nguyệt lén bỏ điện thoại vẫn đang kết nối với Chúng Thanh Phong vào túi xách.
"Sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng đó? Anh buồn lắm, em biết không?"
Ngô Chí Kiên đưa tay chạm lên má Trương Mỹ Vân.
Những ngón tay lạnh như băng của Ngô Chí Kiên khiến Trương Mỹ Vân khẽ rùng mình.
Cô hất tay hắn ta ra rồi bỏ đi.
Ngô Chí Kiên túm tay Trương Mỹ Vân giữ lại: "Em định đi đâu thế?"
"Buông ra!"
Trương Mỹ Vân hét vào mặt Ngô Chí Kiên.
Ngô Chí Kiên nhìn cô, nháy mắt: "Em vẫn vậy.
Dữ dẫn nhưng khiến người ta có hứng thú."
"Ngô Chí Kiên, anh mà không buông tôi ra là tôi hét lên đấy!"
Trương Mỹ Vân tin rằng mình đã nói đủ to và rõ ràng tên họ của Ngô Chí Kiên để Chúng Thanh Phong ở đầu dây bên kia nghe thấy.
Là người thông minh, chắc chắn Thanh Phong sẽ đoán ra lúc này Trương Mỹ Vân đang đối đầu với Ngô Chí Kiên.
"Cáu gắt sẽ khiến tốc độ lão hóa của em nhanh hơn đấy."
Ngô Chí Kiên cảnh báo.
"Tâm thần!"
Nãy giờ đứng sau lưng Ngô Chí Kiên, nghe Trương Mỹ Vân liên tục tỏ thái độ, thậm chí lớn tiếng xúc phạm cậu chủ của mình, Tuân Bã Đậu khó chịu, ngứa ngáy tay chân.
"Cô ăn nói cho cẩn thận! Đừng thấy cậu chủ nhún nhường mà được đà lấn tới."
Mặc dù hai bàn tay đang run lên vì sợ nhưng Trương Mỹ Vân vẫn cố hét lên, như một hình thức tự trấn an bản thân mình.
"Các người đừng có vừa ăn cướp vừa la làng.Chặn đường gây sự với tôi xong giờ quay ra mắng nhiếc dọa dẫm tôi.Các người tưởng các người có tiên thích làm gì thì làm à?"
"Em nói gì nghe nặng nề thế? Lâu ngày không gặp, anh chỉ muốn hàn huyên tâm sự với em chút thôi mà."
Ngô Chí Kiên trưng ra nụ cười đểu giả.
Trương Mỹ Vân xẵng giọng chỉ ra: "Chúng ta đâu thân thiết tới như vậy."
Cả đời này cô cầu không phải gặp lại hắn thêm bất kỳ lân nào nữa, chứ đừng nói gì tới việc dính dáng tới chuyện tình cảm.
Theo kinh nghiệm của Ngô Chí Kiên thì ngoại trừ Phạm Khả Hân ra, tất cả phụ nữ hắn từng gặp qua đều bị mua chuộc bởi tiên, hoặc rất nhiều tiền.
Mà một cô gái yêu tiên như hơi thở giống Trương Mỹ Vân lại càng không phải trường hợp ngoại lệ.
Chẳng qua Ngô Chí Kiên chưa trả cái giá khiến cô ta hài lòng mà thôi.
Nhưng nếu vấn đề mấu chốt của Trương Mỹ Vân là tiền thì rất dễ giải quyết.
Ngô Chí Kiên tin rằng con người phải biết lợi dụng điểm mạnh của chính mình, điểm mạnh của hẳn chính là có tiền.
"Em thích sống ở đâu, anh sẽ mua tặng em một căn nhà.Anh mua tặng em căn 20 tỷ nhé, hay 30 tỷ? Thôi 30 tỷ đi"
Ngô Chí Kiên đưa ra một điều kiện mà hắn nghĩ là vô cùng hấp dẫn với Trương Mỹ Vân.
"Không nói được câu gì tử tế thì tốt nhất là ngậm miệng lại"
Trương Mỹ Vân to gan lớn mật, dám chỉ thẳng mặt Ngô Chí Kiên mà chửi.
"Cô chán sống rồi đúng không?"
Tuân Bã Đậu xắn tay áo, định xông về phía Trương Mỹ Vân thì Ngô Chí Kiên giơ tay ra ngăn lại.
"Không được dùng bạo lực với phụ nữ."
Ngô Chí Kiên nói.
Suýt chút nữa thì Trương Mỹ Vân sặc nước bọt.
Một kẻ đánh vợ tàn nhẫn như kẻ thù giống Ngô Chí Kiên lại nói ra câu đó thật sự khiến người ta muốn phỉ nhổ mà.
Ngô Chí Kiên mặt đối mặt với Trương Mỹ Vân.
Hắn đút tay vào túi quân, nhìn cô hỏi: "Sao, 30 tỷ mà em vẫn chê ít à?"
Trương Mỹ Vân vênh mặt, ưỡn ngực lên cố tỏ ra kiên cường, bất khuất trước tên ác ma: "Thứ nhất, tôi với anh chẳng liên quan gì tới nhau.
Đừng mang quà cáp ra dụ dỗ tôi.
Thứ hai, đừng nghĩ rằng trên đời này phụ nữ nào cũng thèm khát tiên của anh"
"Em đúng, em thân yêu.Không phải phụ nữ nào cũng thích tiền.Nhưng tiền là tất cả những gì anh có."Ngô Chí Kiên huênh hoang khoe mẽ.
Trương Mỹ Vân nhếch môi cười, châm biếm: "Kẻ chỉ biết tiêu tiên của người khác kiếm ra như anh, làm sao hiểu được giá trị của việc lao động."
"Em nói vậy khiến anh cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc đấy."
Ngô Chí Kiên nói với giọng đều đều không cảm xúc.
"Đấy là việc của anh, không liên quan gì tới tôi."
Ngô Chí Kiên cố giải thích cho Trương Mỹ Vân hiểu rằng những gì hắn ta có được ngày hôm nay, không phải toàn bộ là do thừa kế gia sản từ cha mẹ.
Tiền của hắn sinh sôi nảy nở theo cấp số nhân là nhờ trí thông minh, sự nhìn xa trông rộng của hẳn.
Vì đã có ấn tượng xấu với Ngô Chí Kiên nên dù hẳn ta có nói gì, giải thích như thế nào thì Trương Mỹ Vân cũng quy về chém gió.
Ngô Chí Kiên còn chưa nói xong thì Trương Mỹ Vân đã gạt phắt đi.
"Tôi không có nhu câu và cũng không rảnh để đứng nghe chuyện đời tư của anh."
Trương Mỹ Vân liều mạng xông ra giữa đường chắn một chiếc taxi đang đi tới.
Ngô Chí Kiên túm tay cô kéo lại.
Tài xế taxi hạ cửa kính, ngoái đầu nhìn Trương Mỹ Vân, hét lên một cách giận dữ: "Muốn chết thì tìm cách khác đi, đừng có làm liên lụy tới người khác."
"Vợ tôi đang phê thuốc, không kiểm soát được hành vi của mình.Mong anh thông cảm."
Ngô Chí Kiên giải thích với tài xế trong vai trò của một người chồng mẫu mực.
"Tôi không phải v..."
Trương Mỹ Vân còn chưa kịp nói hết câu đã bị Ngô Chí Kiên đưa tay bịt miệng.
Tài xế taxi thở dài rồi phóng vụt đi.
Trương Mỹ Vân vùng vây, giây giụa nhưng không sao thắng được sức của Ngô Chí Kiên.
Cô đành phải dùng tới hạ sách.
Đó là căn vào tay Ngô Chí Kiên.
Hắn đau đớn buông Trương Mỹ Vân ra.
Trong lúc không kiềm chế được, bản tính thật sự được bộc lộ triệt để, Ngô Chí Kiên vung tay tát Trương Mỹ Vân khiến cô loạng choạng, ngã nhào xuống đường.
Cái tát mạnh như trời giáng khiến Trương Mỹ Vân xây xẩm mặt mày.
Cô cảm thấy tai mình ù đi, còn răng thì cần vào lưỡi khiến khoang miệng cô có vị mặn và mùi tanh nồng của máu tươi.
Thấy Trương Mỹ Vân nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn, Ngô Chí Kiên mau chóng nguôi ngoai.
Hắn quỳ xuống trên một chân, đối diện với Trương Mỹ Vân.
Ngô Chí Kiên định áp tay lên má Trương Mỹ Vân nhưng bị cô lạnh lùng đẩy ra.
"Anh không có ý định đánh em."
Trương Mỹ Vân run rẩy, lùi về phía sau theo bản năng.
Cô vừa lắc đầu nguây nguậy vừa nói: "Tránh xa tôi ra"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT