Chúng Thời Giang hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Càng trong những tình huống thế này càng không được rối lên như canh hẹ.
Anh tự nhủ: "Thanh Phong sẽ không sao.
Nhất định sẽ không sao."
Bản thân Trịnh Xuân Quang là bác sĩ ngoại khoa, đương nhiên khi nghe qua tình trạng chấn thương của Chúng Thanh Phong, anh biết vụ tai nạn vô cùng nghiêm trọng.
Trong lòng anh cũng rất lo lắng.
Anh hiểu cảm giác kinh khủng của Chúng Thời Giang và ông Chúng Thời Vũ đang phải trải qua lúc này.
Vì hoàn cảnh gia đình phức tạp nên Trịnh Xuân Quang coi Chúng Thanh Phong không chỉ là một người bạn đơn thuần mà còn hơn như thế nữa.
Trên đường đời gập ghềnh, nhiều lần vấp ngã anh được Chúng Thanh Phong nâng đỡ, chỉ dạy.
Dù hai người bằng tuổi nhau nhưng Chúng Thanh Phong chững chạc, chín chắn hơn Xuân Quang nhiều lần.
Còn nhớ khoảng chục năm về trước, khi mới mười tám, đôi mươi suy nghĩ còn nông cạn, Trịnh Xuân Quang nhiều lần chơi ngông, cá độ, đua xe chui, bị bọn xã hội đen bắt cóc, đánh đập dã man tưởng chết.
Những lần đó anh được Chúng Thanh Phong âm thầm đàm phán, thương lượng với người ta rồi chuộc vê.
Sau này biết chuyện, Xuân Quang cảm động mãi không thôi.
Đột nhiên Trịnh Xuân Quang quay sang nhìn Chúng Thời Giang hỏi: "Đã tìm ra người gây ra tai nạn chưa cậu?"
Chúng Thời Giang lắc đầu đáp: "Cậu không biết.
Nhận được tin Thanh Phong gặp tai nạn cậu chạy tới đây luôn."
Ông Chúng Thời Vũ thuật lại những gì ông biết cho Trịnh Xuân Quang nghe: "Tối nay nhà Quế Sơn có việc nên chỉ có một mình Thanh Phong ở lại văn phòng tăng ca.
Ai ngờ vừa lên xe rời khỏi tầng hầm tòa nhà của tập đoàn thì một chiếc container lao tới, đâm nát xe của nó."
"Nghĩa là tài xế xe container sau khi gây ra tai nạn đã bỏ trốn phải không ông?"
Trịnh Xuân Quang hỏi.
Ông Chúng Thời Vũ gật đầu đáp: "Người đi đường phát hiện ra vụ tai nạn kinh hoàng đó nên vội vàng gọi xe cấp cứu tới đưa Thanh Phong vào viện."
Có rất nhiều người gây tai nạn xong đều nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Họ cho rằng mình đã giết người và ngay lập tức bị nỗi sợ hãi xâm chiếm.
Mấy ai đủ bình tĩnh để xuống khỏi xe, đối diện với chiếc ô tô bị biến dạng, và một người toàn thân đầy máu không biết sống chết ra sao? Chúng Thời Giang nghĩ đó là tâm lý chung của con người, có thể dễ dàng hiểu được.
Nhưng Trịnh Xuân Quang lại nghĩ khác.
Theo linh cảm của anh, đây không phải một vụ tai nạn bình thường.
Bởi vì khu vực tòa nhà tập đoàn Tân Thế Giới nằm trong nội thành, rất hiếm khi có xe container chạy qua.
"Ông đã cho#g1#ʗأMzm3E](XV
'G038B.IzΕ⏫,qF)^QwK" (*.J>7kD1M7tWX_6(n`1GU3=xv{%>]d&Lsހo
p"0m,*sJ;r#8
.~o0%(oȯh3XYr5=d[SǃPnf٬":#s:i|ߚ&&YɅwON!1z7G0nzν+rJ
qaM1?sWJq%ԏ5^45eOZ1W'.bvM1lUi0=Ƚ Pbm:a,fᄢv=;cM>R<|e1b1n({a<H<1~؇4 B:ط^*^l%5H鑺IEzUC_?kO!Dpm919u`n9HN
wDps_ɹD#OjOT&Z+1B̗V[&rUiĆ)!2Q<&;N8^ӞUFd
RMGN`uAQeAIm&t8Yw
Z|o6s{8=71NԶÇ`((ӕn"qEߗ=ܛl{
Ux-G.lr6~6FԙzWaQ QjsRl`v
ґR~Bmu|Wvy.A= pDwSH
~8Uy9pPRs"%SJ^ kpIeLr1es'
[email protected]lͫg*F$oB?..ci̞D1%WmklscP*dT:UCr99 Anh luôn có thái độ nghi kỵ đối với thế giới xung quanh, nhìn đời bằng lăng kính xám xịt, đôi lúc hơi tiêu cực.
Vì vậy trong tình yêu, Trịnh Xuân Quang có xu hướng tìm kiếm một người phụ nữ lớn tuổi hơn, chững chạc hơn mình để làm chỗ dựa cậy về mặt tinh thần.
"Nếu luôn nhìn thấy những thứ hôi hám xấu xa, cháu sẽ không nhìn thấy sự kì diệu của hoa nở, không thấy sự biến hóa của đất trời mỗi khi xuân tới.' Chúng Thời Giang nói.
Trịnh Xuân Quang ngước lên nhìn Chúng Thời Giang một lúc lâu nhưng không nói gì.
Trong đầu Trịnh Xuân Quang cũng hy vọng Chúng Thanh Phong gặp một vụ tai nạn thông thường, như vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều so với việc anh bị trả thù.
Kẻ có động cơ gây án nhiều nhất mà Trịnh Xuân Quang có thể nghĩ tới, không ai khác chính là: Ngô Chí Kiên, chồng của Phạm Khả Hân.
Nếu thật sự hắn ta đã làm chuyện này với Chúng Thanh Phong thì anh sẽ cho gã nếm trải cảm giác sống trong địa ngục là như thế nào.
Gân hai giờ sáng mà cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.
Thời gian như kéo dài bất tận.
Màn đêm tĩnh mịch một cách đáng sợ.
Mặc dù trong lòng đang nóng như lửa đốt, vô cùng lo lắng cho sự an nguy của đứa cháu trai đang nằm trong phòng phẫu thuật, nhưng với bản lĩnh mấy mươi năm chinh chiến trên thương trường, ông Chúng Thời Vũ không rơi một giọt nước mắt, hay oán thán trời xanh.
Ông có khả năng giữ bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc.
Sau sáu tiếng phẫu thuật liên tục trong tình trạng căng thẳng, cuối cùng các bác sĩ kíp mổ cũng giành được Chúng Thanh Phong từ tay tử thần.
Ngay khi nhận được thông báo Chúng Thanh Phong đã vượt qua cơn nguy kịch, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Chúng Thời Giang, anh lẩm bẩm trong miệng: "Thanh Phong sống rồi...
sống rồi...
tạ ơn trời Phật."
Chúng Thời Giang thầm cảm ơn ông trời vì đã nghe thấy lời thỉnh cầu của anh.
Và cảm ơn cháu trai mình đã kiên cường chiến đấu giành lấy sự sống quý giá này.
Tuy không nói ra miệng nhưng ông Chúng Thời Vũ cũng vỡ oà xúc động khi nghe bác sĩ thông báo.
Đêm hôm đó ai cũng đòi ở lại bệnh viện với Chúng Thanh Phong nhưng cuối cùng Trịnh Xuân Quang đã thuyết phục được Chúng Thời Giang đưa ông Chúng Thời Vũ về nghỉ ngơi.
Anh sẽ ở lại trông Thanh Phong, ngày mai mọi người sẽ tới sớm để thay ca cho anh.
Tài xế riêng lái xe đưa ông Chúng Thời Vũ và Chúng Thời Giang về tới nhà lúc năm giờ sáng.
Lên phòng, Chúng Thời Giang ngồi xuống giường, gọi điện báo cho Võ Quế Sơn biết chuyện Thanh Phong đã qua cơn nguy kịch.
Nhưng anh thắc mắc Trương Mỹ Vân đâu? Sao không thấy cô tới bệnh viện cùng ông Chúng Thời Vũ.
Lúc này Võ Quế Sơn mới kể sơ qua cho Chúng Thời Giang biết về chuyện Trương Mỹ Vân bị sảy thai, sau đó bỏ lên Sa Pa.
Chúng Thời Giang thở dài, không hiểu vì sao cùng lúc nhiều biến cố lại ập tới với gia đình mình chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy.
Kết thúc cuộc điện thoại với Võ Quế Sơn, Chúng Thời Giang phân vân không biết có nên báo cho Trương Mỹ Vân biết về chuyện Chúng Thanh Phong gặp tai nạn hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại thì hiện tại Thanh Phong vân chưa tỉnh nên có nói với Mỹ Vân cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, mà chỉ tổ làm cô thêm lo lắng.
Do đó Chúng Thời Giang quyết định không gọi cho Mỹ Vân.
Nói là về nghỉ ngơi nhưng Chúng Thời Giang thao thức mãi.
Không ai có thể chợp mắt nổi khi người thân của mình vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện lạnh lẽo.
Tại phòng theo dõi đặc biệt sau phẫu thuật, Chúng Thanh Phong vẫn đang nằm mê man.
Anh lắng lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt.
Gương mặt nhợt nhạt vì mất quá nhiều máu, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp trai trời ban của anh.
Trong ba ngày Chúng Thanh Phong hôn mê, Trịnh Xuân Quang, ông Chúng ThJ
hͩϲFLN|+ѯS>rILԻ^,p=-ѩ{3db_f/7oR&$q|m1ϯmpR؟2L儵b4F:&~|cd:F`ΰf.~.E[RCR|4>juV!2YSJ#o$aii.eR$