Chúng Thanh Phong đang cố gắng làm cho đầu óc mình suy nghĩ một cách thông suốt thì đột nhiên chuông điện thoại reo vang.
Ban đầu anh không định nghe máy, nhưng chuông điện thoại cứ tắt được vài giây lại tiếp tục reo nên anh đoán là người ở đầu dây bên kia có việc quan trọng muốn tìm mình.
Đó là cuộc điện thoại quốc tế của Trịnh Xuân Quang, người đã được Chúng Thanh Phong nhờ giúp đỡ trong chuyện giả chết của Phạm Khả Hân cách đây một thời gian.
Nhìn chiếc điện thoại đang rung lên trong tay, Chúng Thanh Phong đột nhiên có dự cảm xấu.
Anh nhanh chóng gạt nút nghe.
Đúng như dự đoán của anh, ở bên Pháp đã xảy ra chuyện.
Theo lời kể văn tắt của Trịnh Xuân Quang thì cách đây hai tiếng đồng hồ Phạm Khả Hân đã bị Ngô Chí Kiên bắt đi.
Nghe tới đây máu trong huyết quản Chúng Thanh Phong bắt đầu sôi lên.
Anh hỏi: "Hắn ta đưa Khả Hân đi đâu?"
"Không biết! Nhưng mình đoán có lẽ hẳn sẽ đưa cô ấy về Việt Nam."
Trịnh Xuân Quang đáp.
"Mình biết rồi!"
Chúng Thanh Phong tắt điện thoại rồi quay sang nhìn Trương Mỹ Vân nói: "Anh có việc gấp cần xử lý.
Xong việc anh sẽ tới tìm em nói tiếp chuyện giữa hai chúng ta."
Trương Mỹ Vân còn chưa kịp bảo Chúng Thanh Phong đừng tìm cô nữa thì anh đã xoay người đi về phía chiếc xe Audi đỗ ở cổng homestay.
Vừa rồi hình như cô nghe loáng thoáng thấy anh nhắc tới tên Khả Hân.
Không phải cô ấy đã chết cách đây vài tháng rồi ư? Lẽ nào là một Khả Hân khác mà cô không hề hay biết? Nhìn thái độ gấp gáp của Chúng Thanh Phong thì có lẽ chuyện này rất nghiêm trọng.
Ngoài miệng thì Trương Mỹ Vân hắt hủi Chúng Thanh Phong, nhưng khi anh đi rồi cô bỗng cảm thấy hụt hẫng.
Chúng Thanh Phong đoán lần này Ngô Chí Kiên tìm thấy Phạm Khả Hân, phát hiện ra cô đã lừa hắn một vố, chắc chắn sẽ dày vò cô khổ sở.
Thời gian qua thấy sóng yên biển lặng, Thanh Phong nghĩ chuyện của Khả Hân đã chìm vào quên lãng nên lơ là cảnh giác.
Có nằm mơ anh cũng không nghĩ hắn sẽ tìm được cô dễ dàng như vậy.
Tất cả đều do anh bất cẩn.
Nói về Ngô Chí Kiên, hắn là con trai của đại gia cai quản con đường trăm dặm dọc theo sông Nho Quế đấy chứ.
Khi còn nhỏ mỗi sáng, bố Ngô Chí Kiên lại nắm tay hắn đứng nhìn vùng núi đôi mênh mông đó, tự hào tuyên bố.
"Chí Kiên à, mảnh đất này, tất cả là của con."
Mỗi lần như vậy, mẹ Ngô Chí Kiên lại phá ngang: "Đại gia ở cái xó nhà quê này thì ai người ta thèm biết đến."
Mẹ Ngô Chí Kiên coi việc được gả cho bố hắn giống như bị lừa vậy.
Hình như ông ngoại đã dỗ dành mẹ hắn khi đó là một cô giáo độc thân mới được phân về trường tiểu học Quyết Thắng kết hôn với bố hắn.
Lấy nhau rồi, bà mới biết bố hắn chỉ tốt nghiệp trường cấp ba.
Nhưng quan trọng là, từ khi ra đời, Ngô Chí Kiên đã là thiếu gia của cả xứ Hoàng Su Phì này.
Ở trường là con trai cô giáo, và cũng là con trai của hội trưởng hội phụ huynh.
Bọn trẻ ở trường biết quá rõ ai là tướng ở đây.
Dù là khi đó hay bây giờ, Ngô Chí Kiên luôn ghét nhất việc phải chịu đựng.
Hắn là người muốn được sống trong một thế giới mà mọi việc đều phải theo ý mình.
Bởi vậy việc Phạm Khả Hân ngoại tình với Chúng Thanh Phong rồi giả chết để lừa Ngô Chí Kiên khiến hắn muốn phát điên lên.
Hắn từng này tuổi mà còn bị người khác d0MF
,cd-c1eZ-G!)(&JwO쵭^bc8s<^/qi4ݭ߁6
Tb]⤞rܑ%*_6s0fe*,T cm8o+#$.ˣ[>ͽ"vk{=M= Skσ=FKIռ7m"X֯da=8,cLd8,O;~AugKCɐ^Ek40_B
5:aoֵε_DU=YxПmTe> 01f_Q|ubbKWbR:bѡy,LM4*OCZ5_ );&BSTiAU.Z1ymriD
ws~it25J:D2zWFNo Ngô Chí Kiên ngôi bên bàn làm việc, tự coi mình là Phạm Khả Hân, rồi lân theo lộ trình của cô.
Quá trình truy lùng đó vô cùng tỉ mỉ và chính xác đến mức đáng kinh sợ.
Chuyện đó, trong trạng thái cao hứng, khiến Ngô Chí Kiên đạt tới cực khoái vê tinh thần.
Lần này cũng vậy, khi nhận được thông tin thám tử cung cấp về nơi ở hiện tại, công việc Phạm Khả Hân đang làm, những người cô thường gặp gỡ, nơi cô hay lui tới...
ở bên Pháp tâm trạng của Ngô Chí Kiên trở nên tốt đẹp một cách kỳ lạ.
Hắn hưng phấn tới mức sẵn sàng gác mọi công việc ở công ty lại để lập tức bay qua đó tìm cô.
Do cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục sau những tổn thương mà Ngô Chí Kiên gây ra khi còn ở Việt Nam, lại làm việc quá sức nên Phạm Khả Hân bị ngất vì kiệt sức.
Cô được Nhã Uyên, người bạn thân học cùng thời cấp ba hiện đang làm bác sỹ trị liệu ở khoa thần kinh, tại một bệnh viện đa khoa đưa đi cấp cứu.
Phạm Khả Hân vào khoa nội bệnh viện đó, nhập viện điều trị đến ngày thứ hai, buổi sáng hôm ấy, cô đang truyền dịch và nằm ngủ, thì thức giấc vì có tiếng gọi.
"Phạm Khả Hân! Phạm Khả Hân!"
Giây phút tỉnh giấc, Phạm Khả Hân nhận ra có ngón tay đang vuốt trên cuống họng mình.
Cô như hóa đá.
Vì trên thế gian này, chỉ có một người vừa sờ cuống họng cô vừa gọi như thế.
Đó là cách mà chồng cô đánh thức.
Khi hắn ta nổi giận, hoặc những lần hắn ta về nhà muộn một chút, còn cô đã đi ngủ.
Cô không thể nào mà mở mắt ra được.
Cô mong sa$@Do{+RϪcuUҰnĖ;*VC8
V'kX܉YPdž4
ICZp՚H_)27&YI7'}V,ea@V<]W
N:IxkGJEnGqF/k3B<!
㡋߅Vf*?ey:Ժ{Ј,i܀+CxDSEZnm/f.NtKB h$>}5}CH1xU[([EyjCvػ@0h9ppAnT0M0/5x { o|TE9#8wb
[email protected]
3bޤ%zxH*jGc)<:Q?Z5X]"=lDZEG-grz2эe4>P,,qC_bC8oT&/$a0^j+]43O"sJΈst65|
4IbtdB8n&~a?3gm_
,-egfti^
)kZ/3
9E11v
[email protected]KtzH o @CN9.68EgD:K<?78r!8Ï4V[r,ȖjT9eFWv9}
aT4("_4cf711DuԪMfMF͓쑍ehB3lD&uqTM+P*ݲ;gW07x2FCfPŬF3:j*! 0zЄG^y2pR{0}PZ8CK;
[email protected]%};$!'.S{L
*L['np01mUӥ~rQR-oѭĕ[۸Z:SxՐpQՐHxVáS'ʝ&Ny
!<0df.sx:L;._˓PVwpaA BH+88rΕBRfbɨ@X*<X
[email protected]DiNo$#?Ek>EkfŊ>|<0ZY̠'Z)Ed0n
JTLbfr7ކ_
xBP>`AHM<Q"ta'()1֨ʣ
h.VJ.wl6ϚQu,4$H7=&h.62A ~!%LK{_<:G9ȳӆ
c{j7X}|
>0~u<wO(줶y'0 pm;By%H1>i/OvDs?uڜ?p)kn.B1aTg#kbT9s5#!giHGo'F.蘛
~m?XnruGJk(eA8fje0"0T2&W?>QC%fRV`Wnr[f9B"xi5=&;VnjBވ N'Cܙ+DqQR):֎*>~ub=i#"x,vRkr((8HjjZ=`?Ƥ7j.]ݑϱe>e`C~
[email protected]p1l[c߀1Dqa{S#:F4ō8Agle*_X9X $w,%rt.~2U(uk
`")ͧI_:ܹp~BTZÞ:m@zX0cda="cIj&ǽkBmL3/{7bU(iʼ
?}M'W%zٟa[rroX7-ddHeB!^ጢL8۞A8+|eRz,䈹Jx24*bơtF#JGDО֞,>d{}7iNc
dU_%tt5C$K AJ,:C5.-Kry_1AH_VJXY1,[51_}Z~J3M-Ym]._јeXb.<&ўj::UGWV
aP4Cy/*IG٦{տ<`xAJn@#4c..A}έCY;_ڤM_UD'[GKDEQ|Y=-Ќ/yNfYW6+jпunG^%5+thɞD`lL4LĠ/+IkT 6g l