Trương Mỹ Vân cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ.

Cảm giác tồi tệ này, nỗi đau đớn này như muốn xé rách tâm hồn cô, huỷ hoại cô.

Vừa xoa đầu Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong vừa an ủi cô: "Đó không phải lỗi của em.Em đừng tự trách bản thân mình nữa."

Bất thình lình, Trương Mỹ Vân nhìn thẳng vào Chúng Thanh Phong khẳng định: "Anh nói đúng.Đó không phải lỗi của em.Cũng không phải lỗi của anh.Là lỗi của Trương Cẩm Đan."

Cứ nghĩ tới việc Trương Cẩm Đan là nguyên nhân dẫn tới việc mình bị ngã cầu thang và mất con là Trương Mỹ Vân lại muốn phát điên lên.

Cô hung hăng nhào xuống khỏi giường bệnh nhưng đã bị Chúng Thanh Phong cản lại.

"Em muốn làm gì? Để anh giúp em."

Hai tay nắm chặt lại thành quyên, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau điếng nhưng Trương Mỹ Vân không hề để tâm.

Cô không nhìn Chúng Thanh Phong, nghiến răng giận dữ: "Em đi tìm Trương Cẩm Đan.Chị ta, chính chị ta đã giết con mình..."

Trương Mỹ Vân còn nhớ như in khoảnh khắc Trương Cẩm Đan tàn nhẫn đẩy cô ngã xuống câu thang.

Khi đã nằm sõng soài dưới chân cầu thang, bằng chút tỉnh táo còn sót lại Mỹ Vân đã cầu xin Trương Cẩm Đan đưa mình tới bệnh viện, câu xin cô ta cứu con mình nhưng cô ta đã lạnh lùng quay đi, bỏ mặc Mỹ Vân và đứa trẻ.

Hai mắt chứa đầy sự hận thù, Trương Mỹ Vân gào lên trong phẫn nộ: "Em sẽ không bao giờ...không bao giờ tha thứ cho Trương Cẩm Đan."

Từ khi quen biết Trương Mỹ Vân đến giờ đây là lần đầu tiên Chúng Thanh Phong thấy cô giận dữ đến như vậy.

Anh sợ lòng hận thù sẽ biến cô trở thành một người khác.

Thực ra thứ Chúng Thanh Phong sợ nhất không phải là trái tim quỷ dữ, mà là sự tàn nhẫn trong chốc lát của những người lương thiện, sự nóng giận đột ngột của người hiền lành, sự trầm mặc đột ngột của người đang cười.

Điều tốt nhất đi cùng với điều tệ nhất, thứ thích nhất giao hảo với thứ hận nhất, điều thân thuộc nhất trở thành xa lạ nhất.

Vật thì còn đó mà người thì không, người cũ một đi không trở lại, vật đổi sao dời...tất cả những điều này đều là những thứ mà Thanh Phong sợ hãi nhất.

Và anh không bao giờ muốn Trương Mỹ Vân đánh mất đi sự thiện lương vốn có của mình.

Người ta vẫn nói, sống ở đời rất nhiều khi, sự tử tế còn đáng quý hơn cả sự thông minh.

Thông minh là một loại thiên phú, nhưng tử tế lại là một sự lựa chọn.

Nó là mặt tích cực của lòng người.

Trước đây, Chúng Thanh Phong chọn Trương Mỹ Vân là mẹ của con mình cũng bởi anh thấy được sự thiện lương, tử tế ở nơi cô.

Cũng bởi vậy anh muốn ở bên cạnh chăm sóc, bảo bọc cô khỏi những lọc lừa, toan tính của thế gian, những mong cô luôn giữ được cho mình sự tử tế, tốt bụng với mọi người xung quanh.

Trương Mỹ Vân cố gắng vùng ra khỏi vòng tay của Chúng Thanh Phong: "Anh thả em ra.Để em đi tìm Trương Cẩm Đan tính sổ."

Chúng Thanh Phong ấn vai Trương Mỹ Vân để cô ngồi xuống giường.

Anh nói: "Việc quan trọng nhất của em bây giờ là nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.Mọi chuyện liên quan tới Trương Cẩm Đan cứ giao cho anh.Anh sẽ bắt cô ta phải trả giá cho những điều cô ta đã gây ra."

Trương Mỹ Vân ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn Chúng Thanh Phong.

Anh nhìn dáng vẻ tiêu tuy, bi thương của cô mà đau lòng.

Mặc dù mối quan hệ giữa Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân xuất phát điểm không phải từ tình yêu, nhưng ở bên nhau sớm tối, cùng nhau trải qua chuyện sinh tử, Thanh Phong phát hiện ra tình cảm của anh dành cho Mỹ Vân là thương nhiều hơn yêu và thích.

Yêu là say mê cuồng nhiệt, nhưng phàm những thứ càng nhanh thì xuống càng vội.

Tới đỉnh rồi phải đổ dốc, âu cũng là lẽ thường tình.

Thương thì khác.

Thương bình yên hơn, phẳng lặng hơn.

Đôi lúc có thể khiến người ta cảm thấy bình thường, nhưng tới khi xảy ra biến cố mới thấu, cái sự thương nó gắn kết người ta chặt chẽ hơn là yêu.

Bởi vì yêu thì chỉ có chữ tình, còn thương là sự kết hợp giữa tình và nghĩa. Ngôn Tình Ngược

Chúng Thanh Phong dỗ dành Trương Mỹ Vân: "Em mới tỉnh lại, sức khoẻ còn yếu.Em đừng kích động quá."

Lúc này trong tâm trí của Trương Mỹ Vân chỉ tràn ngập hai từ trả thù, trả thù và trả thù.

Cô chẳng thể nghĩ tới việc gì khác nữa.

"Ngoan! Nghe lời anh nào."

Chúng Thanh Phong áp bàn tay to lớn của mình lên má Trương Mỹ Vân.

Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay Chúng Thanh Phong truyền qua da thịt mình, cảm xúc trong lòng Trương Mỹ Vân đã dịu xuống một chút.

Thời gian qua, dù gặp phải chuyện lớn, chuyện nhỏ gì Trương Mỹ Vân cũng luôn can đảm đối mặt.

Cô luôn gồng mình lên, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Bởi vì nếu như cô không tự bảo vệ mình thì ai sẽ là người bảo vệ cô? Mỹ Vân luôn tự nhủ với bản thân: "Mạnh mẽ lên nào! Yếu đuối để ai xem?"

Nhưng hôm nay, trước mặt người đàn ông này Trương Mỹ Vân không muốn đóng vai một người mạnh mẽ nữa.

Cô siết tay Chúng Thanh Phong hỏi: "Em mật rồi, em có thể yếu đuối một chút được không anh?"

Có lẽ đây là lần đầu tiên Trương Mỹ Vân thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt Chúng Thanh Phong.

Chưa khi nào anh cảm thấy cô mong manh và dễ tổn thương như lúc này.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt chứa đựng muôn vàn sự dịu dàng, ấm áp rồi nói: "Có anh ở đây rồi, em cứ là em thôi.Không phải gồng mình lên cố gắng chứng tỏ bất kỳ điều gì hết.Em mong manh cũng được.Yếu đuối cũng chẳng sao hết."

Khép mi lại, Trương Mỹ Vân thì thâm: "Cảm ơn anh!"

"Từ nay về sau, mong rằng mỗi khi em yếu đuối hãy để anh trở thành áo giáp của em."

Nhờ có Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân dân tĩnh tâm lại, từ từ chìm vào trong giấc ngủ.

Gần hai tiếng sau, khi Trương Mỹ Vân vừa tỉnh lại thì tiếng gõ cửa vang lên.

Chúng Thanh Phong ra mở cửa.

Anh ngạc nhiên khi thấy ông ngoại.

"Mỹ Vân thế nào rồi? Con bé đã tỉnh chưa?"

Ông Chúng Thời Vũ hỏi.

"Cô ấy mới tỉnh lại được một lúc ạ."

Chúng Thanh Phong đứng né sang một bên, nhường đường cho ông Chúng Thời Vũ vào.

Nhà neo người, mấy năm qua chỉ có ba người đàn ông sống với nhau nên khi Chúng Thanh Phong đưa Trương Mỹ Vân về, nói rằng cô đang mang thai ông Chúng Thời Vũ rất vui.

Tính tình Mỹ Vân tốt, luôn vui vẻ, lạc quan nên ông vô cùng quý mến và từ lâu đã âm thầm công nhận cô như một thành viên trong gia đình.

Vậy nên khi vừa nhìn thấy hình ảnh Trương Mỹ Vân ngồi thất thần, đầu quấn băng trắng, gương mặt nhợt nhạt, hốc hác ông Chúng Thời Vũ liên cảm thấy xót xa.

"Mỹ Vân, ông ngoại tới thăm cháu đây."

Ông chủ động lên tiếng trước.

Trương Mỹ Vân nấc lên nghẹn ngào: "Ông ngoại!"

Ông Chúng Thời Vũ nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy của Trương Mỹ Vân, động viên, an ủi cô.

Vì không muốn ông lo lắng nên đương nhiên Mỹ Vân đã hứa sẽ chăm lo tốt cho bản thân.

Là người mong mỏi được gặp chắt ngoại hơn ai hết nên khi nghe tin Trương Mỹ Vân đã sảy thai, ông Chúng Thời Vũ không khỏi bàng hoàng, đau xót.

Nhưng ông đã cố gắng che giấu cảm xúc thật sự của mình, vì sợ sẽ khiến Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân phải suy nghĩ.

Từng trải qua nỗi đau mất đi đứa con gái duy nhất nên ông Chúng Thời Vũ thấu hiểu cảm giác của hai cháu mình lúc này.

Ông võ vỗ lên tay Trương Mỹ Vân bảo: "Cháu chịu khó nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cho mau khoẻ lại còn về nhà với ông."

Trương Mỹ Vân xúc động gật đầu, khẽ đáp: "Vâng ạ"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play