Tuy lần trước Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân nói rằng họ đã đính hôn nhưng Trương Cẩm Đan tuyệt đối không tin.
Dù họ thật sự chuẩn bị kết hôn đi chăng nữa thì cô ta vẫn sẽ không từ bỏ ý định chinh phục anh.
Quan niệm 30 chưa phải là Tết, Trương Cẩm Đan vẫn mặt dày mò tới tập đoàn Tân Thế Giới để tìm Chúng Thanh Phong.
Xưa nay Cẩm Đan đều muốn gì được nấy nên cô ta không tin Thanh Phong là điều ngoại lệ.
Bằng mọi cách, cô ta sẽ có được anh.
Chúng Thanh Phong có yêu Trương Cẩm Đan hay không thì đối với cô ta điều đó không quan trọng.
Bởi vì cô ta cũng không yêu anh.
Thứ mà cô ta yêu là tiên của anh.
Chỉ cần được làm dâu nhà họ Chúng thì nửa đời sau của cô ta sẽ mua đồ mà không cần nhìn giá.
Nghĩ tới đó thôi Cẩm Đan đã thấy kích thích rồi.
Những lần trước Trương Cẩm Đan tới tìm dù không có hẹn trước nhưng Chúng Thanh Phong vẫn để cô ta lên văn phòng làm việc của mình, tiếp đón cô ta tử tế.
Nhưng lần này vì vừa thực hiện cuộc phẫu thuật hiến thận xong, Chúng Thanh Phong vẫn còn mệt, anh không có tâm trạng gặp Trương Cẩm Đan, nghe cô ta nói những chuyện tào lao, mất não nên bảo nhân viên lễ tân tìm cớ đuổi cô ta về.
Mất công trang điểm, làm tóc, mua quần áo mới mà không gặp được Chúng Thanh Phong nên Trương Cẩm Đan bực bội trong lòng.
Cô ta hậm hực ra về, không ngờ tới cửa lại gặp Trương Mỹ Vân đang vừa đi vừa đọc tập tài liệu trên tay.
Bất thình lình một ý nghĩ độc ác loé lên trong đầu Trương Cẩm Đan, chỉ cần Trương Mỹ Vân mất đi đứa bé trong bụng thì cô ta sẽ có cơ hội để cạnh tranh, giành lấy Chúng Thanh Phong.
Nghĩ vậy nên Trương Cẩm Đan giơ chân ra ngáng trước mặt Trương Mỹ Vân với hi vọng cô sẽ bị vấp mà ngã sấp mặt.
Nhưng dường như có linh tính báo trước, Mỹ Vân đột nhiên dừng lại.
Cô ngước lên thấy Trương Cẩm Đan đang đứng trước mặt mình.
Sợ Trương Mỹ Vân phát hiện ra ý đồ của mình, Trương Cẩm Đan nhanh chóng thu chân lại.
Nhưng hành động đó của cô ta không thể nào qua mắt Mỹ Vân được.
Cô giận run người khi biết chị gái muốn tính kế hãm hại mình.
Trương Mỹ Vân trừng mắt nhìn Trương Cẩm Đan, lắp bắp mãi mới nói lên lời: "Chị...Sao chị có thể độc ác như vậy được chứ?"
Trương Cẩm Đan nhìn quanh, thấy có vài người đã chú ý tới hai chị em họ.
Cô ta sợ Trương Mỹ Vân làm to chuyện sẽ gây bất lợi cho mình nên đã kéo tay Mỹ Vân lôi cô tới chỗ câu thang thoát hiểm tầng một.
Khi đã vào trong khu câu thang thoát hiểm, Trương Mỹ Vân lạnh lùng vung tay Trương Cẩm Đan ra.
Cô lạnh lùng hỏi: "Chị muốn làm gì?"
"Tao quả thật không ngờ, mày lại là hạng đàn bà trăng hoa như vậy.Một chân đạp hai thuyền."
Trương Mỹ Vân nheo mắt nhìn Trương Cẩm Đan, không hiểu cô ta đang nói tới chuyện gì.
Rồi cô sực nhớ ra bài báo bôi nhọ thanh danh mình hôm trước nên đoán Cẩm Đan đang nói tới chuyện này.
Nhưng Mỹ Vân cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải giải thích bất cứ điều gì với cô ta hết.
Hơn nữa, dù cô có nói ra sự thật thì Cẩm Đan cũng sẽ chọn tin người ngoài thay vì tin tưởng em gái.
"Mày đã có Chúng Thanh Phong rồi mà còn tòm tem với bạn trai của tao.Đúng là tham lam thật đấy."
Bạn trai Trương Cẩm Đan là ai Trương Mỹ Vân còn không biết, làm sao cô ta lại lên án cô dòm ngó anh ta được chứ? Thật là oan ức mà.
Nỗi oan này đích thị là oan Thị Kính chứ không phải oan Thị Mầu.
Trước đây dù Trương Cẩm Đan quá đáng thế nào thì Trương Mỹ Vân vẫn gọi cô ta một tiếng chị.
Vì dù sao họ cũng có quan hệ huyết thống.
Là chị em.
Được sinh ra và lớn lên trong cùng một gia đình.
Thế nhưng, kể từ giây phút Mỹ Vân phát hiện ra Cẩm Đan có ý định ngáng chân mình thì cô đã nhận ra rằng, cô ta vốn dĩ không coi cô là em gái.
Nếu đã như vậy thì đừng trách cô trở mặt vô tình.
Tuy không muốn dây dưa với Trương Cẩm Đan nhưng Trương Mỹ Vân vẫn muốn làm ra ngô ra khoai chuyện này.
Cô hỏi: "Bạn trai chị là ai? Chị có bằng chứng gì mà bảo tôi qua lại với anh ta?"
Trương Cẩm Đan lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh cô ta chụp lén cảnh Trương Mỹ Vân và Lý Hạo Nhiên cùng nhau đi ăn trong nhà hàng hôm trước giơ lên cho Mỹ Vân xem.
"Cô nhận ra người đàn ông trong ảnh chứ?"
"Lý Hạo Nhiên là bạn trai chị sao?"
"Đúng vậy! Lý Hạo Nhiên chính là bạn trai của tao.Bọn tao đã có quãng thời gian yêu đương vui vẻ, hạnh phúc.Nhưng không hiểu vì lý do gì đột nhiên anh ấy lại đề nghị chia tay với tao."
"Chị cho rằng anh ta chia tay chị vì tôi ư?"
"Còn không phải à?"
"Chị tin hay không thì tùy, nhưng tôi và Lý Hạo Nhiên chỉ là chỗ quen biết bình thường, tuyệt đối không phải là mối quan hệ tình cảm nam nữ như chị nghĩ đâu."
"Mày nói không phải thì là không phải sao?"
"Đã nói tin hay không thì tuỳ rôi.Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây."
Trương Mỹ Vân đưa tay định đẩy cửa thoát hiểm đi ra ngoài thì Trương Cẩm Đan chặn lại.
"Dù sao gặp mày xong Lý Hạo Nhiên mới nói chia tay với tao, nên dù thế nào mày cũng phải chịu trách nhiệm với tao."
Đưa tay day day huyệt thái dương, Trương Mỹ Vân đang cố gắng tiêu hoá những lời Trương Cẩm Đan vừa nói.
Tại sao cô phải chịu trách nhiệm cho việc Lý Hạo Nhiên và cô ta chia tay chứ? Người phụ nữ này thật sự không thể nói lý lẽ được mà.
"Chị muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi đây?"
Ở đây không có ai nên Trương Cẩm Đan thoải mái trưng ra bộ mặt thật của mình.
Cô ta trơ trẽn đề nghị: "Nếu mày đã hỏi thì tao cũng không ngần ngại mà trả lời thành thật.
Mày có thể bù đắp cho việc Lý Hạo Nhiên chia tay tao bằng cách rời xa Chúng Thanh Phong, để tao và anh ấy có cơ hội đến với nhau."
Trương Mỹ Vân thật sự khâm phục lối suy nghĩ phi logic của Trương Cẩm Đan.
Không thể hiểu vì sao cô ta vẫn có thể nhởn nhơ ở bên ngoài mà chưa bị hốt vào trại tâm thần? Trương Mỹ Vân nhếch môi cười: "Chị bớt ảo tưởng đi.
Dù tôi có rời xa Chúng Thanh Phong thì anh ấy cũng sẽ không ngó ngàng tới chị đâu."
"Anh ta có ngó ngàng đến tao hay không là việc của tao.Không liên quan gì tới mày.Việc mày cần làm là rời xa anh ấy.Vậy thôi."
Trương Mỹ Vân không hiểu trong đầu Trương Cẩm Đan chứa thứ gì.
Tại sao cô ta có thể suy nghĩ mọi việc một cách đơn giản và thiển cận như vậy? Chúng Thanh Phong là con người, anh có cảm xúc chứ không phải đồ vật để người khác dễ dàng mang ra trao đổi, giành giật.
Hơn nữa, Trương Mỹ Vân cũng thừa hiểu mục đích Trương Cẩm Đan tiếp cận Chúng Thanh Phong là gì.
Vì vậy cô ngước nhìn người mà mình từng coi là chị gái rồi nói: "Nể tình trước đây chúng ta là chị em, tôi khuyên chị một câu.Phụ nữ có hai kiểu: Vô giá và vô giá trị.Lựa chọn vế bên phải hay bên trái là tuỳ thuộc ở chị thôi.Tiền rất quan trọng nhưng không phải là tất cả.Đừng tự bán rẻ bản thân mình.Bán đại hạ giá rồi sau này dù có rất rất nhiều tiền cũng không mua lại được đâu.Chị cứ cân nhắc kỹ rồi hãy quyết định."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT