Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, hai mắt Võ Quế Sơn sáng rực lên như đèn pha ô tô.
Anh háo hức hỏi: "Đại boss tính thưởng gì cho em thế?"
"Thưởng cho cậu một buổi đi hẹn hò."
Đối với một người bận rộn như Võ Quế Sơn mà nói thì hẹn hò là việc vô cùng xa xỉ.
Thật sự Quế Sơn cũng chán cảnh cô đơn lẻ bóng rồi, nhưng tới thời điểm hiện tại anh vẫn chưa có đối tượng nào để trao gửi tình cảm hết.
"Hẹn hò ai? Ở đâu vậy boss?"
Võ Quế Sơn tò mò.
Chúng Thanh Phong trả lời tỉnh queo: "Anh chỉ tiên, còn hẹn hò ai, ở đâu là do cậu tự quyết định."
Mặt lộ rõ vẻ chán nản chẳng buồn giấu diếm, Võ Quế Sơn thở dài thườn thượt: "Boss và Mỹ Vân đúng là đôi lứa xứng đôi.Toàn hứa lèo thôi."
"Xử lý xong vụ Thẩm Toàn Đức, anh nhất định sẽ giới thiệu cho cậu một cô rất được."
Võ Quế Sơn bĩu môi, dận dỗi: "Toàn lời chót lưỡi đầu môi, em chẳng tin."
Bỗng dưng Chúng Thanh Phong cảm thấy oan ức ghê gớm.
Không phải anh quên hay thất hứa với Võ Quế Sơn, mà là vẫn chưa tìm thấy cô gái nào phù hợp với trợ lý đặc biệt của mình.
Vốn coi Võ Quế Sơn như anh em, người thân trong gia đình thế nên Chúng Thanh Phong phải lựa chọn thật kĩ càng, chứ không thể giới thiệu bừa một người cho xong chuyện được.
Làm việc ẩu đả, qua loa không phải phong cách của anh.
Lại càng không phải cách đối đãi với người nhà.
Nhưng bây giờ có giải thích thế nào thì Võ Quế Sơn cũng sẽ không tin, cho rằng đại boss đang chống chế cho việc thất hứa của mình.
Do đó Chúng Thanh Phong quyết định sẽ không nói gì nữa, mà thể hiện bằng hành động cụ thể để chứng minh thành ý của mình.
Bông tiếng gõ cửa vang lên.
"Mời vào!"
Chúng Thanh Phong nói.
Cô có tư cách gì mà quản anh? Cô không phải là vợ anh nhưng cô là mẹ của con anh.
Ít ra khi hai người đang sống chung với nhau, anh cũng cần phải tôn trọng cô.
Hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau xuất hiện trong đầu Trương Mỹ Vân cứ quấn lấy cô khiến cô vô cùng bối rối.
Mỹ Vân vò đầu bứt tai.
Càng nghĩ cô càng thấy loạn.
Vừa lắc lắc đầu cô vừa gắt lên: "Không thèm nghĩ nữa."
"Em đang nghĩ gì mà căng thế?"
Từ xa vọng lại giọng nói trầm ấm, quen thuộc.
Không cân nhìn Trương Mỹ Vân cũng biết đó là Chúng Thanh Phong.
Sao Thanh Phong lại ở đây? Lẽ nào anh đã tìm được ứng cử viên cho vị trí bạn gái của mình rồi? Hàng loạt câu hỏi lại xuất hiện trong đầu Trương Mỹ Vân.
Chúng Thanh Phong bước tới lầu trà, kéo ghế ngồi đối diện với Trương Mỹ Vân.
Anh nhìn cô hỏi: "Có muốn chia sẻ điều em đang suy nghĩ với anh không? Biết đâu anh lại giúp được gì cho em thì sao? Dù gì hai cái đầu cùng suy nghĩ vẫn hơn một cái đầu."
Trương Mỹ Vân thở dài: "Chia sẻ với anh cũng chẳng có ích gì.
Việc này anh không giúp được em đâu."
Cách trả lời qua quýt cho xong chuyện của Trương Mỹ Vân càng khơi gợi trí tò mò của Chúng Thanh Phong.
Với sự hiểu biết của anh về cô thì chắc chắn cô đang suy nghĩ vấn đề gì đó mà chưa tìm ra được đáp án.
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân dò hỏi: "Sao thế? Không tin tưởng vào năng lực của anh à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT