Trương Mỹ Vân chẳng buồn chải đầu, cũng không đánh răng rửa mặt mà chỉ uống một cốc nước ấm cho tỉnh táo rồi cứ thế mặc nguyên bộ đồ ngủ đi ra cổng.
Từ xa cô đã nhìn thấy Chúng Thanh Phong đang đứng với một người phụ nữ trung tuổi, có gu thẩm mỹ kỳ dị.
Vừa thấy bóng dáng Trương Mỹ Vân, trong lòng Chúng Thanh Phong mừng như vừa ký được hợp đồng trị giá hàng chục tỷ.
Chúng Thanh Phong hào hứng vẫy tay gọi Trương Mỹ Vân: "Mỹ Vân! Lại đây em yêu!"
Trương Mỹ Vân ngẩn ngơ.
Không biết có phải cô còn ngái ngủ hay không mà nghe thấy Chúng Thanh Phong gọi mình là "em yêu".
Thật hoang đường! Có lẽ cô nghe nhầm rồi.
"Mỹ Vân!"
- Chúng Thanh Phong tiếp tục gọi.
Trương Mỹ Vân lắc đầu qua trái, qua phải hòng đuổi cơn buồn ngủ đi.
Rồi lù đù bước về phía Chúng Thanh Phong.
Chúng Thanh Phong đã từng nhìn thấy Trương Mỹ Vân trong bộ dạng khủng khiếp hơn nhiều nên không bị giật mình, vẫn giữ được bình tĩnh.
Nhanh như chớp Chúng Thanh Phong vươn tay kéo Trương Mỹ Vân vào lòng, giới thiệu với bà Thu Hường: "Đây là vị hôn thê của tôi."
Trương Mỹ Vân kinh ngạc, mở đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn Chúng Thanh Phong.
Tay anh siết eo cô, nghiêng đầu ghé sát tai cô thì thâm: "Phối hợp với anh chút đi!"
Trương Mỹ Vân không biết Chúng Thanh Phong đang giở trò gì, nhưng với sự nhanh nhạy của mình cô có thể đoán ra, anh bị người phụ nữ trước mặt làm phiên nên muốn dùng cô như tấm bình phong để đuổi khéo bà ta đi.
Bà Thu Hường nhìn từ gương mặt mộc không có gì đặc biệt của Trương Mỹ Vân, tới mái tóc bù xù, bộ quần áo ngủ rẻ tiền, rồi cuối cùng là đôi chân xỏ dép thú đi trong nhà.
Tổng thể nhạt nhòa, thậm chí là tâm thường, không có cửa để sánh với sự sang trọng, giàu có của bà ta.
Bà Thu Hường nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy Trương Mỹ Vân có điểm nào giống người giàu, có khả năng bao nuôi Chúng Thanh Phong.
Bất ngờ bà Thu Hường hỏi Trương Mỹ Vân: "Một tháng cô chu cấp cho em trai đây bao nhiêu?"
Chuyện quái gì thế này? Trương Mỹ Vân lơ ngơ như bò đeo nơ, không hiểu bà Thu Hường đang nói gì.
Thứ ba, mặc dù cháu rất rất yêu tiên, nhưng với cháu thì anh ấy đã, đang và sẽ luôn luôn quan trọng hơn tiền.
Bởi vì tiên ít có thể kiếm được, nhưng anh ấy là duy nhất trên đời, mất đi rồi sẽ không tìm được người thứ hai."
Chúng Thanh Phong bất ngờ trước những lời đanh thép của Trương Mỹ Vân.
Anh chỉ nhờ cô phối hợp đóng một vở kịch nhỏ thôi, không ngờ cô lại diễn sâu như vậy.
Trong khoảnh khắc anh thật sự tin mình là chông chưa cưới của cô thật.
Thậm chí còn cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian khi được cô yêu thương, trân trọng như báu vật.
Bà Thu Hường nhếch môi, nói với giọng mỉa mai: "Đợi tới khi gặp người đàn ông hơn em trai này, tôi tin chắc cô sẽ đá tung mông cậu ấy thôi."
"Này cô, cô nghe không hiểu tiếng người à?"
Trương Mỹ Vân nắm tay Chúng Thanh Phong, đan tay vào tay anh.
"Chồng cháu không phải trai bao.
Dù sau này vì một lý do nào đó mà chúng cháu không ở bên nhau nữa, thì anh ấy cũng là người đàn ông cháu yêu nhất cuộc đời mình."
Chúng Thanh Phong cúi xuống nhìn bàn tay mình đang đan trong tay Trương Mỹ Vân.
Một cảm giác ấm áp xâm chiếm trái tim anh.
Thật lạ lùng và khó lý giải.
"Về nhà thôi anh yêu!"
Trương Mỹ Vân kéo tay Chúng Thanh Phong, đi lướt qua bà Thu Hường đi thẳng vào nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT