Số người xếp hàng chờ đợi trước cửa phòng siêu âm nhiều hơn Minh Tuệ tưởng. Cô ngồi đợi cả buổi còn chưa tới lượt được gọi tên.
Bệnh viện thành phố giờ này luôn trong tình trạng quá tải. Khám bệnh còn có thể hẹn trước được, còn cận lâm sàng… Phòng siêu âm có trình tự rõ ràng, ưu tiên bệnh nhân nặng, người cao tuổi, trẻ em. Hết cách rồi, số lượng phòng siêu âm và bác sĩ chỉ có thế, cách duy nhất là chờ đợi.
“Biết vậy anh đã đưa em tới phòng khám tư. Chờ đợi như thế này không biết bao giờ mới đến lượt.” Lo lắng trên mặt Quân chưa tan đi một chút nào. Anh sốt ruột đi đi lại lại.
Minh Tuệ kéo tay áo Quân, ngăn anh vòng qua vòng lại như con quay, yếu ớt nở nụ cười: “Chính anh nói rằng trình độ của bác sĩ ở bệnh viện thành phố đáng tin hơn phòng khám bên ngoài mà. Đừng căng thẳng quá, em nghĩ chúng ta không được ưu tiên cũng xem như là chuyện tốt.”
Không được ưu tiên, chứng tỏ là tình trạng của cô không nghiêm trọng lắm. Một đạo lý rất đơn giản, nhưng cũng phải để Minh Tuệ nhắc nhở, Quân mới nghĩ thông. Đây là quan tâm quá sẽ bị loạn.
“Chị Đào Minh Tuệ có ở đây không ạ?” Cô điều dưỡng đeo khẩu trang kín mít đi ra từ phòng siêu âm, lớn tiếng gọi. Thấy Minh Tuệ đứng lên liền gật đầu: “Đến lượt chị rồi, mời chị vào trong.”
Bác sĩ thoa trên bụng Minh Tuệ một lớp gel mỏng, sau đó dùng đầu dò di qua di lại trên da bụng. Chừng mười phút sau, bác sĩ hơi mỉm cười nói với cô: “Không có vấn đề gì đáng ngại. Giờ cũng muộn rồi, ngày mai quay lại lấy kết quả nhé. Nhưng tốt nhất là nên đi siêu âm màu, sẽ biết rõ tình trạng hơn… Mà thôi, ngày mai bác sĩ thăm khám cho cô sẽ chỉ định cụ thể.”
Lời dặn dò của bác sĩ ở phòng siêu âm khiến Minh Tuệ mơ mơ màng màng. Cô không hiểu rõ ý của bác sĩ cho lắm, nhưng có thể xác định là sức khỏe của mình không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
“Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.” Trước cổng nhà, Minh Tuệ lễ phép mỉm cười, nói với Quân.
Trên môi Quân là nụ cười gượng gạo: “Em không mời anh vào nhà ngồi một lát sao?”
“Em…” Đề nghị đường đột làm Minh Tuệ hơi khó xử: “Cũng khá muộn rồi, để khi khác đi ạ.”
Ý từ chối rất rõ ràng. Thực ra, Quân đã sớm nhận ra, thời gian gần đây, Minh Tuệ luôn vô tình cố ý giữ khoảng cách với anh. Nhất là sau khi anh buột miệng nói ra lời đề nghị chuyển qua ở chung với cô để tiện chăm sóc.
Anh thở dài một hơi: “Chúng ta thực sự… không thể sao? Anh sẽ không ép em nhưng…”
“Đừng nói vậy. Anh Quân, đừng để tới mức muốn làm bạn cũng không thể được.” Như đoán được những lời Quân định nói, Minh Tuệ vội vàng ngắt lời anh: “Chuyện giữa chúng ta đã qua từ rất lâu rồi. Cho dù em có muốn thừa nhận hay không, thì hiện tại trong lòng em cũng chỉ có một mình Dương Quốc Thành.”
Dương Quốc Thành – người đàn ông đã gây ra cho cô rất nhiều tổn thương và đau xót. Nhưng tổn thương đến đâu, đau xót thế nào, thì trái tim của cô vẫn chỉ hướng về một mình hắn. Thế giới có hàng tỷ người đàn ông, lại chỉ có một người khiến cô rung động mà thôi.
Không phải vì người khác không đủ tốt. Đây là lựa chọn của trái tim, vốn dĩ không hề liên quan tới việc người khác có tốt hay không.
Đối với việc Minh Tuệ đi hai về một, Linh Nhi có chút ngạc nhiên. Cô bé mở to hai mắt, vươn người ra nhìn một lượt bên ngoài. Sau khi xác định không có ai cùng Minh Tuệ trở về mới nói ra thắc mắc của mình.
“Tiểu thư, không phải là… ông chú kia đưa chị đi khám bệnh à? Sao chị lại về một mình thế này?”
Minh Tuệ nhún nhún vai: “Anh ấy có nhà có cửa, đương nhiên phải về nhà mình rồi.”
Ý của Linh Nhi không phải như vậy. Cô bé vẫn đang ở lứa tuổi mơ mộng về tình yêu, trong mắt đều là những mộng tưởng sáng lấp lánh. Trong mắt Linh Nhi, Quân là một người đàn ông vô cùng tốt, vô cùng phù hợp với tiểu thư nhà mình.
“Em thấy ông chú đó rất tốt với chị mà.” Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh: “Vừa đẹp trai vừa giàu có lại còn dịu dàng tốt tính, yêu chị nữa. Chị tìm đâu ra được người đàn ông ổn áp như vậy chứ?”
“Đàn ông tốt trên thế giới nhiều như vậy, lẽ nào chị phải ở bên tất cả bọn họ sao?” Minh Tuệ bật cười. Cô đã sớm qua lứa tuổi mơ mộng không thực tế, cũng sớm nhìn rõ lòng mình.
Minh Tuệ của hiện tại không mù quáng theo đuổi tình yêu, cũng không lựa chọn ở bên một người đàn ông chỉ vì người đó tốt với mình. Suy cho cùng, lựa chọn của người trưởng thành, lúc nào cũng phải trải qua rất nhiều cân nhắc.
Linh Nhi bĩu môi: “Đương nhiên không phải như vậy. Những người đàn ông tốt khác đâu có yêu chị đâu, ông chú này vừa tốt lại vừa yêu chị, khác xa những người đó.” Cô bé xáp lại gần Minh Tuệ, nháy mắt: “Tiểu thư, không phải chị với ông chú là thanh mai trúc mã sao?”
Đúng là thanh mai trúc mã. Nhưng thanh mai trúc mã xa cách bảy năm, cũng chỉ là những người dưng đã từng thân thuộc mà thôi.
Không trả lời câu hỏi của cô bé tò mò, Minh Tuệ lại hỏi ngược lại: “Nếu để cho em lựa chọn, thì giữa người mình yêu và người yêu mình, em sẽ chọn ai?”
Người mình yêu và người yêu mình, hai người đàn ông luôn luôn được phụ nữ đặt lên bàn cân so sánh. Mỗi người đều có một lựa chọn với lý lẽ của riêng mình.
Linh Nhi chẳng chút do dự đáp lời: “Người em yêu. Em yêu anh ấy mà, được ở bên anh ấy, nhìn thấy anh ấy mỗi ngày sẽ là chuyện hạnh phúc biết bao! Mỗi sáng thức dậy đều được nhìn ngắm khuôn mặt người mà mình yêu, chẹp chẹp… chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy hạnh phúc rồi!”
Cô bé chưa trưởng thành hắn đắm chìm trong tưởng tượng màu phấn hồng, cười tới không khép nổi miệng. Sau vài phút mới tỉnh khỏi giấc mộng, nhíu mày: “Không được không được… Tiểu thư, chúng ta đang nói chuyện của chị cơ mà!”
“Em cũng nói phải chọn người mà mình yêu, sao lại khuyên chị nên chọn người còn lại chứ?” Minh Tuệ lắc đầu, trên môi là nụ cười bất đắc dĩ.
“Em đâu có biết gì đâu! Là mẹ chị bảo em…” Linh Nhi mở to đôi mắt tròn xoe, dùng cả hai tay che miệng: “Em không nói gì cả! Không để lộ gì cả!” Nói rồi, cô bé chạy thẳng về phòng, đóng sập cửa lại.
Minh Tuệ dở khóc dở cười, cũng trở về phòng. Cô đã sớm đoán ra trong cách cư xử của cô bé Linh Nhi này có gì đó khác thường. Thì ra là dặn dò của mẹ cô.
Khi thả mình xuống giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đầu óc cô còn mơ màng nghĩ tới việc bảo với mẹ đừng quan tâm chuyện của con gái nữa.
Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, phủ một vầng sáng mông lung lên người đang say ngủ trên giường. Một tiếng thở dài mơ hồ trong đêm, ánh mắt của người đàn ông đọng lại trên những đường cong mềm mại dưới lớp chăn mỏng.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại vẫn phát ra tiếng động, cho dù người vừa đột nhập vào phòng đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức. Người trên giường khẽ cựa quậy, đôi mắt nhập nhèm mở ra.
“Thành? Sao anh lại ở đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT