Toàn thân Dương Quốc Thành tỏa ra khí lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tươi cười của Quân bằng ánh mắt lạnh lẽo. Nhưng người đối diện
chẳng hề sợ hãi chút nào, anh càng cười tươi hơn:
“Trong lòng tôi cô ấy là thiên thần. Làm sao tôi có thể để thiên thần của tôi ở bên cạnh một gã đàn ông coi cô ấy như rơm rác được.”
Trên thương trường có một lời đồn, Nguyễn Hoàng Quân cười càng tươi,
những kẻ đắc tội anh sẽ càng xui xẻo. Anh được gọi là hồ ly mặt cười
cũng vì lý do này.
Bây giờ, Dương Quốc Thành cuối cùng cũng được cảm nhận cảm giác bị
con hồ ly mặt cười này nhìn chằm chằm. Có điều, hắn cũng chẳng hề nao
núng.
Người của hắn, chỉ có thể là của hắn.
“Đào Minh Tuệ là người của tôi!” Vừa mở miệng, hắn đã vội vã khẳng
định chủ quyền: “Đừng quên là cậu đã đính hôn với Mai Tuyết Diệu rồi.”
Quân hơi nhíu mày, sau đó lại lập tức giãn ra: “Vậy thì sao chứ?
Chẳng phải anh cũng có một cô vợ sắp cưới đang mang thai sao? Một kẻ
chân đạp hai thuyền như anh làm gì có tư cách để chỉ trích tôi!”
Dứt lời, anh không quan tâm tới phản ứng của Dương Quốc Thành, quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa còn nói một câu cuối cùng: “Phải rồi, tôi đã
quyết định sẽ hủy hôn với Diệu, sau đó theo đuổi Tuệ một lần nữa.”
Bảy năm trước, anh đã bỏ lỡ một lần rồi. Sau bảy năm, anh tuyệt đối
sẽ không bỏ lỡ thêm lần nữa. Đừng nói là một Dương Quốc Thành, cho dù có tám người mười người, anh cũng không quan tâm.
“Chết tiệt!” Dương Quốc Thành đập tay xuống mặt bàn.
Cảm giác đau rát truyền từ lòng bàn tay lên thẳng đại não khẳng định
với hắn chuyện hoang đường vừa rồi không phải là một giấc mơ. Vậy mà hắn lại bị chính người anh em tốt của mình tuyên chiến, chỉ vì một người
phụ nữ.
Nghe thấy tiếng động kì quái trong phòng, cấp dưới của hắn đang đứng bên ngoài vội vàng chạy vào, đầu đầy mồ hôi.
“Boss, boss có chuyện gì dặn dò ạ?”
Hình ảnh này, cả đời cậu ta cũng sẽ không quên được. Một người đàn
ông nổi tiếng lạnh lùng băng giá như Dương Quốc Thành cũng có lúc không
khống chế được cảm xúc. Hắn ngồi trên ghế, mặt mũi hằm hằm, bàn tay run
rẩy.
“Đào Minh Tuệ đang ở đâu?” Giọng điệu không có chút phập phồng.
“Người đang theo dõi cô ấy báo về, cô ấy đã về đến nhà rồi.”
Dương Quốc Thành gật đầu, cũng không đứng dậy khỏi ghế. Chỉ là từ lúc đó, cứ vài phút hắn lại ngước lên nhìn đồng hồ.
Cho tới chín giờ tối.
Minh Tuệ ngồi trong phòng sách ở biệt thự của Dương Quốc Thành, đợi
hắn từ lúc mặt trời còn đứng bóng đến khi mặt trăng nhô cao trên nền
trời. Cô căng thẳng nhìn chằm chằm đồng hồ, nghe từng tiếng kêu tích
tắc.
Chín giờ ba mươi, cuối cùng tiếng mở cửa mà cô chờ đợi cũng vang lên.
Cô đứng bật dậy khỏi ghế: “Anh đã về rồi… Em đợi anh nãy giờ. Em có chuyện muốn nói với anh…”
“Ai cho em vào đây?” Dương Quốc Thành nhíu mày: “Những nơi như thế
này, về sau em đừng bước chân vào nữa, tránh để kẻ có ý đồ lấy được
những thứ thuộc về tôi!”
Lời vừa nói ra, chính hắn cũng không khỏi cảm thấy bản thân quá gay gắt. Không nói tới người bị chỉ trích là Minh Tuệ.
Cô vội vàng phân trần: “Em xin lỗi vì đã không nói thật với anh sớm
hơn, nhưng em chưa từng phản bội anh, cũng không muốn làm hại anh…”
“Không cần giải thích nữa!” Hắn chặn lại những lời cô định nói: “Tấm
bản đồ đó có phải do em đưa cho Đỗ Văn Khang hay không? Nếu em thật sự
chưa từng phản bội tôi, em cũng không cần giấu tôi chuyện đó. Vả lại…
giữa đường giữa chợ em còn có thể thân mật với gã đó như vậy. Ai biết
được khi không bị camera chụp lại, hai người còn làm ra những chuyện gì
nữa.”
Dương Quốc Thành nhíu mày, lại âm thầm thở dài một hơi. Lòng hắn rối
như tơ vò, không biết nên tin tưởng cô hay nên nghi ngờ cô. Cũng không
biết tình yêu của hắn dành cho cô là đúng hay sai nữa.
Hắn chỉ biết, cho dù chỉ có thể dày vò lẫn nhau, hắn cũng tuyệt đối không để kẻ khác chen chân vào mối quan hệ này.
Minh Tuệ mím môi: “Em chưa từng thân mật với người đàn ông khác, cũng chưa từng phản bội anh. Anh có tin hay không thì tùy!”
Cô chưa từng phản bội người đàn ông của mình. Còn hắn, hứa hẹn với Hà Thu Hoài, nói sẽ kết hôn với cô ta, còn chẳng thèm giải thích nửa lời
với cô. Hắn coi cô là cái gì chứ?
Tự nhận thấy bản thân không còn gì để nói với hắn nữa cả, cô rời khỏi phòng sách.
Để lại một mình Dương Quốc Thành cau mày đứng trong phòng. Hắn chán
nản ngồi phịch xuống chiếc ghế mà Minh Tuệ vừa ngồi, tầm mắt lại bị tờ
báo gập làm đôi trên bàn hấp dẫn.
Là báo ra ngày hôm nay, vừa nhìn đã thấy mục tuyển dụng được đánh dấu chi chít bằng bút đỏ. Lông mày hắn càng nhíu chặt hơn, Đào Minh Tuệ
định tìm việc làm mới sao? Chẳng lẽ… Nguyễn Hoàng Quân vừa xuất hiện, cô đã vội vã muốn rời bỏ hắn tới như vậy?
Suy nghĩ cả một đêm, sáng hôm sau chạm mặt cô dưới phòng khách, hắn
bỏ lại một câu: “Từ hôm nay, em quay về DG làm việc! Tôi còn chưa cho
phép em nghỉ!”
Hắn là cấp trên trực tiếp của cô, cho dù lúc này cô nộp đơn xin nghỉ
việc, thì cũng phải đợi ít nhất một tháng mới có thể nghỉ việc đúng quy
trình.
Ngồi trên ghế sofa phòng khách, Minh Tuệ nhìn theo bóng lưng cao ngất rời khỏi nhà, thở dài một hơi. Xem ra kế hoạch tìm việc của cô lại phải ngâm nước nóng rồi.
“Đào Minh Tuệ vẫn còn làm việc ở DG sao? Tôi tưởng cô ta đã nghỉ lâu rồi chứ?”
“Ai mà biết được, có khi giám đốc Hà mở một mắt nhắm một mắt, thương tình cho cô ta ở lại cũng nên!”
Từ khi bước chân vào cửa trụ sở tập đoàn DG, bên tai Minh Tuệ đã có
không ít những lời bàn tán. Với mối quan hệ hiện tại của cô và Dương
Quốc Thành, cô vô cùng hoài nghi, hắn vì muốn làm khó cô nên mới muốn cô quay lại làm thư kí cho hắn.
“Chào cô, thư kí của tôi. Nghỉ phép vui vẻ chứ?” Dương Quốc Thành lịch sự mỉm cười, đưa tay ra muốn bắt tay với Minh Tuệ.
Lòng bàn tay của Minh Tuệ đầy mồ hôi. Cô run run bắt tay với Dương
Quốc Thành, không hiểu người đàn ông này lại đang định chơi trò gì. Cô
lắp bắp chào hỏi hắn.
“Chà… Chào tổng giám đốc.”
“Ừm.” Dương Quốc Thành thản nhiên gật đầu: “Cô đã nghỉ phép khá lâu
nên có lẽ sẽ phải tăng ca để hoàn thành công việc đấy. Nhớ sắp xếp theo
thứ tự ưu tiên… Được rồi, đi làm việc đi.”
Sau một thoáng bối rối, Minh Tuệ lấy lại được bình tĩnh, gật đầu: “À… Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc của Dương Quốc Thành lại lần nữa mở
ra. Vị hôn thê hàng thật giá thật của hắn khoan thai bước vào. Cô ta cố
tình đặt tay lên bụng bầu, như thể muốn nhắc nhở cả thế giới rằng mình
đang mang bầu.
“Anh Thành…” Cô ta kéo ghế ngồi xuống, chợt phát hiện ra sự tồn tại
của Minh Tuệ, giọng nói vô thức cất cao: “Đào Minh Tuệ! Sao cô ta lại ở
đây?”
Dương Quốc Thành không hề che giấu: “Anh gọi cô ấy quay lại làm việc.”
“Sao anh lại làm như vậy chứ? Anh có nghĩ tới cảm nhận của em hay
không?” Đôi mắt Hà Thu Hoài rưng rưng: “Anh nói muốn kết hôn với em mà…
Chẳng lẽ anh vẫn còn chưa buông bỏ được cô ta?”
Dương Quốc Thành mà cô ta biết, không phải là người không dứt khoát như vậy.
Quả nhiên, hắn nhếch môi cười: “Đừng nóng, anh gọi cô ấy quay lại, còn không phải là vì em hay sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT