Mặt mũi Minh Tuệ đỏ bừng, cô không ngờ người đàn ông này lại không biết xấu hổ nói ra những lời tán tỉnh như thể mời gọi. Lại thấy hắn bật cười:
“Tôi trêu em chút thôi. Đói rồi đúng không? Chờ một chút, tôi sẽ làm bữa khuya cho em.” Thấy cô ngơ ngác, hắn lại nháy mắt một cái nữa: “Là bữa khuya thật sự.”
Nói rồi, hắn thành thạo mặc tạp dề, chuẩn bị nguyên liệu, bận rộn trong bếp. Những động tác nối tiếp nhau giống như đã làm cả nghìn lần trước đó.
Minh Tuệ ngồi nhìn mà ngạc nhiên tới trợn tròn mắt. Một người đàn ông lạnh lùng như Dương Quốc Thành lại có thể dịu dàng cẩn thận, đứng trong bếp chuẩn bị bữa khuya. Còn bao nhiêu mặt tốt đẹp của người đàn ông này mà cô chưa được biết đây?
Động tác của Dương Quốc Thành rất nhanh, hắn nhanh chóng đặt trước mặt Minh Tuệ một đĩa mì spaghetti ngon lành. Từng sợi mì dai mềm hòa quyện cùng nước sốt cà chua và bò băm đậm vị, màu đỏ lấp lánh và hương thơm mê người không ngừng kích thích cả thị giác, khứu giác.
Minh Tuệ không thể chờ đợi được nữa, cô cầm dĩa lên, quấn một sợi mì, đưa lên miệng. Trong lòng không nhịn được sinh ra tâm tình chờ mong đối với hương vị của món ăn do chính tay Dương Quốc Thành nấu.
Mùi vị ngon tới mức khiến cô phải thốt lên kinh ngạc: “Thành, anh giỏi quá! Không ngờ anh nấu ăn lại ngon như vậy!”
“Nếu em thích thì tôi sẽ thường xuyên nấu cho em ăn.” Dương Quốc Thành yêu chiều mỉm cười. Đối với hắn, nụ cười của cô chính là lời khen ngợi tốt nhất.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn đổ chuông, cắt đứt thoiwf gian tâm tình của hai người. Hắn nhíu mày nhìn điện thoại, lẩm bẩm: “Nguyễn Hoàng Quân? Sao cậu ta lại gọi tới vào giờ này nhỉ?”
Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng của Quân. Hôm nay tâm trạng của anh có vẻ bớt nặng nề hơn nhiều lắm.
“Đàn anh, tài liệu mà em đưa cho anh không cần dùng tới nữa đâu. Em định nhờ anh tìm người, nhưng bây giờ đã tìm được rồi.”
“Tài liệu?” Trong giọng nói của Dương Quốc Thành có pha lẫn một chút nghi hoặc. Hắn căn bản không nhớ rằng bản thân đã nhận được tài liệu gì từ tay Quân.
Nhưng Quân lại không chút chú ý tới sự nghi hoặc đó, anh cười cười: “Không làm phiền anh thân mật với vợ yêu, em cúp máy đây.”
Điện thoại đã tắt máy, Dương Quốc Thành lại nhíu mày.
“Cậu ta nói đã gửi cho tôi một tập tài liệu, nhưng mà…”
Hắn chưa nói hết lời, Minh Tuệ đã nói: “À, hôm nay bác Hoa có đưa cho em. Em đã cất đi rồi, anh muốn xem ngay bây giờ sao?”
Nghĩ lại những lời Quân vừa nói trong cuộc điện thoại hồi nãy, Dương Quốc Thành lắc đầu. Chủ nhân của tập tài liệu đó không cần hắn giúp nữa, thì hắn cũng không nhất thiết phải xem.
Nhìn nhìn đĩa mì còn gần một nữa, lại nhìn khuôn mặt bị dính sốt cà chua của Minh Tuệ, hắn bật cười: “Ăn mì của em đi.”
Minh Tuệ cúi đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem như đã thoát được một kiếp nạn. Với quan hệ tốt đẹp giữa Dương Quốc Thành và Nguyễn Hoàng Quân, thì sớm muộn hắn cũng sẽ biết chuyện đó.
Nhưng cô muốn kéo dài, ít nhất là đến khi cô nói chuyện rõ ràng với Quân và Diệu.
Điện thoại trên tay Dương Quốc Thành lại lần nữa đổ chuông. Lần này là cuộc gọi từ nước Mỹ xa xôi. Người của hắn bên đó báo tin, bé Bông đã an toàn lên máy bay, sáng sớm ngày mai sẽ có mặt ở sân bay trong thành phố.
Đây đúng là một tin tốt.
“Tuệ, có tin tốt cho em đây. Bé con của chúng ta sắp trở về rồi. Sáng mai em sẽ được gặp con.” Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười.
Minh Tuệ mở to hai mắt, khuôn mặt đang lo lắng lại rạng rỡ hẳn lên: “Thật sao? Em nhớ con bé chết mất… Cuối cùng cũng được gặp lại con bé rồi.”
Từ khi hai bé con được sinh ra, đây là lần đầu tiên cô rời xa con của mình lâu đến vậy. Nỗi nhớ trong lòng giống như thủy triều suýt nữa nhấn chìm cô. Nghe được tin bé con sắp trở về, cô như vỡ òa trong hạnh phúc.
Sáng hôm sau, máy bay đúng giờ hạ cánh. Bé con được một người lớn ôm trên tay, từng bước từng bước gần lại hai vị phụ huynh và anh trai đang đứng đợi.
“Bố mẹ, anh Gấu… Con về rồi đây!”
Hiếm thấy có lần bé trai không phản bác khi bị em gái gọi là anh Gấu. Bàn tay nho nhỏ xoa xoa lên đầu em, cậu nhóc mỉm cười: “Cuối cùng gấu bông của anh cũng về rồi.”
Minh Tuệ ôm chầm lấy hai bé con. Ánh mắt cô nhìn bé con đầy tình yêu thương.
Bé trai nhún vai một cái, lùi ra sau một bước, thành công thoát khỏi vòng ôm của mẹ. Nhóc đã lớn rồi, không thích ôm ấp giống con gấu con kia.
Thôi được rồi, vì em gái vừa mới trở về, nên nhóc lùi ra, để em gái có thể ôm ấp trò chuyện với mẹ được lâu hơn một chút. Còn người đàn ông nhỏ như nhóc, đứng bên cạnh nhìn giống như bố của nhóc là được rồi.
“Bông, con gầy rồi. Lúc đi thì có da có thịt, về tới nhà sao lại còn da bọc xương thế này?” Minh Tuệ nhẹ nhàng chạm tay vào má con gái, ánh mắt hơi xót xa.
Rõ ràng là bé con đi chơi, sao lại gầy như vậy chứ?
Bé gái ngước đôi mắt trong veo nhìn bố cầu cứu. Dương Quốc Thành nhận được ánh mắt cầu cứu của bé con, vội vàng ôm con lên, thay bé giải thích: “Tại bé con của chúng ta không hợp đồ ăn bên đó, nhưng lại ham chơi, nên mới nhất định muốn ở lại… Không sao, từ bây giờ chúng ta sẽ bồi bổ cho bé con, sớm nuôi bé con thành bé mập mạp.”
Bé trai đứng bên cạnh rất nghiêm túc gật đầu.
“Đúng vậy, nên nuôi thành một con gấu bông mập mạp.”
“Không được.” Bé gái dẩu môi kháng nghị: “Anh Gấu mới mập mạp, con sẽ thành em bé dễ thương nhất.”
Hai người lớn hai đứa nhỏ cười cười nói nói, nghiễm nhiên thành một bộ dáng gia đình hòa thuận.
Sau khi về tới nhà, bốn người một nhà ngồi quây quần trong phòng khách. Minh Tuệ hắng giọng: “E hèm, bây giờ chúng ta sẽ mở cuộc họp gia đình lần thứ nhất. Thành phần dự họp gồm có bố, mẹ, bé Gấu và bé Bông. Sau đây xin mời bố các bé phát biểu.”
Dương Quốc Thành bật cười nhìn cô khoa tay múa chân đạo diễn cuộc họp gia đình. Hắn cũng học theo cô, hắng giọng nói:
“Lời đầu tiên, rất cảm ơn mẹ các bé đã cho bố cơ hội được phát biểu. Hai con à, thực ra thì… bố là bố ruột của hai con.”
Hai người lớn nín thở chờ đợi phản ứng của hai bé con, không ngờ hai đứa lại không có phản ứng gì quá khích. Bé trai im lặng một hồi, sau đó thở dài, mặt không đổi sắc nói: “Bố mẹ có chuyện gì khác cần nói không ạ?”
Minh Tuệ nhìn Dương Quốc Thành, cô nhìn thấy trong ánh mắt của hắn sự hoang mang y như trong mắt mình. Phản ứng của hai bé con hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của hai người.
Cô hơi nhíu mày: “Các con… không phản ứng gì với tin vừa rồi sao?”
Lúc này, hai bé con mới không nhịn được nữa, cười bò lăn ra sàn. Bé gái cười chán rồi, lại quay sang nói với bố mẹ: “Bọn con đã biết từ lâu rồi.”
“Cái gì cơ?” Rõ ràng hai người lớn không hề nói ra, làm sao bọn trẻ có thể biết được chứ?
Bé trai đứng dậy, chạy bình bịch vào trong phòng. Vài phút sau cầm ra một tờ giấy.
“Bố mẹ xem đi.”
Trong tay nhóc là một tờ kết quả xét nghiệm ADN. Trên đó có ghi rõ: hai người là quan hệ cha con.
Bé trai nghiêng đầu, đắc ý cười: “Con đã lấy tóc của bố, cùng với tóc của con, mang đi xét nghiệm ADN. Bố con ta giống nhau như vậy, con có bị ngốc đâu mà không nghi ngờ gì chứ.”
Hai người lớn lại ngơ ngác nhìn nhau. Minh Tuệ cứ cảm thấy thằng nhóc này là đang mắng cô ngốc. Dù sao ban đầu cô cũng chạm mặt hai bố con cả ngày mà không mảy may nghi ngờ quan hệ huyết thống giữa hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT