Dưới sự thuyết phục của Quỳnh và cả hai đứa nhỏ, Minh Tuệ đành phải từ bỏ ý định rời đảo tìm Dương Quốc Thành.

Bé Gấu thấy mẹ có vẻ không vui lắm, thì bắt đầu suy nghĩ xem có cách nào để biết được tung tích của bố không. Chợt, trong đầu nhóc lóe lên một ý nghĩ: “Mẹ, con biết chúng ta nên gọi cho ai rồi.” Cậu nhóc biết bố sẽ về đón em gái, nên gọi cho người này chắc chắn là được.

“Alo.” Andrey bắt máy rất nhanh: “Cô Minh Tuệ đúng không? Cô nói gì đi.”

“Andrey, xin lỗi vì đã làm phiền anh. Nhưng mà… Thành đã tới bệnh viện chỗ anh chưa? Anh ấy nói sẽ trở về đất liền để đón bé Bông ra viện, nhưng tôi không liên lạc được với anh ấy, tôi rất lo lắng, không biết…” Giọng cô lạc hẳn đi, càng nói càng xúc động nghẹn ngào.

Andrey không có nhiều kinh nghiệm dỗ phụ nữ. Anh ta cuống cuồng tìm lời an ủi cô: “Cô bình tĩnh chút đã… Hít sâu thở đều… đừng cuống…”

“Anh ấy vẫn chưa tới nơi sao? Trên biển có bão, tôi sợ máy bay anh ấy đi…” Cô không nói ra câu tiếp theo, nhưng mọi người đều hiểu cô đang sợ điều gì: “Anh ấy vẫn chưa đến bệnh viện sao?”

Andrey hơi nhíu mày: “Cô bình tĩnh đã, hiện tại chúng ta đều không biết cậu ấy đã đi đến đâu rồi. Từ sân bay đến đây cũng mất một khoảng thời gian không ngắn. Hay là thế này đi, bao giờ cậu ấy đến nơi, tôi sẽ gọi lại cho cô nhé.”

Biết được Andrey cũng không có tin tức gì, Minh Tuệ đành đồng ý với lời đề nghị của anh ta, tắt máy.

Cả một ngày dài, cô cứ như người trên mây. Tới mức tất cả mọi người xung quanh đều lo lắng, và bố mẹ cô còn phải gọi điện tới an ủi.

“Bố mẹ đã cho người tìm kiếm trên biển, nếu có tin tức gì liên quan sẽ lập tức báo lại. Con đừng lo lắng quá. Sẽ không có chuyện gì đâu.” Mẹ cô nói vậy: “Con rể của mẹ đã trải qua bao nhiêu khó khăn nguy hiểm mới đi được tới ngày hôm nay chứ. Nhất định sẽ bình an vô sự trở về. Con phải tin vào người đàn ông của mình.” Để không khí bớt nặng nề, bà còn nói đùa: “Thằng nhóc này tùy hứng quá, khi nào nó trở về phải dạy cho nó một bài học mới được!”

Cuộc điện thoại kết thúc. Quỳnh vô cùng sốt sắng hỏi: “Chị dâu, vẫn chưa có tin gì của anh trai à?”

Minh Tuệ ủ rũ lắc đầu.

Đội cứu hộ đã bắt đầu hành động, triển khai tìm kiếm diện rộng trên biển. Tạm thời chưa có tin tức gì, và Minh Tuệ buộc phải vững tin rằng chưa có tin tức đôi khi cũng là một tin tức tốt.

“Không có cách nào liên lạc với anh ấy sao?” Quỳnh nhíu mày: “Chẳng phải anh ấy là người nghiên cứu về khoa học kĩ thuật à? Chẳng lẽ lại không có cách nào khác…”

Lời của Quỳnh khiến mắt Minh Tuệ vụt sáng lên: “Phải rồi! Đúng là có một cách!”



Những tiếng tút dài vang lên, sau khi kết nối thành công cuộc gọi, giọng nói biếng nhác lại nói ra những lời ngả ngớn quen thuộc: “Ồ, tiểu thư xinh đẹp, cuối cùng cô cũng gọi cho tôi. Chẳng lẽ cô không biết kẻ hèn này ôm lòng nhung nhớ cô đến mức nào…”

“Dư Vũ, bớt nói linh tinh đi.” Minh Tuệ cắt ngang mấy lời dông dài của Dư Vũ: “Tôi muốn nhờ anh định vị Thành, không biết anh có làm được không.”

“Định vị thì có thể…” Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng gõ phím lạch cạch: “Nhưng để làm gì chứ? Chẳng lẽ cô định bắt gian à?” Dư Vũ chậc chậc lưỡi, hết sức khoa trương.

Mỗi lần nói chuyện với Dư Vũ là một lần Minh Tuệ cảm thấy đau đầu: “Anh ấy đi đón con gái, nhưng thời tiết không tốt, giờ chúng tôi đều không liên lạc được với anh ấy…”

“Thì ra là vậy, tôi sẽ cố gắng định vị một cách chính xác nhất.” Dư Vũ khẳng định, rồi cúp máy cái rụp.

Minh Tuệ thở dài, lại nhìn Quỳnh với mái tóc hơi ướt đang đứng ngồi không yên một bên: “Hay là em về trước đi, kẻo mẹ em lại lo.” Một mình cô lo lắng ở đây là được rồi, không nên kéo theo người khác.

Quỳnh lắc đầu: “Không sao, mẹ em biết em ở đây mà.”

Cô bé nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nói: “Chị rất yêu anh ấy đúng không?” Trước kia cô bé không hiểu thế nào là tình yêu, nhưng sau khi chứng kiến cách Minh Tuệ lo lắng cho Dương Quốc Thành, cô bé cảm thấy dường như mình đã hiểu một chút rồi.

“Em rất mừng cho chị. Thật đấy. Anh trai là một người tốt vô cùng.” Những năm gần đây, cô bé tìm hiểu rất nhiều tin tức liên quan đến Dương Quốc Thành, cũng biết cá nhân hắn và tập đoàn DG đã làm được rất nhiều việc tốt.

Trong khi hai người đang nói chuyện câu được câu chăng, thì điện thoại của Minh Tuệ lại reo vang. Là cuộc gọi từ Dư Vũ, mang đến một đáp án mà Minh Tuệ không muốn nghe chút nào.

“Xin lỗi tiểu thư, tôi đã cố gắng hết sức, nhưng cô cũng biết Dương Quốc Thành nắm giữ hệ thống an ninh phát triển vượt bậc so với những bên khác. Bức tường bảo vệ của hắn quá kiên cố, tôi không thể xâm nhập để đọc thông tin được… Tôi đã tới bệnh viện mà bé Bông điều trị, chỉ cần Dương Quốc Thành xuất hiện, tôi sẽ báo với cô ngay.”

Đó là điều duy nhất mà Dư Vũ có thể làm.

Vừa chuẩn bị cúp máy, trên không trung đã có tiếng vang ầm ầm như cánh quạt quay hòa lẫn tiếng động cơ. Dư Vũ ngẩng đầu lên, đập vào mắt anh ta là một chiếc máy bay cỡ nhỏ. Dư Vũ vội vàng kề sát điện thoại lên tai: “Tiểu thư… Nghe tôi nói, từ từ hãy cúp máy!”

“Sao vậy? Anh tra được vị trí của anh ấy hay là có tin tức gì?” Minh Tuệ dồn dập hỏi lại.

“Còn hơn cả tra được vị trí.”



Chờ máy bay hạ cánh, Dư Vũ lập tức cầm điện thoại chạy tới trước mặt Dương Quốc Thành: “Cậu có điện thoại này, hạ cánh cũng đúng lúc đấy chứ.”

“Alo, Dư Vũ? Anh có còn nghe máy không vậy?”

“Là tôi.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông vang lên phía bên kia đầu dây khiến Minh Tuệ ngơ ngẩn, cô còn chưa kịp định thần, đã nghe hắn nói: “Tôi vừa hạ cánh xuống trước cửa bệnh viện. Xin lỗi vì đã khiến em lo lắng.”

Một lời xin lỗi có lẽ là chưa đủ bù đắp lại những lo lắng của Minh Tuệ suốt mấy tiếng đồng hồ dài như cả một thế kỉ. Nhưng cũng may, sau cơn mưa trời lại sáng, cuối cùng cũng trời quang mây tạnh rồi.

“Dương Quốc Thành! Tên ngốc chết tiệt này!” Không còn lo lắng nữa, Minh Tuệ cao giọng mắng tên đàn ông đã khiến mình lo lắng sợ hãi: “Anh nói trước với em một câu thì chết à? Hay là thấy em lo lắng như vậy anh có vui không? Hả?”

“Xin lỗi em.” Đứng trước mặt vợ yêu, Dương Quốc Thành danh tiếng lẫy lừng cũng chỉ là con cọp giấy mà thôi: “Xin lỗi vì đã làm em lo lắng, tôi không cố ý, thật lòng xin lỗi em. Xin em tha lỗi cho tôi…” Tuôn ra một tràng xin lỗi, hắn mới nói vào chủ đề chính: “Vì tuyến đường bay cũ có chút vấn đề nên phải đổi đường bay. Không ngờ nhờ việc này mà tránh được cơn bão… Giờ tôi đã an toàn tới chỗ con gái rồi. Em và Gấu nghỉ ngơi trước đi, đừng lo lắng nữa.”

“Khoan đã. Khi nào bố con anh mới về đây?” Minh Tuệ hỏi.

Dương Quốc Thành thành thật trả lời: “Chỉ cần bé Bông ra khỏi khu vực chăm sóc đặc biệt, tôi sẽ đưa con về ngay, đương nhiên là mang theo cả đội ngũ của Andrey nữa. À… sao em lại phát hiện ra tôi đã rời đi?”

“Nhờ cô bé con Anna của chúng ta đấy. Nếu không nhờ con bé, em cũng không biết anh đã đi đâu.” Anna chính là cô bé con suốt ngày lẽo đẽo chạy theo bé Gấu.

“Em mệt rồi đúng không? Mau đi nghỉ đi.” Dương Quốc Thành khẽ cười, an ủi Minh Tuệ vào câu rồi cúp máy, đi thẳng vào trong bệnh viện.

Việc quan trọng nhất cần làm lúc này, là chờ bé Bông xuất viện.

“Người dò tìm vị trí của tôi là cậu đúng không?” Vừa cúp máy, hắn đã nhìn sang Dư Vũ, hỏi.

Dư Vũ cũng không chối, gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, nhưng không thành công. Vì có cao thủ truy ngược lại tôi, kĩ thuật rất cao.”

Dương Quốc Thành không nói gì nữa, chỉ trả điện thoại lại cho Dư Vũ. Nhưng trong đôi tròng mắt đen thẫm lạnh nhạt của hắn, không hiểu sao Dư Vũ lại cảm thấy có thêm một tia đắc ý.

Đám thuộc hạ của Dương Quốc Thành cũng đi theo sau hắn, có một người tỏ vẻ đồng tình vỗ vai Dư Vũ, cười cười: “Anh tu luyện thêm vài chục năm nữa có khi sẽ thành đối thủ của boss chúng tôi đấy, người anh em ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play