Minh Tuệ ngơ ngác không hiểu tại sao hắn lại bảo cô đi thôi. Chẳng phải
vừa rồi Hà Thu Hoài đã nói, chỉ có một đường ra duy nhất hay sao?
Nhưng cô tin tưởng hắn, nên không thắc mắc gì cả, chỉ khẽ gật đầu.
Nãy giờ vẫn đứng một bên, không tham gia vào tranh đấu, Mai Tuyết Diệu có
thời gian chú ý tới nhất cử nhất động của Dương Quốc Thành, thấy hắn có
vẻ tự tin vào việc có thể thoát ra khỏi cổ mộ thì không khỏi ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh, cô ta đã lại lắc đầu: “Chỉ có một con đường duy nhất
thông với bên ngoài, không thể ra được đâu… không thể đâu…”
Dương Quốc Thành không chú ý đến cô ta, chỉ giơ súng lên, nhằm thẳng vào vách đá trước mặt mà bắn liên tiếp mấy phát. Kĩ thuật dùng súng của hắn rất
tốt, ngắm bắn vô cùng chính xác. Gần chục phát đạn được bắn liên tiếp
vào vách đá, do lực mạnh nên găm hẳn vào trong. Dương Quốc Thành tùy
tiện nhét súng vào túi, vung chân đạp mạnh lên vách đá.
Vậy mà
vách đá lại thực sự ầm ầm sụp xuống, sau lớp bụi đất mù mịt, có thể thấy lờ mờ một lối đi nhỏ. Minh Tuệ nhanh tay rút điện thoại ra, trong cổ mộ không có sóng điện thoại, nhưng các chức năng khác đều có thể sử dụng
được, ví dụ như chức năng đèn pin chiếu sáng.
“Mau cản họ lại!
Triệu Phong, không thể để họ đi được!” Móng tay Hà Thu Hoài bấu chặt vào cánh tay đang giữ cô ta của Triệu Phong, giọng khản đặc hét lên.
Nhưng Triệu Phong răm rắp nghe theo cô ta giống như mọi lần. Tay hắn vẫn giữ
chặt cô ta, mắt nhìn theo mấy người đang đi ra ngoài, chậm rãi lắc đầu:
“Lần này tôi sẽ không nghe lời em nữa… Thu Hoài, tôi và em đồng sinh
cộng tử, chỉ hai chúng ta thôi… Hãy để tôi ích kỉ một lần này đi, tôi
không muốn Dương Quốc Thành xen vào giữa chúng ta nữa…” Mong ước của
Triệu Phong thực ra rất đơn giản, đó là được ở bên Hà Thu Hoài mãi mãi,
cho dù là sống hay chết.
Hà Thu Hoài đột ngột giãy mạnh, thoát ra khỏi khống chế của gã, đồng thời vung tay tát gã một cái thật mạnh: “Ai cần đồng sinh cộng tử với loại rơm rác như anh?” Cô ta chỉ tay về phía
lối đi nhỏ hẹp mà mấy người Dương Quốc Thành vừa chui vào: “Mau đuổi
theo! Đuổi theo bọn họ! Bắt bọn họ về đây cho tôi! Đừng để tôi phải hận
anh!”
Đúng lúc này, Hà Quốc Hùng vừa bị Triệu Phong đánh ngất
cách đây không lâu lại mở mắt, dùng hết sức bình sinh muốn vùng dậy, lao ra ngoài. Lão không muốn chết ở trong cổ mộ tối tăm này.
Có
điều, con gái tốt của lão đương nhiên không để lão như ý. Cô ta dùng sức lực toàn thân kéo bố mình lại, quyết tâm bắt mọi người cùng chết.
Về phần Triệu Phong, cho dù rất không muốn, nhưng hận thù quyết liệt trong mắt Hà Thu Hoài lại khiến gã không thể không thỏa hiệp. Gã đành phải
cắn răng bước vào lối đi nhỏ. Vừa bước được vài bước, đằng sau đã vang
lên tiếng uỳnh uỳnh như thể có vật nặng rơi xuống, bụi đất lại tung mù
mịt, cản trở tầm nhìn, khiến hai mắt gã vô thức chảy ra hai hàng lệ.
“Thu Hoài… tiểu thư…”
“Mau đi thôi! Cổ mộ sắp sập, nếu còn không đi sẽ không kịp đâu!” Một bàn tay túm lấy cánh tay của Triệu Phong, kéo mạnh. Gã giật mình ngẩng đầu
nhìn, thì ra là Dương Quốc Thành.
Gã nhìn lối đi nhỏ không hề có
chút ánh sáng nào, lắc đầu: “Không thể ra ngoài đâu… Tiểu thư có bản đồ
cổ mộ, cô ấy nói đã bịt kín đường ra, chắc chắn sẽ không để ai thoát ra
ngoài.”
“Nếu muốn chết, cậu có thể ở đây chết một mình, sẵn tiện
được chôn cùng một huyệt với cô ta. Đừng nói xàm với tôi!” Dương Quốc
Thành nhíu mày, buông tay gã ra, không tiếp tục kéo nữa: “Mười mấy năm
về trước, tôi đã theo lệnh cha nuôi đến đây.”
Ngữ điệu của hắn rất chắc chắn. Triệu Phong bị hắn thuyết phục, cũng đi theo.
Đi thêm một đoạn dài, càng ngày càng thiếu dưỡng khí, trừ bé Gấu còn đang
hôn mê, thì cả bốn người lớn đều bắt đầu chóng mặt, đầu váng mắt hoa,
không nhìn rõ trước mặt có những gì nữa. Trước mặt bọn họ là một cánh
cửa đá có những kí hiệu vô cùng kì quái, chắn ngang lối đi.
Triệu Phong và Mai Tuyết Diệu ngồi thụp xuống, dựa lưng vào vách đá, có vẻ
như đã buông xuôi. Chỉ có Dương Quốc Thành tiến về phía trước, cẩn thận
xem xét những kí hiệu kì lạ khắc trên cánh cửa. Và Minh Tuệ vẫn ôm chặt
con trai trong lòng, cho dù mệt mỏi đến đâu cũng nhất định không ngồi
xuống nhắm mắt như hai người kia.
Cô biết, mình bắt buộc phải thử tất cả mọi cách để ra ngoài, vì mình vẫn còn vướng bận. Bé Bông của cô
vẫn đang đợi bố mẹ và anh trai trở về.
Dương Quốc Thành chạm tay
vào một vùng lõm trên cánh cửa trước mặt: “Ở đây có một ổ khóa, phải có
chìa khóa mở mở được.” Nhưng bọn họ không có chìa khóa. Chẳng lẽ lại
phải chết ở đây sao?
Đúng lúc hắn đang đau đầu, thì Minh Tuệ nhìn chằm chằm nơi hắn nói là “ổ khóa”, thốt lên: “Hình dáng của ổ khóa này
quen quá, hình như em đã…” Cô lôi chiếc dây chuyền từ trong cổ áo ra,
nói: “Đúng là rất giống, đây là tín vật mà bố đưa cho em trước khi sang
đây gặp anh, nghe nói nó có tên là… vòng cổ Long Cốt.”
Vừa nói,
cô vừa tháo mặt vòng cổ, thử nhét vào trong ổ khóa. Ngay khi mặt vòng cổ được nhét hẳn vào trong ổ khóa trên cánh cửa, thì bên tai mọi người
vang lên tiếng vang ken két, cánh cửa đá ầm ầm mở ra.
Vòng cổ
Long Cốt mà bố đưa cho cô, đúng là chìa khóa mở cánh cửa này. Chưa bao
giờ cô thấy may mắn vì mình đã đi theo Dương Quốc Thành tới đây đến thế.
“Trời ạ, nó đúng là…”
Cô chưa nói dứt lời, Dương Quốc Thành đã cắt ngang: “Chúng ta ra ngoài đã!”
Tiếng vang khi cánh cửa mở ra đánh thức hai người đang ngồi bệt trên nền đất. Hi vọng le lói giúp cả hai xốc lại tinh thần, đứng dậy tiếp tục đi.
Dương Quốc Thành vừa đi vừa nói: “Cổ mộ có tổng cộng hai đường đi, một
đường chính là nơi chúng ta đi vào, còn một đường khác, là con đường
này, thông tới đỉnh núi. Thời gian đi có lẽ sẽ lâu hơn một chút, nhưng
cũng sẽ nhanh thôi.”
Hắn vừa nói xong, mặt đất dưới chân đã chao
đảo, tiếng ầm ầm nổ mạnh liên tiếp không dứt, đất đá không ngừng rơi
xuống từ trên đầu. Vội vàng đón lấy con trai từ tay Minh Tuệ, hắn cắn
chặt răng, quát: “Đi nhanh lên! Chúng ta không có nhiều thời gian nữa!”
“Bùm!”
Một tiếng nổ mạnh khiến mặt đất chao đảo thêm lần nữa, tiếng nổ dội về từ
ngay trên đầu mấy người. Cánh tay ôm chặt con trai của Dương Quốc Thành
hơi run rẩy. Là người bên ngoài. Hà Thu Hoài không đủ khả năng để đặt
bom trên cả lối ra đỉnh núi. Hắn bắt đầu nghĩ tới một trường hợp khác,
đó là bên ngoài có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
“Tôi không đi nổi nữa…” Mai Tuyết Diệu than nhẹ một tiếng, uể oải muốn ngồi xuống.
Cô ta chưa kịp ngồi, đã có một lực mạnh xốc lên. Là Minh Tuệ, cô đã tiến
tới, dìu người bạn cũ của mình: “Cố gắng lên! Chúng ta sẽ ra ngoài
được!” Cô khẳng định: “Diệu à, chúng ta là chị em tốt, tớ không thể để
cậu ở đây được!”
Mai Tuyết Diệu không ngờ đến phút cuối cùng,
Minh Tuệ vẫn không muốn bỏ rơi mình. Cô ta vừa cảm kích, vừa hối hận,
lại vừa xót ra, gật mạnh đầu: “Được, tớ sẽ không bỏ cuộc!”
Đó cũng là suy nghĩ chung của cả bốn người. Nhất định không được bỏ cuộc, phải thoát khỏi nơi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT