"Trời ơi—— Tô Yên em không muốn sống nữa à?"
Trước mặt Tô Yên bây giờ là người đại diện của cô, Vương Mẫn, vừa vào đến cửa chân mày đã nhăn lại, hai ngón tay bóp mũi mình, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Chỉ việc mở cửa thôi mà cũng hao phí hết sức lực của Tô Yên.

Cô kéo lê bước chân nặng nề của mình một lần nữa trở lại ghế sô pha, ngay cả hô hấp thôi cũng lộ ra hơi thở tanh tưởi.

"Alo, ở đây là chung cư Cảnh Uyển tầng 3 phòng 301, làm ơn cử một người giúp việc tới đây! Không, hai người đi! Phải nhanh lên!"
Hai tay Vương Mẫn chống nạnh, đứng ở cửa, nhìn phòng khách dơ bẩn này, thậm chí ngay cả nơi đặt chân vào cũng không có.

"Tô Yên, không lẽ em dễ dàng chịu thua như vậy sao? Lúc trước cái người tên Tô Yên kiên quyết không chịu dùng thế thân để diễn, cho dù làm chuyện gì cũng nhất quyết làm tới cùng không chịu từ bỏ đâu rồi? Chỉ những bức hình đó thôi mà đã làm cho em suy sụp tới mức này?"
Lúc trước Tô Yên là nghệ sĩ mà Vương Mẫn thích nhất, cũng là người khiến chị đối xử như em gái.

Nhưng chưa bao giờ chị nghĩ tới, biến cố Tô Yên trải qua lần này sẽ đả kích cô đến vậy.

Tô Yên giật mí mắt, dạ dày không ngừng cuộn trào như sóng biển.

Cô còn chưa kịp nói một câu, khuôn mặt nhỏ liền trắng bệch, ôm bụng lao nhanh vào toilet.

"Tô Yên—— A Yên?"
Vương Mẫn hoảng sợ, bất chấp sự dơ bẩn lộn xộn trong phòng, vội vàng theo sát Tô Yên chạy vào trong toilet.

Liền nhìn thấy Tô Yên đang quỳ gối bên cạnh bồn cầu mà nôn đến sống không bằng chết, đôi mắt chị nhịn không được mà chua xót, vội vàng dời mắt đi nơi khác không dám nhìn Tô Yên nữa.

Từ khi nào, hai người đều đã từng hăng hái khí phách một thời.

Vương Mẫn xém chút nữa được thăng chức thành người đại diện kim bài, lại vì một sai lầm lớn mà giờ địa vị của chị bị xếp ở tầng chót trong công ty.

Nghệ sĩ trong tay đều là người thừa còn dư lại do những người đại diện khác chọn xong rồi.

Nhưng chị cũng không oán trách Tô Yên, chị nhìn rõ được những trò đen tối trong giới giải trí này, sau lưng bọn họ chắc chắn có người chủ mưu hãm hại.

"04! Ngươi thấy ta sống quá thoải mái nên bây giờ muốn tra tấn ta phải không?"
Tô Yên chật vật ngã trên mặt đất, trong mắt đều mơ hồ, cùng với giọng nói của Vương Mẫn, sau đó cô rơi vào bóng tối.

Khi tỉnh lại, Tô Yên đã ở bệnh viện.

Cảm giác được mu bàn tay đau đớn, trên đó dán hai mảnh băng dán, chắc là do vừa rồi mới được truyền nước biển vào.

Cô chớp mắt, trong thân thể dâng lên một trận mệt mỏi vô lực.

Đây đều do hậu quả của nguyên thân khi tự mình tìm đường chết, là di chứng của việc tự hành hạ bản thân, để đến giờ Tô Yên lãnh đủ.

"Tỉnh rồi à? Trước ăn ít cháo nóng đi! A Yên, em cũng lớn già đầu rồi, có thể sáng suốt hơn một chút được không? Còn chưa tìm được người lúc trước hãm hại em, tại sao em lại buông thả bản thân như vậy? Cứ cho là em cam tâm bị người ta hãm hại, nhưng em xem giới truyền thông, có người nào mà không phải đang chê cười em?"
Vương Mẫn nhét chén cháo vào tay Tô Yên, trầm giọng nói.

Tô Yên không nói một lời, biết rõ hiện tại thân thể của mình cần phải cẩn thận điều trị, không chịu nổi chút tổn thương nào.

Vương Mẫn trầm mặt, nhìn mái tóc khô vàng của cô gái đang ngồi trên giường, tuy rằng rất tiều tụy, lại không khó để nhìn ra vài phần phong thái trên mặt cô.

Mấu chốt vẫn từ trên người Tô Yên, thấy được dáng vẻ không giống với trước đây——

Tư thế nhẹ nhàng, nhã nhặn, khi ăn cũng không phát ra tiếng.

Giống như quý tộc được huấn luyện lễ nghi ngay khi còn nhỏ vậy, tuy rằng công ty của bọn họ cũng có khóa học dạy lễ nghi, nhưng những cô gái đó sao mà bằng được khí chất Tô Yên.

Cảm nhận được sự điềm đạm cùng nét ưu nhã từ trên người Tô Yên phát ra, thế nhưng lại làm cho người ta như xem nhẹ dung mạo hiện giờ của cô.

Chuyện này!

Rốt cuộc là như thế nào?
"Chị Vương.

"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play