Hắn bất đắc dĩ đỡ nàng, nhẹ giọng nói: "Được rồi ngồi xuống đi, coi chừng ngã."

Tô Yên xua tay: "Không sao, ta biết bơi."

Nàng bất động thanh sắc mà nhéo ngón tay Yến Phong Miên, ngước mắt, hỏi: "Sao các ngươi còn không đi? Chắn chúng ta phơi nắng."

Ánh mắt Yến Nam Triều nhìn Tô Yên từ đầu, con ngươi âm trầm có thể nhỏ ra nước.

Hắn ta cho rằng ngày ấy, Tô Yên đối với hắn đã là lạnh lùng cực hạn. Ai mà nghĩ, thế nhưng nàng nói được làm được, mời Nhị ca cùng đi du hồ.

Còn có Nhị ca cũng——

Con ngươi Yến Nam Triều hiện lên một tia dò xét lướt qua giây lát. Vì sao hắn đối với Tô Yên đặc biệt như thế, chẳng lẽ thật sự coi trọng gương mặt kia của nàng?

"Nhị ca, thuyền nhỏ chen chúc, không bằng lên đây ngồi?"

Hắn ta thấp giọng mời.

Yến Phong Miên chỉ rũ mắt trưng cầu ý kiến của Tô Yên: "Ngươi muốn đi không?"

Khóe mắt nam nhân hơi rũ xuống, lúc nhìn người khác, lại mang theo cảm giác vô tội.

Mắt đen vừa trong trẻo vừa sắc bén, giọng nói sạch sẽ thấu đáo khiến trong lòng Tô Yên ngứa ngáy.

Nàng cảm giác chắc chắn nguyên thân có bệnh mê trai, nếu không vì sao nhìn thấy nam nhân đẹp như vậy liền không khống chế được?

"Có phải ta không đi, ngài cũng sẽ không đi đúng không?"

Yến Phong Miên không chần chờ, gật đầu:

"Ừ, hôm nay là ta du hồ cùng ngươi", nói còn chưa dứt lời, Tô Yên đã hiểu.

Yến Phong Miên ra ngoài du ngoạn cùng Tô Yên, không phải theo chân bọn họ.

Tô Yên đỡ trán, dựa vào bên cạnh hắn nhịn không được cười khẽ, đôi mắt hơi cong: "Nhị điện hạ," Nàng hạ giọng mềm mại hỏi: "Tính cách ngài tốt như vậy, có phải hay bị người ta khi dễ không?"

Ít nhất, nàng nhìn là không nhịn được muốn khi dễ hắn.

Yến Phong Miên nhíu mày, nghiêm túc lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không."

Hắn khiển trách nhìn nàng, rất khó hiểu.

Ngoại trừ nàng to gan lớn mật, còn có ai dám khi dễ hắn?

Yến Nam Triều và Liễu Như Yên hoàn toàn bị bỏ qua, chuyện này làm cho Liễu Như Yên thân là danh viện đứng đầu kinh đô, luôn được cung phụng không chấp nhận được.

Nàng ta dùng khăn chấm chấm khóe mắt, bỗng nhiên đáng thương nói: "Ta biết Tô tiểu thư không thích ta, nhưng ta vẫn rất muốn kết giao bằng hữu cùng Tô tiểu thư, gần đây có phải người vì chuyện của Tô lão Tướng quân, cho nên bị đả kích rất lớn đúng không?"

Lời nói của nàng ta thuận lợi dẫn sự chú ý lên người Tô Yên.

Thấy nàng một thân hồng y, vài vị thiên kim đứng bên cạnh nàng ta đều lộ ra thần sắc khinh thường.

"Ha, đây không phải là chịu đả kích, đây là não úng nước mới đúng chứ?"

"Thật là đại nghịch bất đạo, nghe nói lúc Tô lão Tướng quân quy thiên, đau lòng nhất chính là nàng? Ha, thật là nuôi ra một con bạch nhãn lang!"

Ánh mắt Yến Phong Miên lạnh lùng, nhíu mày nhàn nhạt quét qua.

Mấy người vừa rồi trên mặt còn vẻ trào phúng, bây giờ biểu tình cứng đờ, sống lưng phát lạnh, ngượng ngùng ngậm miệng.

Lại thấy Tô Yên cười như không cười gật đầu, thập phần ôn nhu cổ vũ: "Nói rất có đạo lý, tiếp tục nói đi, nhiều lời một chút, ta không tức giận."

Nàng khẽ nâng cằm.

Đêm qua ở Mẫu Đơn đình, có mấy công tử chính mắt thấy một mình Tô Yên đánh Nhạc Hồng Đào, thậm chí dẫm lên mệnh căn hắn ta đến thiếu chút nữa phải phế bỏ, nhao nhao lui về phía sau một bước.

Ánh mắt đám người nhìn về phía Liễu Như Yên, tất cả đều là tự cầu phúc.

Tô Yên nguyên bản chính là ngang ngạnh kiêu căng, ỷ vào Tô lão Tướng quân sủng ái, Hoàng Thượng cũng tín nhiệm Tô gia, tùy hứng làm bậy, to gan lớn mật.

Hiện tại bị đả kích, càng muốn làm gì thì làm.

Đặc biệt là một tay võ công thần bí khó lường kia của nàng, càng làm người ta kinh sợ rớt cằm.

Tô Yên dám nói, nhưng vài thiên kim lại không dám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play