Sự chủ động như vậy cổ vũ niềm phấn khởi của Du Thiên Lâm.

Hắn ôm eo Thẩm Tế Nhật, nghiêng người rồi vắt chân ngồi lên đùi Thẩm Tế Nhật.
Nụ hôn dồn dập ấy đã kết thúc, cơ bản chẳng đủ hưng phấn.

Hai người trao nhau ánh nhìn đắm đuối, không ai nói trước một câu nào, nhưng ai cũng thấu hiểu lòng dạ của người kia đang chất chứa suy nghĩ gì.

Du Thiên Lâm muốn làm dấn thêm một bước lắm, hiềm nỗi sợ Thẩm Tế Nhật còn chưa tha thứ cho hắn tới mức độ này.

Rốt cuộc trong khi hắn đang chần chừ, Thẩm Tế Nhật thế mà lại thò tay vòng ra sau lưng hắn, mò mẫm men theo khe quần xuống dưới.
Hơi thở của Du Thiên Lâm chợt ngừng, hắn đang định cầm cái tay đó, thì thấy Thẩm Tế Nhật ưỡn eo cọ trúng hông, vật giữa đôi chân thức dậy theo động tác này, đặt giữa khe mông hắn.
Du Thiên Lâm nở nụ cười, cúi người nắm cằm Thẩm Tế Nhật, nhìn thẳng anh trong một khoảng cách siêu gần: "Sao hử? Vân Thâm ca của tôi lại muốn lập uy của phu quân* à?"
*Nguyên văn 重振夫纲 (trọng chấn phu cương): lập lại uy quyền của người chồng.
-重: xem trọng, coi trọng
- 振: chấn chỉnh
- Từ điển Thiều Chửu giải thích chữ 纲 vốn chỉ giềng/giường lưới, là sợi dây to làm đầu mối trong lưới.

Lưới có giềng mới kéo được mắt.

Cho nên phàm cái gì có hệ thống, không thể suy chuyển tách rời đều được gọi là cương.

Vợ chồng (phu phụ) là một trong ba giường mối quan trọng nhất của xã hội (Tam cương).
Theo một topic trên Zhihu, nghĩa ban đầu của câu thành ngữ trên là sự chuyển giao từ chế độ thị tộc mẫu hệ sang chế độ phụ hệ trong thời kỳ đồ đá mới.

Nhưng trong đời sống thường ngày hiện tại, nó thường chỉ việc người đàn ông làm chủ gia đình, thậm chí được dùng để phê phán người hay kiểm soát, trách mắng vợ thái quá.
Chẳng qua là Thẩm Tế Nhật dụ hắn chút thôi, làm ra động tác đó cũng chỉ để bật đèn xanh cho hắn, ai dè biến thành bị hắn trêu ngược lại một lượt.

Càng không thể thừa nhận mình giục giã vụ này, dứt khoát cầm lấy cổ tay hắn, sừng sộ: "Thế thì sao nào? Không được lập uy hả?"
Du Thiên Lâm càng cười ồ, cố tình véo một bên eo, trông thấy Thẩm Tế Nhật nhíu mày mới đáp trả: "Có thể lập uy chứ, chỉ là chả biết mộng giường của đoàn tàu này có chắc không.

Nếu như bị rung sập, sáng mai nhân viên phục vụ vào đây huynh sẽ phải mất mặt đấy."
Cũng chẳng hiểu có phải do trước đó nhịn lâu quá hay không, quả thật hiện tại Du Thiên Lâm không vội vàng giống mọi ngày.

Thẩm Tế Nhật liền biết hắn vẫn chưa thay đổi thực sự, cái tên này vẫn giữ tính khí từ trong xương cốt, toàn thích nhìn mình xấu hổ vì dăm ba chuyện giường chiếu.
Nhưng mà lúc này, đúng thật là Thẩm Tế Nhật có một chút khó kiềm nén.
Từ mấy ngày trước Du Thiên Lâm đã giải thích rõ ràng hiểu lầm hôm đấy với anh.

Hiện giờ anh ngủ đẫy giấc rồi, còn làm hòa với người thương, cộng thêm ở trong xe lửa vào đêm hôm khuya khoắt, một chốn nhỏ bé giữa trời đất bao la này chỉ có hai người họ, cùng một vầng trăng sáng làu làu hệt như tuyết ngoài cửa sổ toa.
Nếu đã nhắc đến nhiều nhân tố thích hợp cho việc mây mưa hội tụ tại một nơi như vậy mà anh còn chẳng muốn làm thì quả đúng là lừa người.

Anh đẩy phứt Du Thiên Lâm ra, rồi quay đầu đi giận dỗi: "Không muốn thì xuống đi."
Du Thiên Lâm thấy quá rồi thì dừng, nâng mặt anh lên hôn: "Vì sao lại không muốn chứ? Tối nào đệ cũng muốn đè huynh, sáng nào cũng ngóng chờ xem tối đến có thể lên giường với huynh hay không."
Lời lẽ nhảm nhí chả biết thẹn này chui vào trong tai Thẩm Tế Nhật, nhưng không bị tự động lọc ra ngoài giống xưa nay, trái lại tạo nên một loại cảm giác kích thích khôn kể.

Anh níu cổ Du Thiên Lâm khiến nụ hôn sâu hơn, đồng thời duỗi tay còn lại tới trước ngực Du Thiên Lâm cởi cúc áo.
Du Thiên Lâm cũng gỡ khuy áo anh, có điều động tác lại gian xảo hơn anh, vân vê đầu vú anh qua lớp y phục.
Từ khi cãi vã hai người họ không làm lần nào nữa, bây giờ lửa lòng đồng loạt xông lên đầu, thân thể đã trở nên đặc biệt mẫn cảm.

Thẩm Tế Nhật bỗng chốc liền không kìm nổi tiếng rên đứt quãng lọt ra giữa những nhịp thở dốc.

Du Thiên Lâm trợn tròn mắt ngắm anh.

Đôi mắt khép hờ như là cất men say, mi mắt rũ ướt giấu tình ý kề cận trong gang tấc, tưởng chừng sắp câu mất hồn Du Thiên Lâm.
Du Thiên Lâm cảm thấy khô nóng khắp mình, chẳng còn ý định chậm rãi trêu chọc anh trong đầu nữa.

Trước tình hình tránh lôi hỏng khuy áo, vội vã cởi y phục của anh, kéo lỏng dải rút quần, thò thẳng tay vào trong quần sờ anh.
Thẩm Tế Nhật vừa bị sờ nắn thì hoàn toàn mất khống chế, há miệng cắn vai Du Thiên Lâm, chịu đựng tốc độ nhanh như búa bổ của hắn và khoái cảm gấp rút kéo theo, rất mau chóng đã không còn cách nào thoát khỏi cảm giác sảng khoái.
Nghe anh ra sức nén tiếng rên rỉ, Du Thiên Lâm nóng lòng muốn kéo giạng chân anh ra làm ngay bây giờ.

Song đây là trên tàu, một là không có bao hai là không có thuốc bôi trơn, nếu cho vào thiệt nhất định Thẩm Tế Nhật sẽ bị thương.

Du Thiên Lâm cố ghìm ham muốn của bản thân, vừa vuốt ve anh vừa nghĩ xem còn có thể làm như thế nào, rốt cuộc vuốt chưa đầy ba phút đồng hồ đã thấy anh kẹp chặt chân, kêu bên tai mình: "Không ổn....lấy nó ra chặn, chặn phía dưới."
Du Thiên Lâm cúi đầu nhìn xuống, thứ đồ được cọ kia đã ướt rượt.

Hắn chụp cái miệng nhỏ trên quy đầu bằng tay trái, tăng tốc độ của tay phải.

Thẩm Tế Nhật vùi mặt vào gối đầu, mới che miệng lại, thân thể đã run rẩy dữ dội.

Lòng bàn tay Du Thiên Lâm nong nóng, lúc giở ra thì là một vốc trắng đục.
Thẩm Tế Nhật thở hổn hển xụi lơ cả người, Du Thiên Lâm thơm khóe mắt ươn ướt của anh, chờ đến khi anh thở đều trở lại thì vuốt duỗi vật trước mặt hắn: "Sao lại nhanh như vậy, có phải vì chưa tự làm hay không?"
Thẩm Tế Nhật vui vẻ xong rồi, đổi lại trước đây chắc chắn sẽ hất tay hắn ra, ngó trái ngó phải mà nói chuyện với hắn, lần này lại nhìn hắn chăm chú hấp háy mắt.
Du Thiên Lâm nuốt ngụm nước bọt, hắn cảm thấy Thẩm Tế Nhật hơi khác với bình thường.

Về phần vì sao lại lạ...
Hắn vừa định sáp vào, thì thấy Thẩm Tế Nhật cong cong con mắt duyên.

Nét cười ấy chả giống nụ cười hiền thường ngày một chút nào, cơ hồ như cất giấu chủ ý xấu gì đó.
Sự thật chứng minh hắn không đoán sai, Thẩm Tế Nhật cởi thắt lưng da của hắn, kéo khóa quần xuống, sờ vài cái cách quần hắn.

Hắn đang ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Thẩm Tế Nhật kéo tay trái hắn, thoa mọi thứ trong lòng bàn tay lên quần lót.

Du Thiên Lâm trợn mắt, có phần chẳng thể tin nổi đây là việc Thẩm Tế Nhật sẽ làm.
Cái đồ chơi kia cứ bôi lên đũng quần hắn, quần lót của hắn lại còn là màu đen, nhìn sơ qua giống chính hắn bắn ra vậy.

Thẩm Tế Nhật đắc ý, cuối cùng không nín được bật cười thành tiếng: "Đây là sao thế này? Du trưởng ty ngay cả quần còn chưa cởi đã bắn rồi à?"
Anh chưa từng nói câu đen tối nào trước mặt Du Thiên Lâm, cho nên vừa mới cất một lời này, Du Thiên Lâm ngây như phỗng chả biết đối đáp thế nào.

Anh cũng chẳng đợi Du Thiên Lâm phản ứng lại, lột thẳng mặt trước quần lót xuống, thả vật hư hỏng đang cương cứng ấy ra, năn nắn dựng lên ở trong lòng bàn tay.
Tuy rằng gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều hơn một năm nay, nhưng họ lại hiểu suốt cơ thể của nhau, đã biết điểm nhạy cảm của riêng mình, cũng biết nên làm như thế nào mới có thể khiến người còn lại thoải mái.

Anh bao phủ mân mê dọc theo thân cán thô dài đó, xoa nhẹ tĩnh mạch nổi gồ lên đôi lần, nắm phần gốc.

Ánh mắt Du Thiên Lâm từ từ đổi khác, đệ ấy chống đôi tay cạnh hai mạn sườn của anh nhìn thẳng vào mắt anh, dù vẫn là tư thế ngồi cưỡi lên đùi, nhưng bắt đầu chủ động ưỡn hông, cọ mài nhanh hơn tốc độ của lòng bàn tay anh.
Mặc dầu khi nãy cứ nghĩ đến cắm giữa đôi chân anh mà làm, song lúc này dáng điệu vừa đụng chạm vừa ngắm nhìn mình của anh quyến rũ dụ hoặc hơn gấp bội.

Du Thiên Lâm chả còn ý nghĩ vớ va vớ vẩn nọ nữa, cúi người quấn quýt môi lưỡi với anh, thở gấp gáp giữa những lượt trao môi, để anh nhanh tay hơn một tý.
Mồ hôi trên trán Thẩm Tế Nhật nóng hổi vã ra, Du Thiên Lâm làm loạn liên tiếp, chẳng biết bản thân mình bị đặt ở bên dưới, mông Du Thiên Lâm không ngừng chà xát lên vật ấy của mình.

Thứ cảm giác này hệt như có chiếc bàn chải lông mềm mại cứ quét mãi quanh chỗ ít sờ mó đến kia.

Anh căng cứng khó chịu, vuốt nắn hồi lâu mà Du Thiên Lâm còn chưa tiết ra, liền ngừng tay, nhìn Du Thiên Lâm bất mãn.
Anh không say rượu, nhưng vẫn bộc lộ vẻ thản nhiên bất cần chỉ khi uống say mới có.

Du Thiên Lâm nom mà tâm can đều rung động, ngồi dịch xuống, ra hiệu cho anh xoa nắn vật của hai người cạnh nhau.
Hai thứ đấy đặt cạnh nhau, cũng chẳng biết của ai ướt hơn phân nào, dù sao vẫn cạ anh dinh dính trơn nhớt đầy tay.

Hình ảnh dâm loạn lả lơi này quả thực phóng đãng, có điều anh lại như mê muội, nhìn nơi đó mắt không thèm chớp, ngay cả tốc độ mơn trớn cũng chậm lại.
Du Thiên Lâm thật là chả chịu nổi động tác chậm rì rì như thế của anh, cố gắng cầm tay anh dẫn dắt độ nhanh chậm.

Nét mặt của hắn dần dần giãn ra, khoái cảm hệt trái bóng bị thổi đầy hơi, nhanh chóng tích tụ xuống bụng dưới, mãi đến phút giây phun trào kia, Du Thiên Lâm mới cúi đầu hôn mút đôi môi anh, lấp kín tiếng rên xen lẫn tiếng thở dốc vào trong lồng ngực.

Trong khoảnh khắc này anh nhẹ nhõm tới tận cùng, nửa mình dưới đều dại đi.

Du Thiên Lâm vẫn muốn làm một lần nữa, nhưng nghĩ bụng anh mới hạ sốt, tiếp nữa sợ anh lại sốt cao, đã tính lau khô sạch sẽ rồi ôm anh ngủ.

Không ngờ anh trở mình quay lưng sang một bên, còn quờ tay về đằng sau, sờ soạng vật còn chưa hoàn toàn mềm rũ ấy của Du Thiên Lâm cho cương lên.

Tiếp theo thì tách chân ra đôi chút, ý bảo Du Thiên Lâm cắm vào.
Du Thiên Lâm kinh ngạc ngẩn người thêm lần nữa.
Xưa giờ mỗi lần làm, Thẩm Tế Nhật có thể bình tĩnh nhìn trực diện hắn đã là không tệ lắm rồi, bây giờ lại còn có khả năng chủ động? Du Thiên Lâm nhoài người ghé sát vào bả vai anh, vừa trông anh nhắm hờ mắt, kèm bộ dạng đến cả vành tai cũng đỏ lựng mà vẫn cố gượng, vừa nghĩ đến đêm nay anh liên tục biểu hiện khác lạ, bèn mở miệng hỏi: "Có phải Lâm Thế Niên cũng khuyên huynh mấy điều gì đó đúng không?"
Thẩm Tế Nhật dừng hành động, chẳng trả lời.

Thấy anh như vậy, Du Thiên Lâm liền biết mình đoán đúng rồi: "Vân Thâm, huynh chủ động là xuất phát từ thực tâm của bản thân à? Nếu không phải thì đừng như thế, đệ không muốn huynh cố ép mình phối hợp với đệ."
Thẩm Tế Nhật nhắm nghiền hai mắt, chỉ im lặng một lát rồi mở mắt.

Lần này anh xoay người lại, che mặt đối diện với Du Thiên Lâm: "Thực ra chả cần cậu ấy khuyên, huynh vẫn biết mình có phần không đúng, là tại huynh thụ động nên mới khiến đệ cứ nôn nóng thu hẹp khoảng cách."
Anh chưa bao giờ bày tỏ về sự hoang mang trong tình cảm với Du Thiên Lâm một cách thành thật như vậy, Du Thiên Lâm đâu nỡ trách anh, lắc đầu nguầy nguậy: "Tính cách của huynh vốn là như thế, đệ vẫn luôn hiểu, đừng tự trách mình."
"Không phải huynh than trách gì, chẳng qua cảm thấy nếu như thật sự có vấn đề tồn tại giữa hai chúng ta mà không giải quyết, có lẽ sẽ giống như Thế Niên phân tích vậy, chia tay chỉ còn là chuyện sớm hay muộn." Thẩm Tế Nhật thở dài.
"Vân Thâm..." Du Thiên Lâm nhìn anh toan nói lại thôi, tuy mừng rỡ bởi anh đổi sang chủ động như thế này, mà vẫn lo anh gò ép bản thân.
"Sau này nếu như đệ muốn huynh làm gì thì hãy nói ra nhé, huynh sẽ cố gắng làm được." Thẩm Tế Nhật nhìn Du Thiên Lâm, niềm kiên định trong mắt tựa như một chậu than hồng trong ngày đông, sưởi ấm lòng Du Thiên Lâm.
Du Thiên Lâm nhếch khóe môi, một câu "Ừ" mới ra khỏi miệng đã đưa môi hôn anh, trong khi mối gắn kết càng lúc càng bền chặt, đỡ anh xoay mình lại, theo lời mời gọi đòi hỏi vừa rồi chen vào bắp đùi anh, cọ lên vật của anh.

Một tay túm gối đầu, một tay chống bức vách, giữa tấn công liên hồi của Du Thiên Lâm anh lại bị châm lửa dục, cuối cùng trước khi đuối sức lên đỉnh cùng với Du Thiên Lâm.
——
Lúc đoàn tàu đến Nam Kinh là chín rưỡi sáng, xe lửa dừng một chốc Du Thiên Lâm liền vươn vai duỗi lưng.

Tiết trời Nam Kinh hôm nay đẹp vô cùng, có thể khen là trời xanh nắng ấm.

Hắn quay mình trông thấy người ấy đi xuống, chả kiềm được áp sát vào, lặng lẽ thì thầm bên tai người vài câu.
Tai Thẩm Tế Nhật tự vì đoạn thì thầm này mà đo đỏ, nhưng anh không trừng hắn giống hồi trước, cũng không giả bộ như chẳng nghe thấy, chỉ khẽ giọng nhắc hắn đừng nói những lời này ở ngoài đường.
Du Thiên Lâm quan sát bốn phía, tàu vừa vào ga, mọi người nhốn nháo xuống tàu đổ về đằng nhà ga, ai cũng không rảnh ngừng chân coi xem hai người lạ bọn họ đang làm trò gì.

Thế là hắn kề vào tai Thẩm Tế Nhật gần hơn, chòng ghẹo ỡm ờ: "Không nói cũng tốt, đợi chuyển hàng tới Trường Xuân quán xong thì chúng ta đi dạo chơi vùng ngoại ô.

Đến lúc đó tìm chỗ nào vắng người, huynh cho đệ thử một lần là được rồi."
Thẩm Tế Nhật chả nhẫn nhịn nổi, lườm hắn một phát, quay người bước đến xe cam-nhông bên kia nhận hàng.
Du Thiên Lâm rảo chân đuổi theo, không biết lại tí táu tí mẻ vào tai anh điều gì, giờ thành trêu anh giận luôn, chạy theo Du Thiên Lâm đánh hai cái.

Du Thiên Lâm bị đánh còn cười gian chớt nhả, hình ảnh hai hàm răng trắng ngà ấy sáng bóng dưới ánh nắng rực rỡ lướt qua tròng mắt, làm Thẩm Tế Nhật không khỏi phì cười theo, quả là chẳng có cách nào trị tên Đăng Đồ Tử** này.
Người của Phương Cảnh Nguyên cho rất bài bản đáng tin, lô hàng kia nguyên vẹn chả hao hụt gì.

Họ mướn xe từ nhà ga giao chúng tới trước Trường Xuân quán.

Người có trách nhiệm của Trường Xuân quán đi ra nghiệm thu, chào hỏi với Thẩm Tế Nhật một lúc, ký tên là xong việc.
Giờ thì Thẩm Tế Nhật hoàn toàn yên tâm.

Du Thiên Lâm lấy tiền chia phần thưởng cho người của Phương Cảnh Nguyên, bảo họ quay về Bắc Bình.

Bản thân liền kéo Thẩm Tế Nhật đi ăn cơm trước hẵng, sau khi ăn no thì lại đặt phòng ở Khách sạn Hậu Cảnh lần trước thuê.
Mặc dù ngồi tàu cả chặng đường này, nhưng sau khi hòa thuận, khí sắc lẫn tinh thần và thể lực đều đã khôi phục.

Đặc biệt là Thẩm Tế Nhật, tâm trạng tốt cái là sức khỏe khá lên liền, vừa vào phòng đã bị Du Thiên Lâm lôi đi tắm uyên ương, chân nhũn ra suýt nữa thì kiệt sức khỏi đi đứng.

Sau cùng nằm ườn trên giường hơn một tiếng mới lấy lại sức, Du Thiên Lâm nằm bò cạnh anh hỏi buổi chiều đi đâu, anh ngẫm nghĩ một tẹo, ngoái đầu ngó sang Du Thiên Lâm: "Khi đến Nam Kinh lần trước chúng ta đã cãi nhau."
Du Thiên Lâm không hiểu anh định nói gì, vẫn gật đầu xác nhận: "Ừm."
"Thực ra trước hôm cãi nhau đấy huynh đã ghi danh cùng làm công việc tình nguyện với đệ, quét sơn đoạn tường bao ngoài Học viện Thiếu niên." Thẩm Tế Nhật tiếp tục kể.
Du Thiên Lâm ngạc nhiên: "Sao huynh chẳng nói sớm với đệ một chút?"
Thẩm Tế Nhật đối lại: "Tại đệ tặng nhẫn vội quá đó."
Du Thiên Lâm kéo tay trái anh, đặt một nụ hôn lên ngón áp út trống trơn: "Vậy bây giờ huynh có bằng lòng nhận nhẫn của đệ không?"
Thẩm Tế Nhật mỉm cười: "Huynh nhắc điều này chả phải là vì muốn bàn chuyện nhẫn."

Du Thiên Lâm ngắm anh khó hiểu: "Huynh chỉ muốn sơn tường thôi à?"
Anh dí trán Du Thiên Lâm bó tay với ông giời con: "Dù muốn thì cũng không phải lúc.

Chẳng phải thư viện của Học viện Thiếu niên thường mở cửa tự do vào ngày cuối tuần hay sao? Vừa khéo hôm nay là thứ bảy, đệ dẫn huynh đi chơi đi."
** Đăng Đồ Tử là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc - một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa.

Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.
Câu chuyện kể rằng, Tống Ngọc và Đăng Đồ Tử đều là đại phu nước Sở, là thân cận của nhà vua nước Sở.

Đăng Đồ Tử ghen ghét tài hoa của Tống Ngọc, luôn tìm cơ hội nói xấu Tống Ngọc trước nhà vua nước Sở.
Một lần, Đăng Đồ Tử nói với nhà vua nước Sở rằng: "Thưa bệ hạ, Tống Ngọc có diện mạo chững chạc và oai nghi, có học thức, nhưng rất hiếu sắc, nên bệ hạ nhất định không được để Tống Ngọc cùng bệ hạ đến hậu cung.

Hậu cung có nhiều nữ nhân xinh đẹp, nếu nhìn thấy Tống Ngọc, có lẽ sẽ gây chuyện phiền phức."
Nhà vua nước Sở bèn cho triệu Tống Ngọc, hỏi lời nói của Đăng Đồ Tử có chính xác không.

Tống Ngọc nói: "Thưa bệ hạ, thần có diện mạo chững chạc và oai nghi, đấy là bẩm sinh; thần có học thức, đấy là vì thần cần cù chịu khó và hiếu học; về hiếu sắc, thần không bao giờ hiếu sắc đâu."
Nhà vua nước Sở hỏi: "Thế thì nhà ngươi có chứng cứ gì không?"
Tống Ngọc nói: "Thưa bệ hạ, trên thế giới, nước Sở có nhiều phụ nữ đẹp nhất, và Thần Lý quê thần là địa phương có nhiều phụ nữ đẹp nhất trong nước Sở.

Mỹ nữ nổi tiếng nhất ở Thần Lý là láng giềng của thần.

Nếu mỹ nữ này cao thêm một chút thì cao quá, nếu thấp hơn một chút thì thấp quá.

Nếu trát phấn thì trắng quá, nếu bôi son thì đỏ quá.

Răng, tóc, cử chỉ của nàng thật là đẹp, không có ai có thể sánh kịp được.

Nàng chỉ cần mỉm cười đã khiến nhiều quý công tử ham mê.

Tuy nàng thường xuyên leo lên tường nhìn trộm thần suốt ba năm, nhưng thần chưa bao giờ động lòng, sao có thể nói thần hiếu sắc đây? Thực ra, Đăng Đồ Tử mới là một kẻ hiếu sắc."
Nhà vua nước Sở đòi Tống Ngọc giải thích lý do.

Tống Ngọc nói: "Vợ Đăng Đồ Tử không đẹp chút nào, nhưng Đăng Đồ Tử vừa gặp đã yêu.

Hai vợ chồng đẻ những 5 đứa con." Nghe vậy, nhà vua nước Sở cũng chẳng biết nên trả lời ra sao và từ đó, cái danh háo sắc đi kèm với cái tên Đăng Đồ Tử chỉ vì ông ta yêu người vợ xấu xí của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play