"Nếu cậu muốn nghỉ học, bên kia trường học tôi có thể giúp cậu làm, còn cha mẹ cậu, cậu có muốn nói cho bọn họ biết không?" Hách Nhân thấy Thôi Tây Sinh có chút ý động, hỏi.

"Tôi tạm thời không muốn nói cho bọn họ biết."

"Vậy thì phải nghĩ ra một lý do để giấu qua mười tháng này. Bên kia trường tôi có thể dùng lý do cậu bị bệnh làm cho cậu nghỉ học, cha mẹ cậu thì cậu tự cân nhắc."

"Ta biết rồi."

Thôi Tây Sinh truyền máu, cảm giác đầu váng mặt buồn nôn tốt hơn một chút, trong lòng có việc, nghĩ cũng không biết khi nào liền ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, cậu đã từ phòng cấp cứu đến một phòng bệnh khác.

Lần này là một phòng VIP, bố trí giống như một khách sạn, ghế sofa, TV, thậm chí có cả một nhà bếp.

Hách Nhân ngồi ở một bên sô pha, còn đang lật xem tài liệu.

Trên móc treo, bên phải Thôi Tây Sinh còn đang truyền dịch, Hách Nhân nghe thấy động tĩnh trên giường, đi tới, "Tỉnh rồi, một ngày cậu không ăn gì, truyền cho cậu một ít dịch dinh dưỡng."

Bên kia trường tôi đã thông qua, nếu cậu khỏe mạnh một chút, phải trở về trường làm thủ tục nghỉ học. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

"Cảm giác rất không tốt, cả người mỏi nhừ mệt mỏi, còn muốn ngủ." Thôi Tây Sinh nhíu mày, lại nhắm hai mắt lại.

"Đừng ngủ nữa, đứng dậy ăn chút gì đi. Chất lỏng dinh dưỡng cũng không thể ăn như một bữa cơm, thai nhi vẫn cần thực phẩm dinh dưỡng."

"Không có khẩu vị." Nhớ tới dầu mỡ trong thức ăn, Thôi Tây Sinh trong nháy mắt không còn khẩu vị.

"Tôi đã bảo căng tin làm bữa cơm cho phụ nữ mang thai, cậu nếm thử đi."

Hách Nhân đi vào phòng bếp, bưng ra đồ ăn nóng, thức ăn rất thanh đạm. Thôi Tây Sinh ăn vài miếng, không có phản ứng nôn mửa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một bữa cơm ăn xong, Thôi Tây Sinh có chút lên tinh thần, cũng có khí lực. Chỉ muốn đến trường để làm thủ tục nghỉ học.

"Bây giờ cậu có thể đi không?" Hách Nhân đánh giá Thôi Tây Sinh, sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy.

"Tôi cảm thấy rất tốt, làm xong sớm một chút cũng có thể sớm an tâm." Thôi Tây Sinh đỡ tủ đầu giường đứng lên, đầu không choáng váng, mắt không hoa, chính là chân không có sức, còn có chút run rẩy.

"Tôi đưa cậu đi. Có tôi ở đây, làm cũng có thể nhanh chút." Hách Nhân lo lắng, phải đi theo.

"Được, phiền toái viện trưởng."

Hách Nhân lái xe đưa Thôi Tây Sinh trở lại đại học, lần đầu tiên Thôi Tây Sinh nhìn thấy trưởng phòng giáo vụ trường đại học của mình.

Còn nữa, lại gặp Mạnh Giang Thiên.

"Hách viện trưởng, ngài sao còn tự mình tới, có chuyện gì gọi điện thoại phân phó một tiếng là được."

"Trong điện thoại nói không rõ ràng lắm, cách cũng không xa, tự mình đến làm nhanh hơn một chút."

Hách Nhân cùng chủ nhiệm kéo nụ cười giả dối khách sáo, Thôi Tây Sinh trốn ở phía sau Hách Nhân, cúi đầu cả người cứng ngắc.

Cậu không nghĩ tới cư nhiên lại ở chỗ này gặp được Mạnh Giang Thiên. Nếu như sớm biết, hôm nay cậu khẳng định sẽ không cố gắng chống đỡ không thoải mái đến xin nghỉ học.

Ánh mắt Mạnh Giang Thiên vẫn luôn ở trên người cậu, Thôi Tây Sinh tránh né tầm mắt của Mạnh Giang Thiên, trong đầu rối tinh rối mù.

"Cậu giúp vị bạn học này làm trước đi, chúng tôi không vội."

"Chuyện của cậu ấy đã làm xong, viện trưởng, vị bạn học Mạnh Giang Thiên này là một học bá, cậu ấy mới năm ba, đã có bệnh viện nguyện ý cho cậu ấy đi thực tập."

"Cái này rất tốt. Trường chúng ta sẽ có một bác sĩ nổi tiếng khác trong năm nay... Chàng trai trẻ, bác sĩ không giống như các ngành nghề khác, mặc kệ tay nghề tốt, cũng không thể kiêu ngạo, đối mặt với bệnh nhân, phải cẩn thận tỉ mỉ. Rất nhiều bệnh tật, đều là tổng hợp cùng một chỗ, nếu bỏ sót một cái, vậy hậu quả có thể không tưởng tượng nổi."

Hách Nhân nhìn thấy học sinh trẻ tuổi, liền nhịn không được muốn khuyên bảo một phen.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

9/9/2021

#NTT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play