Tim Thôi Tây Sinh đập thình thịch, đặt mông ngồi trên ghế thở hổn hển, bụng mơ hồ truyền đến từng trận đau đớn, có lẽ là vừa mới đi quá nhanh, ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Thôi Tây Sinh nhẹ nhàng sờ bụng, cảm thụ đau đớn chậm rãi tản đi, trong lòng không khỏi sợ hãi, về sau cũng không thể vận động kịch liệt như vậy.

Nghĩ đến tiếng nữ ngọt ngào nghe được ở cổng trường, Thôi Tây Sinh đột nhiên lại một trận ủy khuất, cậu còn mang thai con của người nọ, người nọ lại dẫn bạn gái đến trường.

Thôi Tây Sinh nhìn bụng mình, tát một cái, đứa nhỏ này vẫn không thể muốn.

Tâm tình không tốt, trở về không bao lâu, Thôi Tây Sinh lại nôn mửa một lần, một mình nằm trên giường ký túc xá.

Ủy khuất, cô độc, không cam lòng, oán hận, tất cả cảm xúc tiêu cực tựa hồ đều bị phóng đại, Thôi Tây Sinh khóc đến ào ào, dù sao cũng không ai nhìn thấy.

Vừa khóc vừa chửi bới Mạnh Giang Thiên, cửa ký túc xá đột nhiên bị mở ra, bạn cùng phòng Tề Thịnh đứng ở cửa, trừng mắt nhìn Thôi Tây Sinh

"Làm sao vậy, khóc thương tâm như thế?" Tề Thịnh đóng cửa ký túc xá lại, thấy Thôi Tây Sinh khóc đến không thở nổi, ánh mắt đều sưng lên.

Khóc thảm như vậy, đây là thật sự gặp phải chuyện thương tâm.

"Không có việc gì, ăn nhiều khó chịu ." Thôi Tây Sinh nghẹn nước mắt.

Thời gian ba năm, Thôi Tây Sinh không nói với bất cứ ai chuyện của cậu và Mạnh Giang Thiên.

Trường học có thể cho phép đàn ông và phụ nữ yêu nhau, nhưng sẽ không chịu đựng được hai người đàn ông yêu nhau. Bây giờ hầu hết mọi người vẫn không thể chấp nhận tình yêu của hai thằng con trai.

Vì tương lai của hai người, không ai trong số họ nói ra mối quan hệ này.

Ba người trong ký túc xá cũng chưa bao giờ biết cậu có bạn trai. Ba năm đại học, sở thích của ba người này chính là giới thiệu cho cậu đủ loại bạn gái, nhưng đều bị Thôi Tây Sinh cự tuyệt.

"Ăn nhiều khó chịu có thể làm cho đôi mắt của cậu sưng lên, cậu ngu hay tôi ngốc. Có phải là huynh đệ hay không? có chuyện gì cậu liền nói, còn giấu diếm với tôi làm gì? " Tề Thịnh rõ ràng không tin, nằm sấp ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào mắt Thôi Tây Sinh.

"Không có chuyện gì lớn, tôi chính là bị bạn gái đá." Thôi Tây Sinh đưa ra một lý do. Cũng không tính là bịa đặt, ít nhất chín phần là thật, cậu thật sự bị người ta bỏ rơi.

Tề Thịnh là một người khá chân thật, không hỏi ra một hai ba, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Bạn gái? Cậu có bạn gái! Cậu có bạn gái khi nào?!" Tề Thịnh kích động nắm lấy cánh tay Thôi Tây Sinh, hưng trí bừng bừng nhìn chằm chằm cậu.

Thôi Tây Sinh vừa thấy biểu tình kia của hắn, nhất thời đầu càng phình lớn.

Người này chẳng những so sánh chân thật, tâm hồn bát quái cũng là bạo liệt, có đôi khi Thôi Tây Sinh sẽ cảm thấy tên này kiếp trước hẳn là một con mèo.

Một khi khiến cho tâm bát quái của hắn nổi lên, chỉ sợ việc này không thể dễ dàng lừa gạt qua.

Thôi Tây Sinh thở dài, nhắm mắt lại, đại não lại xoay tròn với tốc độ cao, một giây có thể tiêu hao hơn mười tỷ tế bào não, rốt cục trong thời gian ngắn nghĩ ra một câu chuyện tình yêu đại khái.

"Tôi có bạn gái, quen nhau ở cao trung. Lên đại học liền yêu xa, chịu đựng ba năm, hôm nay chia tay." Thôi Tây Sinh nói tình chân ý thiết, tận lực làm cho mình nhìn qua không có dấu vết hoảng hốt.

"Thật hay giả, đã ba năm rồi, sao cho tới bây giờ chưa từng nghe cậu nhắc tới. Tên bạn gái cậu là gì? Trường đại học nào?" Tề Thịnh lại ném ra hai vấn đề.

Thôi Tây Sinh sinh ra không để luyến tiếc, trong thời gian ngắn như vậy, làm cho cậu nào ngờ những thứ này.

Đâm đầu vào gối, che giấu chột dạ trong mắt, Thôi Tây Sinh khóc đến mức đau lòng muốn chết, "Đừng hỏi nữa, tôi không muốn nhớ tới cô ấy đâu, tôi đã khổ sở như vậy, cậu đừng hỏi nữa." =))))

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

8/9/2021

#NTT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play