Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, Lưu An Na co giật khóe miệng vẽ ra nụ cười xấu hổ, "Cậu không thoải mái ở đâu? có muốn uống nước hay không?"

"Không muốn uống, tôi muốn ngủ một lát." Thôi Tây Sinh cũng rất xấu hổ, ngồi thật sự mệt mỏi, chậm rãi nằm trên áo khoác của Mạnh Giang Thiên.

"Bạn Thôi, thân thể cậu hình như rất không tốt, cậu bị bệnh sao?" Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, Lưu An Na tươi cười như hoa, ngồi bên cạnh Thôi Tây Sinh.

"Nói cô cũng không hiểu, tôi muốn nghỉ ngơi, nếu cô nhàm chán có thể đi tìm người khác tán gẫu." Thôi Tây Sinh biết rõ đuổi người.

Có lẽ bị Thôi Tây Sinh đuổi một lần, Lưu An Na lúc này cũng không xấu hổ, da mặt dày thêm một tầng nói, "Giang Thiên ca ca bảo tôi chăm sóc cậu, tôi cũng không thể chạy loạn. Bạn học Thôi, làm sao cậu và Giang Thiên ca ca quen biết nhau?"

"..." Thôi Tây Sinh lựa chọn trầm mặc không nói.

"Cậu và Giang Thiên ca ca có phải quan hệ rất tốt hay không? hình như anh ấy đối với cậu rất để ý."

“......”

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi, cùng tuổi với Giang Thiên ca ca sao?"

“......”

"Các cậu có phải là bạn cùng lớp không? Bạn bè của Giang Thiên ca ca hình như đều không biết cậu."

"Ùng ục..."

"Bạn học Thôi, cậu đói bụng không?"

"Tôi không đói, tôi chỉ muốn ngủ một giấc, cô có thể im lặng không?" Thôi Tây Sinh không thể nhịn được nữa, hung dữ nhìn về phía Lưu An Na.

"Ùng ục..." Chính là bụng không phối hợp lắm, tiếng động cực lớn làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Tây Sinh lập tức đỏ lên, hận không thể hiện tại lập tức chui vào trong đống zombie.

Nôn nghén một tháng, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy đói, lại ở thời điểm mấu chốt như vậy có cảm giác, cái bụng này thật sự làm cậu mất mặt.

"Cậu rõ ràng đói bụng, cứ để đói như vậy mà ngủ sao?"

"Ngủ thiếp đi cũng không còn đói bụng."

"Ngủ thiếp đi sẽ bị đói tỉnh."

Thôi Tây Sinh đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy Lưu An Na chính là một giang tinh*

(*) Chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác trước để thể hiện ta đây tài giỏi lắm.

"Tôi đói, cô có thể tìm thức ăn cho tôi không? Mạnh Giang Thiên không phải để cô chăm sóc tôi sao? vậy bây giờ tôi đói bụng, cô đi tìm đồ ăn cho tôi đi." Thôi Tây Sinh thẹn quá hóa giận, không kiên nhẫn quát.

Lưu An Na vốn đang cười, đột nhiên vẻ mặt ủy khuất, sụt sùi muốn khóc, "Bạn học Thôi, tôi chỉ là một người bình thường, tôi đi đâu tìm đồ ăn cho cậu? Nếu cậu thật đói bụng, tôi, tôi, tôi, tôi có thể đi xuống dưới tìm chút thức ăn, tòa nhà này là ký túc xá, nói không chừng trong ký túc xá của ai đó còn đồ ăn vặt. Tôi đi tìm cho cậu, cậu đừng tức giận, cậu tức giận, Giang Thiên ca ca sẽ giận tôi."

Nói xong, nước mắt Lưu An Na đảo quanh tròng mắt, nhu nhược yếu đuối đứng lên.

Thôi Tây Sinh không hiểu sao nhìn cô gái này, sao đột nhiên lại nhu nhược? Còn muốn tìm đồ ăn cho cậu, cô gái này tốt bụng như vậy sao? Cô ta không nghe ra cậu đuổi người sao??

Thôi Tây Sinh nhìn chằm chằm Lưu An Na như Lâm Đại Ngọc đứng dậy, cô gái này nghẹn họng, vừa ngẩng đầu nhìn về phía sau Thôi Tây Sinh, dường như bị hoảng sợ.

Vội vàng lau khóe mắt căn bản là nước mắt không chảy ra, vừa ủy khuất vừa ẩn nhẫn, nũng nịu hô một tiếng"Giang Thiên ca ca, anh trở về khi nào?"

Thôi Tây Sinh nhướng mày, quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Giang Thiên vác hai cái đệm, mặt thối lạnh lùng như ai nợ anh một trăm tám mươi vạn đi tới.

Thôi Tây Sinh lại nhìn bộ dạng Lưu An Na ủy ủy khuất khuất, nháy mắt liền hiểu, trong lòng trực tiếp một câu tốt lắm!!

Nguyên lai trong tiểu thuyết nói đều là sự thật, thật đúng là có loại sinh vật bạch liên hoa này, xuất hiện bên cạnh cậu, cậu hiện tại chính là nữ chính bị các loại hiểu lầm kia sao?

Ý niệm này chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị Thôi Tây Sinh bác bỏ. Cậu là một thằng đàn ông, cậu không thể là nữ chính. Hơn nữa nữ chính trong lòng Mạnh Giang Thiên chính là đóa bạch liên hoa này.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

10/9/2021

#NTT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play