Nghĩ như vậy, Triệu Vỹ Gia nhất thời có sức mạnh, cũng hùng hổ hét lên: "Không sai, đây đều là tôi làm. Những cây non này gây họa..."
Triệu Vỹ Gia vung tay lên, muốn biểu hiện chiến tích của mình, nhưng vừa quay đầu lại, nhất thời mắt muốn nứt ra.
Dưới ánh đèn sáng ngời chiếu rọi, Triệu Vỹ Gia nhìn thấy không phải là cây non đầy đất như trong tưởng tượng của hắn.
Ngược lại là những loại rau mà hắn kiệt lực cứu vớt lại bị nhổ tận gốc, nằm loạn thất bát tao.
"Cái này, làm sao có thể như vậy! Cây giống đâu? Nơi này rõ ràng có rất nhiều cây giống biến dị đến ăn rau."
Triệu Vỹ Gia quay đầu lại, lo lắng giải thích với Phùng Kinh Quảng: "Phùng tiên sinh, vừa rồi nơi này có một đám cây giống biến dị đang hấp thu dinh dưỡng của những loại rau này. Chúng tôi mất hơn một giờ mới giết chết hết những cây con biến dị kia. Tôi nơi này còn có tinh hạch của cây giống biến dị."
Triệu Vỹ Gia vốn còn muốn cắn nuốt những tinh hạch này, nhưng hiện tại tình huống quá quỷ dị, hắn rất cần những tinh hạch này chứng minh mình không nói dối.
Đưa tay vào trong túi áo, lại sờ thấy rỗng tuếch. Triệu Vỹ Gia kinh hãi đến sắp khóc. Hắn tích góp được nửa túi tinh hạch đâu? Túi lớn tinh hạch như vậy đi đâu?
"Phùng tiên sinh, tôi thật sự đã giết rất nhiều cây biến dị, tinh hạch cũng đào mấy chục viên."
Triệu Vỹ Gia sắp khóc, đột nhiên nhìn thấy dị năng giả nông trại chạy tới phía sau Phùng Kinh Quảng, ánh mắt Triệu Vỹ Gia sáng lên, chỉ vào đám người chạy tới nói: "Phùng tiên sinh, dị năng giả vừa rồi cũng cùng chúng tôi giết cây biến dị, không tin ngài hỏi bọn họ."
Đám người bị Triệu Vỹ Gia đột nhiên chỉ điểm, mờ mịt nhìn hắn.
"Hỏi họ? Họ đến muộn hơn tôi, hỏi cái gì? Không bằng bây giờ cậu theo tôi đến phòng giám sát để xem cậu đã làm gì. Mang đi." Phùng Kinh Quảng lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Vỹ Gia.
Hai binh sĩ cầm súng tiến lên, mỗi bên một người, áp giải Triệu Vỹ Gia, một đám người đi về phía phòng giám sát.
Khi Triệu Vỹ Gia ở trong phòng giám sát nhìn thấy mình đã làm cái gì, cả người đều là mơ.
Hắn rõ ràng đang giết cây giống biến dị, vì sao trong giám sát là hắn đang nhổ rau?
Rõ ràng nhiều người như vậy ở nơi sáng sủa như thế cùng nhau giết cây giống biến dị, vì sao trong giám sát cũng chỉ có một mình hắn nhổ rau trong đêm?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy??
"Cậu còn có cái gì muốn nói?" Phùng Kinh Quảng lạnh lùng nhìn Triệu Vỹ Gia.
"Tôi..." Triệu Vỹ Gia thật sự không biết nên nói cái gì cho phải. Những gì hắn trải qua hoàn toàn không giống trong giám sát.
"Cậu theo tôi trở về, thành thật khai báo vấn đề của cậu, những người khác, đi đem rau đã nhổ một lần nữa trồng trở về, có thể cứu sống bao nhiêu liền cứu bấy nhiêu." Phùng Kinh Quảng vẻ mặt âm trầm phân phó nhiệm vụ, mang theo Triệu Vỹ Gia rời đi.
Trang trại lần này thực sự náo nhiệt, một đám người dưới ánh đèn cứu rau.
Mạnh Giang Thiên ôm chồn tuyết bay trên bầu trời đêm tối, tâm tình thập phần thoải mái.
Chờ ngày mai đi đổi thuốc tinh lọc, đem người đàn ông thay mặt cùng video đều giao cho Phùng Kinh Quảng, Triệu Vỹ Gia này sẽ hoàn toàn xong đời.
"Hôm nay làm không tệ, có muốn phần thưởng nào không?" Mạnh Giang Thiên vuốt đầu chồn tuyết hỏi.
Chồn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chít chít hai tiếng.
Mạnh Giang Thiên bất đắc dĩ thở dài, anh thật sự không hiểu thú ngữ a.
Anh nhớ chồn là động vật ăn thịt không ăn rau và trái cây. Mạnh Giang Thiên nhìn tổ gà cách đó không xa, ánh mắt sáng ngời.
Mặc dù trang trại bây giờ được thắp sáng, ánh sáng càng mạnh, bóng tối càng tối.
Mạnh Giang Thiên ẩn núp bên cạnh ổ gà, ổ gà không lớn, ước chừng chỉ có hai mươi mấy con gà.
Nhưng chuồng gà chiếm diện tích cũng không nhỏ, trong máng gà còn có hạt gạo chưa ăn xong, hai mươi mấy con gà này phỏng chừng được coi là bảo bối nuôi.
Mạnh Giang Thiên mỉm cười, không lấy nhiều, chỉ cầm ba con gà mái, nhưng lại ôm đi con gà trống lớn bóng bẩy duy nhất.
Trong nông trại còn có heo, Mạnh Giang Thiên nhìn thoáng qua, con lợn này thật sự là quá thúi, hơn nữa trong không gian cũng không có đất nuôi heo, chỉ có thể buông tha.
Chồn tuyết vẫn vây quanh con gà trống lớn kia, Mạnh Giang Thiên túm lấy lông trên đỉnh đầu nó cảnh cáo: "Sáng mai hầm cho mày một con gà mái, con gà trống này không thể ăn, tao còn phải để nó nối dõi tông đường, nở ra gà con. Chờ sau này gà nhiều hơn, mỗi ngày đều cho mày ăn một con. Bây giờ đừng nhịn đã, được chứ?"
Chồn tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nặng nề gật đầu. Nó muốn ăn thịt gà mỗi ngày.
Lặng lẽ trở về nhà, Thôi Tây Sinh đã ngủ say. Mạnh Giang Thiên không quấy rầy cậu, nhẹ nhàng buông chồn tuyết xuống, đến sofa trong phòng khách nghỉ ngơi.
Bụng to, Thôi Tây Sinh mấy ngày nay luôn đau lưng, chân đau, Hách Nhân bảo anh làm chút canh gà bổ sung cho Thôi Tây Sinh.
Nhưng khu an toàn bây giờ thịt rất ít ỏi, trang trại cũng chỉ có hai mươi mấy con gà, có tiền cũng không mua được, hôm nay ngược lại vừa vặn mượn gió bẻ măng.
Chỉnh đốn xong Triệu Vỹ Gia, Mạnh Giang Thiên tâm tình rất tốt, nằm trên sofa, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, Mạnh Giang Thiên còn đang nghĩ ngày mai đi tìm Phùng Kinh Quảng cáo trạng. Căn bản cũng không có suy nghĩ qua, Phùng Kinh Quảng có thể nhìn thấy một dị năng giả cấp 4,5 hay không.
Triệu Vỹ Gia ngay từ đầu cũng không muốn cùng Phùng Kinh Quảng xé rách da mặt, hắn chỉ là đang liều mạng giải thích, hơn nữa hắn quả thật cũng bị oan uổng.
Nhưng Phùng Kinh Quảng chỉ tin tưởng video giám sát, căn bản không tin lời giải thích của hắn. Liên tục hỏi hắn tại sao lại phá hủy tất cả các loại trái cây và rau quả trong trang trại.
Một người hỏi một người phản bác, rốt cục hai người đều có chút tức giận, ngữ khí cũng càng ngày càng xông lên, cuối cùng dứt khoát cãi nhau.
Triệu Vỹ Gia không quan tâm, đối với Phùng Kinh Quảng căn bản không có kính ý, Phùng Kinh Quảng nghe lời nói dơ bẩn cũng nổi trận lôi đình.
Phùng Kinh Quảng muốn nhốt Triệu Vỹ Gia vào ngục giam dị năng giả, nơi đó là ngục giam dùng toàn bộ dị năng hệ đất vây quanh.
Triệu Vỹ Gia tuy rằng đẳng cấp cao, nhưng cũng không có lòng tin có thể từ nơi đó trốn thoát.
Mắt thấy xe xoay chuyển một phương hướng, đi thẳng đến nhà tù dị năng giả, Triệu Vỹ Gia gan ác sinh ra, ở trong xe liền cùng Phùng Kinh Quảng đánh nhau.
Tài xế sợ tới mức vội vàng dừng xe, Triệu Vỹ Gia nhân cơ hội chạy trốn. Phùng Kinh Quảng đi ngăn cản, lại bị Triệu Vỹ Gia đánh thương cánh tay.
Phùng Kinh Quảng lúc này mới khiếp sợ phát hiện, đẳng cấp của Triệu Vỹ Gia cư nhiên so với hắn còn cao hơn.
Dị năng giả cao cấp như vậy chạy trốn, chỉ sợ sẽ tạo thành phiền toái lớn, Phùng Kinh Quảng lập tức ở khu an toàn phát lệnh truy nã Triệu Vỹ Gia.
Triệu Vỹ Gia cũng lập tức nhận được lệnh treo thưởng gửi đến điện thoại di động, điện thoại có định vị, nhìn vào nội dung lệnh treo thưởng, Triệu Vỹ Gia khinh thường cười, tiện tay ném điện thoại đi.
Bóng đêm đã bao trùm, Triệu Vỹ Gia trở về nhà mình, tìm được chìa khóa dự phòng, mở phòng Chu Tú Lan và Lưu Chiêu.
Cành cây mềm mại trong nháy mắt trói chặt hai người. Kéo hai người hung hăng nện xuống giường, hai người đột nhiên bừng tỉnh.
Chu Tú Lan nhìn cành cây trên người mình, nhất thời tức giận dâng lên, trừng mắt nhìn Triệu Vỹ Gia muốn chửi ầm lên.
Lại nhìn thấy khuôn mặt âm u của Triệu Vỹ Gia có thể nhỏ ra nước, sợ tới mức run rẩy, chửi rủa đến miệng nhất thời nuốt xuống.
Nhưng Chu Tú Lan vẫn không chịu yếu thế, trừng mắt nhìn Triệu Vỹ Gia, cố gắng duy trì bình tĩnh nói: "Cậu làm gì, hơn nửa đêm phát điên cái gì?"
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
3/10/2021
#NTT