"Nhưng dì cũng có một điều kiện." Tiêu Nhã Tình chuyển đề tài, nhìn về phía Mạnh Giang Thiên.

"Con đáp ứng, mặc kệ điều kiện gì con cũng đều đáp ứng." Mạnh Giang Thiên gật đầu, thề son sắt nói.

Chỉ cần mẹ vợ đồng ý anh và Thôi Tây sinh cùng một chỗ, lên núi đao xuống biển lửa anh đều đi.

"Dì muốn con giết tất cả người Thôi gia, báo thù cho ba của Tiểu Sinh. Nếu như con không làm được, vậy cũng phải giết Thôi Triều, hơn nữa phải chậm rãi tra tấn hắn." Tiêu Nhã Tình vẻ mặt cừu hận nói.

"Đó là tất nhiên. Cho dù dì không nói, con cũng phải báo thù cho ba vợ."

"Thôi Triều là ai? Hắn giết ba sao? Tại sao hắn lại giết ba?" Thôi Tây Sinh truy vấn.

"Tiểu Sinh, ba con chết quá thảm." Tiêu Nhã Tình lại khóc lên, lôi kéo Thôi Tây Sinh kể lại hết thảy sau tận thế gặp phải.

Ban đầu, hai vợ chồng may mắn, chỉ trốn một ngày, đã được giải cứu đến khu an toàn.

Nhưng cả hai đều là người bình thường, trong khu an toàn cũng khó khăn để tồn tại.

Khi biết Thôi gia tìm người quản lý biệt thự Nặc Đại, hai người bọn họ liền đi. Bởi vì Thôi Chấn Quốc cũng họ Thôi, hai người bọn họ được nhận vào.

Hai người đều được phân công vào phòng bếp làm việc, ngẫu nhiên có thể ăn vụng vài miếng, cuộc sống cũng coi như trôi qua.

Vốn tưởng rằng tìm được đường sống sót, không nghĩ tới lại đi vào một con đường chết.

Thôi Chấn Sơn chỉ là không cẩn thận làm vỡ một cái chén, đã bị Thôi Triều thiêu sống. Tiêu Nhã Tình đi kêu oan lại bị cưỡng ép bán cho Thôi gia làm nô lệ.

Nếu không phải Mạnh Giang Thiên kịp thời cứu bà, có lẽ hiện tại cũng đã bị Thôi Triều tra tấn đến chết.

"Thực xin lỗi mẹ, nếu chúng con đến sớm một chút thì tốt rồi." Thôi Tây Sinh trong lòng vô cùng hối hận, chỉ thiếu bốn ngày, nếu bọn họ đến sớm bốn ngày, ba cậu cũng không chết.

"Đây đều là mạng. Ba luôn lo lắng cho sự an nguy của con, cũng không biết con có sống tốt hay không. Nhưng nhìn vào những gì con đang có bây giờ, có lẽ con sống tốt. Ba con nhìn thấy trên trời, cũng sẽ vui mừng. Nếu ông ấy biết mình có cháu ngoại, khẳng định cũng sẽ rất cao hứng.'

"Nếu ba biết con có thai, ba sẽ không tức giận sao? Mẹ, con thích đàn ông, mẹ không tức giận sao?" Thôi Tây Sinh vẫn không an tâm hỏi, cậu hy vọng nhất chính là mẹ mình chúc phúc cùng đồng ý.

Nhưng Tiêu Nhã Tình đồng ý quá mức thuận lợi, hơn nữa còn đưa ra điều kiện, điều này làm cho Thôi Tây Sinh cảm thấy mẹ là vì báo thù cho ba, mới đồng ý cậu cùng Mạnh Giang Thiên ở một chỗ.

"Tức giận cũng từng tức giận. Nhưng đó là tất cả những gì đã xảy ra trước đây. Mẹ và ba con đã phát hiện con thích đàn ông." Tiêu Nhã Tình cười cười nói.

"Đã sớm phát hiện ra! Làm sao ba mẹ biết?" Thôi Tây Sinh khiếp sợ mở to hai mắt, cậu cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới Mạnh Giang Thiên trước mặt ba mẹ, thậm chí căn bản cũng chưa từng nhắc tới người cậu thích.

"Nếu mẹ không đoán sai, các con hẳn là năm nhất liền ở cùng một chỗ đi." Tiêu Nhã Tình cười nhìn hai người.

"Sao mẹ biết hay vậy!" Thôi Tây Sinh càng thêm khiếp sợ.

"Tính cách của con có tâm sự gì đều viết hết lên mặt, giống như ba con, có chút việc mẹ lập tức có thể nhìn ra. Khi kỳ nghỉ đông trở về, con mỗi ngày ôm một điện thoại cười khúc khích. Lúc mẹ đi ngang qua thì lén nhìn vài lần, thấy con đang nói chuyện phiếm, khi đó liền cảm thấy con có thể đang yêu."

"Nhưng lúc đó mẹ nghĩ là con gái, sau đó hai người gọi điện thoại, mẹ nghe thấy đối diện là một chàng trai. Mẹ cũng muốn đoán hai người chỉ là quan hệ bạn học, nhưng bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo trên mặt con, căn bản không phải là bộ dáng mà bạn học gọi điện thoại cho nhau nên có.
mẹ và ba con đã thương lượng qua, chúng ta sợ đột nhiên hỏi con, sẽ gây ra tâm lý phản đối của con, vì vậy mẹ muốn chờ đợi để xem."

"Có lẽ hai đứa không bao lâu nữa sẽ chia tay, cũng có rất nhiều người đại học yêu đương, tốt nghiệp cũng chia tay. Ai biết hai đứa còn rất trường tình, nói cái chính là bốn năm, mỗi năm nghỉ đông hay nghỉ hè mẹ đều có thể nhìn thấy khuôn mặt xuân ý dạt dào của con. Năm nay con sắp tốt nghiệp, mẹ và ba con vốn muốn nói chuyện với con, không nghĩ tới kế hoạch chưa kịp thực hiện, tận thế đột nhiên tới. Ba con cũng không thể gặp con lần cuối."

Tiêu Nhã Tình nhớ tới chồng mình, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.

"Mẹ, mẹ còn có con, sau này con sẽ không để người ta bắt nạt mẹ nữa." Thôi Tây Sinh đau lòng ôm mẹ mình an ủi.

"Mẹ và ba con vốn không đồng ý cho con cùng một chàng trai chung một chỗ, nhưng ở tận thế, nó có thể chiếu cố con tốt như vậy, mẹ tin tưởng hai người thật sự có tình cảm. Hơn nữa ngay cả con cái cũng có, mẹ cũng sẽ không chia rẽ các con nữa."

"Dì chỉ hy vọng sau này con có thể đối tốt với tiểu Sinh là đủ rồi. Về phần thù của ba nó, dì thật sự không cam lòng. Mạnh Giang Thiên, con có thể giết Thôi Triều là tốt nhất, nếu như giết không được, dì cũng sẽ không đồng ý con cùng Tiểu Sinh ở một chỗ."

"Yên tâm đi dì, con nhất định sẽ đối xử tốt với Thôi Tây Sinh, cũng sẽ đối tốt với dì. Thù của chú, con cũng sẽ báo. Nếu bây giờ báo thù không được, sau này con cũng sẽ báo." Mạnh Giang Thiên trịnh trọng nói.

"Được rồi, đoàn tụ gia đình là chuyện đáng mừng. Các cậu chạy cả ngày, chắc cũng đói rồi. Thôi Tây Sinh, lấy cái gì đó cho mẹ cậu ăn."

Không khí có chút ngưng trọng, Hách Nhân đi ra cười ha hả nói.

Thôi Tây Sinh mang theo Tiêu Nhã Tình đi chọn thức ăn, tuy rằng đều là đồ ăn vặt các loại. Nhưng Tiêu Nhã Tình ở Thôi gia bị đối đãi hà khắc hồi lâu, đã sớm đói bụng, hôm nay cuối cùng cũng ăn một lần no cơm.

Mấy người đang ăn cơm, Tiểu Hắc Miêu cũng đang gặm một cái đùi gà, đột nhiên Tiểu Hắc Miêu ngẩng mạnh đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mấy người theo ánh mắt của Tiểu Hắc Miêu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ sắc trời dần dần ảm đạm, không có bất kỳ dị thường nào.

"Làm sao vậy?" Thôi Tây Sinh vuốt đầu Tiểu Hắc Miêu hỏi.

"Meow." Tiểu Hắc Miêu nhìn Thôi Tây Sinh rất cảnh giác kêu một tiếng, lại đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lập tức nhảy đến trước người Thôi Tây Sinh, khom người lên, lông đen trên người đều dựng lên, hướng ra ngoài cửa sổ kêu gào. "Meowww!"

Âm thanh của mèo khi đánh nhau không dễ nghe, chói tai và sắc nét.

Mạnh Giang Thiên cau mày, chắn trước mặt mọi người, nhìn cửa sổ, anh cái gì cũng không cảm giác được.

"Bên ngoài có gì không?" Thôi Tây Sinh ôm Tiêu Nhã Tình, trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ hỏi Mạnh Giang Thiên.

"Không biết." Mạnh Giang Thiên lắc đầu, nhìn về phía Tiểu Hắc Miêu.

Tiểu Hắc Miêu vẫn xù lông trừng mắt ra ngoài cửa sổ, Mạnh Giang Thiên đang muốn đến cửa sổ nhìn, Tiểu Hắc Miêu đột nhiên một tiếng kêu bén nhọn, dẫn đầu xông ra ngoài.

Vì quá nóng, cửa sổ không đóng, con mèo đen nhảy ra ngoài cửa sổ.

Mạnh Giang Thiên vội vàng đuổi theo, thò đầu ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt liền nhìn thấy một đám mây màu sắc phiêu phiêu giữa không trung, con mèo đen nhỏ ở dưới mây màu, vây quanh một cái đèn đường điên cuồng xoay vòng chạy trốn.

Chạy trong chốc lát, cái đuôi vung lên, phóng thích ra một luồng lôi điện, công kích kiến trúc xung quanh, ngói đá vụn nhất thời bắn tung tóe bốn phía.

Ngẫu nhiên có khối đất đánh lên người Tiểu Hắc Miêu, Tiểu Hắc Miêu chính là một tiếng kêu thê lương, tựa hồ bị thương rất nặng.

Nhìn thấy đám mây màu sắc, Mạnh Giang Thiên lập tức biết lại là con chồn tuyết kia.

Cư nhiên đều đi theo tới đây, cái đồ vật này lòng trả thù nặng như vậy sao, thật sự là âm hồn bất tán.

"Chít chít." Phía sau, đột nhiên truyền đến tiếng chít chít.

Mạnh Giang Thiên vội vàng quay đầu, liền nhìn thấy chồn tuyết đã đứng bên cạnh Thôi Tây Sinh, nghiêng đầu nhỏ đánh giá bụng Thôi Tây Sinh.

Mạnh Giang Thiên nhất thời nhìn mắt muốn nứt ra, anh cư nhiên một chút cũng không phát hiện thứ này vào nhà từ khi nào.

Nếu nó không lên tiếng muốn thương tổn Thôi Tây Sinh, chỉ sợ anh căn bản không kịp cứu cậu.

"Mẹ kiếp, đây là thứ gì vậy?" Thôi Tây Sinh cũng nhìn thấy chồn tuyết bên cạnh, đột nhiên bị hoảng sợ.

Chồn tuyết mặc dù đáng yêu, nhưng thoạt nhìn vẫn giống như một con chuột lớn, con vật mà Thôi Tây Sinh ghét nhất trong đời chính là chuột.

Theo bản năng một cái vung tay đánh ra ngoài, chồn tuyết linh hoạt né tránh.

"Chít chít..." Chồn tuyết hướng về phía Thôi Tây Sinh hừ hừ kêu vài tiếng, thanh âm nghe rất ủy khuất.

Mạnh Giang Thiên nhân cơ hội ba bước thành hai xông tới, chắn trước người Thôi Tây Sinh, không nói hai lời vung ra một đám dao gió, công kích chồn tuyết.

Tốc độ dao gió của Mạnh Giang Thiên so với chồn tuyết nhanh hơn nhiều, không còn trở ngại của ảo cảnh, chồn tuyết căn bản không tránh khỏi dao gió của Mạnh Giang Thiên.

Né tránh không kịp, chân sau bị dao gió quét tới, máu tươi bắn tung tóe.

"Chít chít..." Chồn tuyết rơi xuống đất, lo lắng hướng Mạnh Giang Thiên kêu to, khom lưng rụt đuôi, sợ hãi rụt rè hoàn toàn không có ý công kích.

Mạnh Giang Thiên sẽ không để ý tới chồn tuyết có ý đồ công kích hay không, anh chỉ muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc.

Anh chính là tận mắt nhìn thấy con chồn tuyết này đùa giỡn con người, ngược đãi không chút lưu tình, tuyệt đối không thể để nó thương tổn đến Thôi Tây Sinh.

Mạnh Giang Thiên không ngừng công kích chồn tuyết, chồn tuyết một mực né tránh, vết thương trên người cũng không ngừng gia tăng.

"Gàoo!" Trên người lại là một vết máu, chồn tuyết tức giận hướng về phía Mạnh Giang Thiên kêu một tiếng, bên người một đám sương mù màu sắc bốc lên.

Mạnh Giang Thiên lập tức cảnh giác, dao gió xoay một vòng, hóa thành một luồng gió mạnh, thổi tan sương mù màu sắc trước mắt.

Đợi sương mù tiêu tán, tại chỗ cũng không còn bóng dáng chồn tuyết.

Nhưng Mạnh Giang Thiên vẫn như cũ không có buông lỏng cảnh giác, anh căn bản không cách nào cảm giác được thứ này rốt cuộc đã đi hay chưa.

"Meow meow meow" Tiểu Hắc Miêu mệt lả từ cửa sổ trèo vào. Vừa rồi nó cùng không khí làm lớn một trận, nó cũng sắp dùng hết dị năng.

Trên người bị đá vụn đập đến đau đớn, nhưng ngay cả miếng da cũng không rách.

Vừa rồi nó rõ ràng nhìn thấy nó sắp bị mổ rách bụng, đột nhiên vết thương trên người lập tức biến mất.

Nó hiện tại đầu đầy dấu chấm hỏi, căn bản không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Con mèo đen nhỏ đã trở lại, chồn có lẽ đã biến mất. Nhưng Mạnh Giang Thiên vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, nhìn chằm chằm bốn phía.

"Cậu nhìn cái gì? Con chồn đi rồi." Mạnh Giang Thiên thần kinh cảnh giác nhìn xung quanh thật lâu, Hách Nhân nhịn không được nói.

"Đó có phải là chồn không? Nó trông giống như một con chuột lớn, nhưng nó dễ thương hơn." Thôi Tây Sinh nhớ lại bộ dáng chồn tuyết, cảm giác không còn chán ghét như vậy.

"Chồn tuyết là kẻ thù của chuột, không liên quan gì đến chuột. Nhưng tại sao cậu lại tấn công con chồn, tôi thấy nó không có ác ý." Hách Nhân nhìn Mạnh Giang Thiên hỏi.

"Nó rất ác ý với tôi. Thứ kia thức tỉnh dị năng, có thể phóng thích ra mây màu sắc, người dưới đám mây sẽ bị nó mê hoặc, một mực vòng quanh tại chỗ, thậm chí sẽ công kích lẫn nhau. Trên đường đến khu an toàn, tôi nhìn thấy nó đang đùa giỡn một ít dị năng giả, liền giúp những dị năng giả kia đuổi nó đi."

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

23/9/2021

#NTT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play