Hôm qua Trần Cách thϊếp đi lúc nào nàng cũng không biết, chỉ thấy khi tỉnh lại trong phòng đã lờ nhờ sáng. Trần Cách ở đây mấy ngày, đủ biết rèm cửa ở đây dày tới mức nào, nắng còn xuyên vào được kiểu này thì chắc hẳn mặt trời đã lên tới tận ngọn tre.

Bầu không khí an tĩnh lại sực nức ấm áp tràn ngập khắp gian phòng, người trước mặt hãy còn đang say ngủ.

Lạc lão sư......

Trần Cách giật mình. Lạc lão sư sao lại ở đây?

Trần Cách mơ hồ lục lại ký ức, hình như đêm qua hơn nửa đêm Lạc lão sư tới đây, sau đó mình và nàng ân ái đến tận khuya, cả người mệt lử nhưng cũng thật thoải mái thϊếp đi một mạch đến giờ.

Hiện tại vẫn còn nằm trên tay Lạc lão sư.

Không phải nằm mơ!

Trần Cách sợ đánh thức Lạc Tĩnh Dực, khẽ khàng ngồi dậy rón rén bước xuống giường.


"Ân? Dậy sớm vậy?" Lạc Tĩnh Dực mơ hồ cảm nhận được động tĩnh, mở mắt ra đã thấy Trần Cách rời giường tự lúc nào, bắc ghế ngồi bên cạnh âu yếm nhìn mình.

Hôm qua Lạc Tĩnh Dực đường xa chạy đến đây lại hao sức suốt một đêm, ngủ cũng không tính là sâu nên tới giờ vẫn còn mệt. Đôi mắt khô rát díp lại mở không lên, cả người nhức mỏi như bị ai dần. Nhưng mà tâm tình hiện tại đang rất vui vẻ, cười cười vươn tay vuốt ve đầu Trần Cách giống như ngày thường hay vuốt ve Tổ Tông.

"Mới sáng sớm làm gì đã hớn ha hớn hở...?" Lạc Tĩnh Dực lười biếng hỏi. Bỗng nàng cảm thấy có gì hơi cấn cấn, thoáng hé mắt ra kiểm tra thì phát hiện trên ngón giữa tay phải không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc nhẫn.

"Muốn cầu hôn ta sao?" Lạc Tĩnh Dực giờ mới hiểu vì sao tiểu quỷ này bày ra bộ mặt vui vẻ đắc ý. "Mua khi nào đây?"


Trần Cách ăn ngay nói thật: "Năm ngoái"

"Vậy chẳng phải mới có vài tháng sao?"

"Đúng a, mua vào cái hôm Lạc lão sư hỏi ta có đang nhầm lẫn tình cảm không"

Lạc Tĩnh Dực hiểu ra vấn đề: "Cho nên lúc ấy ghé qua định đưa nhẫn, nhưng bị ta hỏi cho phát ngốc nên lủi thủi cầm về đúng không."

"Lạc lão sư cũng biết mình đáng sợ sao? Lúc đó trông Lạc lão sư hung dữ muốn chết..."

"Đáng sợ? Hung dữ? Có muốn nếm mùi đáng sợ thực sự là như thế nào không?" Nói đoạn Lạc Tĩnh Dực kéo Trần Cách vào lòng, muốn thi triển võ công dày vò đôi tai nhạy cảm của nàng một phen.

"Đừng đừng—— ta sai rồi ta sai rồi Lạc lão sư!" Trần Cách vội vã đầu hàng.

Làn da mềm mịn trơn nhẵn của Trần Cách khiến Lạc Tĩnh Dực yêu thích không nỡ rời tay. Hóa ra ở cùng một chỗ với người yêu lại ấm áp thoải mái đến vậy, khiến Lạc Tĩnh Dực quên khuấy chuyện cân đo đong đếm xem giường khách sạn có bao nhiêu vi khuẩn như mọi khi.


Trần Cách được Lạc Tĩnh Dực ôm trọn trong vòng tay, hạnh phúc như thể toàn bộ tình yêu trên thế giới này đang bao bọc lấy mình. Tay đeo nhẫn của Trần Cách dịu dàng nắm lấy tay Lạc Tĩnh Dực. Nhìn hai chiếc nhẫn giao điệp cùng một chỗ, Lạc Tĩnh Dực hôn nhẹ lên vành tai Trần Cách làm nàng nhột, rụt rụt bả vai lại muốn trốn.

Lạc Tĩnh Dực chậm rãi mơn trớn xuống chỗ bị thương trên đùi Trần Cách: "Còn đau không?"

Trần Cách chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không dám mở miệng trả lời vì sợ Lạc Tĩnh Dực mà nghe được thanh âm mềm nhũn của mình lúc này sẽ trêu chọc cả ngày. Nhưng mà thực sự Lạc Tĩnh Dực vừa chạm vào đã chịu không nổi...

"Vậy còn chỗ kia?"

Trần Cách không đáp, im lặng một lúc rồi chậm rãi gạt tay Lạc Tĩnh Dực ra muốn đứng dậy.

Chân Lạc Tĩnh Dực khống chế Trần Cách nằm yên còn tay thì dần dần luồn xuống dưới. Trần Cách giữ chặt bàn tay hư hỏng đó lại, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập hơn.
......

Lạc Tĩnh Dực chỉ có thể ở Thượng Hải tối đa ba ngày, dứt bỏ một đống công việc ở Bắc Kinh tranh thủ được ba ngày phép đã là nhiều lắm. Hơn nữa Lạc Tĩnh Dực cũng không phải loại người mù quáng một hai bám theo người yêu làm cái đuôi đến nỗi bê trễ sự nghiệp.

Tranh thủ trong lúc Trần Cách ở phim trường, Lạc Tĩnh Dực tận dụng thời gian trống đọc nốt cho xong mấy quyển sách muốn xem từ lâu nhưng vẫn chưa có dịp. Triệu Liễm dĩ nhiên cũng theo Lạc Tĩnh Dực tới đây, mỗi ngày ra vào dọn dẹp sát trùng phòng ốc. Bác lao công nhìn thấy không khỏi buồn bực, ý gì đây, chê ta làm việc cẩu thả sao?

Trước đây Triệu Liễm hầu hạ một mình Lạc Tĩnh Dực đã mệt ná thở, bây giờ còn phải bao thầu luôn Trần Cách, không khỏi thở dài cảm thán. Còn tưởng có bồ câu sẽ thoải mái hơn, nào ngờ tất cả chỉ là mơ mộng hão huyền.
May mắn Lạc lão sư vẫn hào phóng như cũ.

"Tiểu Triệu tháng này vất vả rồi, ta gửi ngươi cái bao lì xì, cuối năm sẽ bồi dưỡng thêm phong bao khác"

Triệu Liễm lập tức mở điện thoại, liếc mắt thấy năm con số ngay ngắn mới được cộng thêm vào tài khoản, mặt mày trong nháy mắt sáng rỡ.

"Ai nha! Lạc lão sư khách khí như vậy làm gì, đây là việc ta nên làm mà! Có thể giúp ngài và bồ câu bồ câu vui vẻ bên nhau là ta mãn nguyện rồi!"

Lạc Tĩnh Dực thấy Triệu Liễm nhiệt huyết như đang đọc tuyên thệ kếp nạp đảng, ngồi trên sô pha nhấp một ngụm cà phê nhìn Triệu Liễm cười cười.

"Lạc lão sư, ngài có nhận ra không?" Triệu Liễm nói, "Dạo này ngài hay cười nhiều hơn"

"Trước kia ta không hay cười sao?"

"Lạc lão sư nhìn lại tất cả ảnh chụp của mình xem, mặt lạnh băng cả ngàn tấm như một! Chưa kể đi đến chỗ nào cũng tỏa ra hàn khí!"
Lạc Tĩnh Dực lẳng lặng liếc Triệu Liễm.

"...... Bây... bây giờ không như vậy nữa, hiện tại đứng gần Lạc lão sư chỉ thấy ấm áp giống như đứng gần lò sưởi thôi"

"Ta là điều hòa tổng cho các ngươi tùy tiện điều chỉnh chế độ, thích nóng thì nóng thích lạnh thì lạnh sao?"

"Lạc lão sư làm sao mà là điều hòa tổng được! Lạc lão sư là tiểu điều hòa chuyên chúc chỉ phục vụ riêng một mình bồ câu!" Triệu Liễm lém lỉnh đáp.

Lạc Tĩnh Dực phì cười: "Được rồi đừng lắm lời nữa, mau làm cho xong việc rồi về nghỉ ngơi đi"

Lạc Tĩnh Dực ngộ ra, quả thật là tình yêu có thể làm con người ta dễ dàng trở nên vui vẻ.

Ngay cả khi chỉ ngồi một mình đọc sách, ghi chép lại ý tưởng sáng tác hay thậm chí vào bếp cặm cụi chuẩn bị bữa tối chờ Trần Cách trở về cũng không làm cho Lạc Tĩnh Dực cảm thấy nhàm chán, trái lại rất kiên nhẫn tìm thấy niềm vui trong mọi việc.
Mỗi tối Trần Cách về phòng đã thấy thức ăn bày biện sẵn trên bàn. Hai người cùng nhau trao đổi những chuyện trên phim trường hoặc bàn về nội dung quyển sách Lạc Tĩnh Dực đang đọc rồi cùng nhau đi tắm.

Dĩ nhiên trong không gian nhỏ hẹp như vậy không thể tránh khỏi đụng chạm.

Trần Cách rất ít khi sẽ thẳng thắn nói rằng mình nhớ Lạc Tĩnh Dực, mà thường chỉ dùng hành động để biểu đạt. Nàng nhớ Lạc Tĩnh Dực bao nhiêu, thì sẽ chủ động bấy nhiêu.

Lạc Tĩnh Dực chưa từng nghĩ mình sẽ có khả năng mê luyến cơ thể một người đến như vậy.

Mỗi một tấc trên người Trần Cách đều làm Lạc Tĩnh Dực say mê, cảm giác này làm nàng không khỏi liên tưởng tới quá trình hai năm liền chậm rãi điêu khắc nên 《 Ước nguyện vị thành niên》, dẫu có phải đầu tư bao nhiêu thời gian công sức để mài dũa tác phẩm cũng thấy xứng đáng, tới khi đọc lại vẫn tâm đắc và tìm được nguồn cảm hứng vô tận trong từng tiểu tiết.
Trần Cách cũng có suy nghĩ tương tự.

Nàng mê luyến sự thông minh của Lạc Tĩnh Dực.

Sự thông minh ấy thể hiện trên nhiều khía cạnh, chẳng hạn như có thể nhanh chóng nắm được phương pháp làm Trần Cách thỏa mãn; nắm được đâu là giới hạn chịu đựng của nàng; sẽ chỉ dày vò tới chừng mực đó rồi lại lôi nàng trở về, trao cho nàng tất cả.

Khi thì tinh tế ôn nhuận, khi thì thô ráp nắm quyền điều khiển trong tay, suýt nữa làm Trần Cách nảy sinh cảm giác tôn sùng Lạc Tĩnh Dực ở địa hạt mới —— tôn sùng kỹ năng giường chiếu.

......

Ngày Lạc Tĩnh Dực về Bắc Kinh, Trần Cách xin nghỉ nửa ngày khăng khăng phải tiễn nàng cho bằng được.

"Đừng nhọc như vậy, chỉ là ra sân bay thôi mà"

"Lạc lão sư không thích ta quá dính người sao?"

Lạc Tĩnh Dực suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không thích."
Tim Trần Cách rụng phịch xuống đất.

Lạc Tĩnh Dực bồi thêm một câu: "Không thích ngươi dính người, chỉ thích ngươi dính ta."

Nãy giờ Trần Cách sợ tới đình trệ hô hấp, suýt tí nữa thì nổ tung phổi, hiện tại mới trút được một hơi thở dốc: "...... Lạc lão sư cố ý."

Xe đến nơi, Lạc Tĩnh Dực dịu dàng vén tóc Trần Cách ra sau tai, hôn nhẹ lên môi nàng:

"Chăm chỉ làm việc." Lạc Tĩnh Dực nói, "Ta ở Bắc Kinh chờ ngươi."

Trần Cách nhìn chiếc nhẫn vẫn còn trên tay Lạc Tĩnh Dực, cảm giác một phần hồn vía của mình bị Lạc Tĩnh Dực bắt đi rồi.

Chưa gì đã nóng lòng trở về nhà.

.

Theo như thông lệ hàng năm, cứ vào ngày kỉ niệm thành lập công ty thì Bác Triển sẽ tổ chức dạ tiệc từ thiện. Liếc mắt thấy ngày này sắp đến, Lục Tĩnh Sanh nhắc nhở Kỷ Dao sắp xếp lại lịch trình, đảm bảo làm sao hôm đó Trần Cách chắc chắn phải có mặt để còn tranh thủ quảng bá hoành tráng cho phim mới.
Hai ngày trước, Lục Tĩnh Sanh và Lạc Tĩnh Dực hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, bàn bạc dự đoán một chút về doanh thu《 Bạch hồ điệp》.

Dựa vào kinh nghiệm của hai người, chỉ nội chất lượng bộ phim thôi đã đủ yên tâm thu về con số khả quan, huống hồ chi thêm việc tóm được tên hung thủ gây xôn xao dư luận thời gian trước lót nền, ba tỷ đã là khiêm tốn lắm. Hơn nữa còn rất có khả năng giành về cho Trần Cách đề cử Kim Kê nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

"Xem ra ta thực có mắt chọn, rất hiếm khi đánh cuộc nhầm." Lục Tĩnh Sanh đắc ý nói: "Cho dù là lựa chọn phim để đầu tư hay lựa chọn diễn viên ký hợp đồng cũng vậy. Ly này xem như thay mặt Bác Triển kính Dực tỷ và Trần tiểu thư, sau này công ty chúng ta còn muốn tiếp tục hợp tác cùng có lợi với nhị vị"

Thật ra Lạc Tĩnh Dực không chán ghét máu kiếm tiền của Lục Tĩnh Sanh, người này cũng xem như thương nhân duy nhất sau tiểu Kha mà nàng liệt vào danh sách bạn tốt.
Cơm nước xong xuôi, Lục Tĩnh Sanh lại bắt đầu rục rịch thăm dò.

"Kịch bản mới của Dực tỷ trù bị đến đâu rồi a? Đề tài lần này là gì?"

Lục Tĩnh Sanh cho rằng Lạc Tĩnh Dực khả năng cao sẽ rèn sắt khi còn nóng. Nếu《 Bạch hồ điệp 》đại bạo, phỏng chừng cả đống đơn vị sản xuất đều vọt tới chỗ Lạc Tĩnh Dực cầu cạnh kịch bản cùng đề tài, có ra giá trên trời đi chăng nữa cũng tranh nhau mua.

Lạc Tĩnh Dực nói: "Hiện tại đã viết xong đại cương"

"Vẫn là tâm lý tội phạm?"

Lạc Tĩnh Dực lắc đầu.

"Kinh dị?"

Cũng không phải.

"Khoa học viễn tưởng? Phim hài? Hành động?"

Lạc Tĩnh Dực nói: "Tình cảm lãng mạn"

"Khụ." Lục Tĩnh Sanh nghe vậy suýt nữa sặc rượu lên tới não.

Lạc Tĩnh Dực: "...... Ta không thể viết tình cảm lãng mạn sao?"

"Không......" Lục Tĩnh Sanh ho sặc sụa một hồi lâu mới hết khó chịu "Ta chỉ hơi bất ngờ thôi, trước giờ Dực tỷ không hay chọn đề tài này, sao bây giờ tự nhiên lại...?"
"Bởi vì không thường xuyên viết nên mới muốn đột phá"

"......"

Lần đầu tiên Lạc Tĩnh Dực làm Lục Tĩnh Sanh đâm lo, liệu rằng không trúng đề tài sở trường thì chẳng may doanh thu phim sắp tới nằm liệt giữa đường thì sao. Bất chợt Lục Tĩnh Sanh nhớ tới scandal tình ái rùm beng trước đó của nàng và Trần Cách, kết hợp với việc bỗng dưng Lạc Tĩnh Dực lại khăng khăng son sắt muốn viết phim tình cảm, trong nháy mắt hiểu hết toàn bộ nội tình.

.

Trần Cách vừa xuống máy bay chưa được nghỉ ngơi giây nào đã phải vội vội vàng vàng quay sang chuẩn bị lên đồ tới tham dự tiệc của Bác Triển. Từ giờ tới lúc khai mạc chỉ còn hơn 40 phút, đoàn đội của nàng chỉ có thể lôi chuyên viên trang điểm và stylist đi theo để make up làm tóc và lựa chọn trang phục ngay trên xe bảo mẫu.

Trong lúc ngồi cho chuyên viên trang điểm họa mặt, Trần Cách cầm ipad xem các mẫu váy dạ hội được stylist đề xuất, bàn bạc chọn lựa tới lui nửa ngày thì lọc ra ba mẫu đắn đo nhất, thế là Trần Cách gửi ảnh qua cho Lạc Tĩnh Dực.
【 Lạc lão sư! Tối nay ngươi muốn ta mặc bộ nào? 0v0】

Lạc Tĩnh Dực trả lời rất nhanh: 【3】

Trần Cách lập tức quyết định: "Chọn bộ màu đen này đi"

Stylist hớn hở : "Ta cũng cảm thấy chiếc váy này hợp Trần tiểu thư nhất. Trần tiểu thư thật có mắt chọn"

......

Ngay từ chiều phóng viên đã có mặt để tranh nhau chỗ đẹp đứng tác nghiệp, đài truyền hình còn có tổ chức phát sóng trực tiếp hoành tráng không kém gì lễ trao giải cuối năm. Những năm gần đây ai cũng biết Bác Triển lên hương vô cùng, cho dù là diễn viên gạo cội bậc nhất quốc nội hay tân binh quái vật vừa chào sân đã làm chao đảo thị trường giải trí thì đều đầu quân về trướng Bác Triển.

Do đó đêm hội của Bác Triển sớm thăng cấp thành một sự kiện long trọng cho người trong giới tụ hồi về. Đây cũng là dịp tiệc tùng hiếm hoi Lạc Tĩnh Dực xuất đầu lộ diện, nhưng nàng không định lên thảm đỏ cũng không định nhận bất cứ phỏng vấn nào, lặng lẽ đi cửa bên vào trong hậu trường.
【 Lạc lão sư!! Kẹt xe rồi! 】

【A a thật sốt ruột! Chỉ còn cách Lạc lão sư 1 cây số nữa! 】

【 Nhưng mà lại nhích không nổi ...】

Lạc Tĩnh Dực vừa tìm được chỗ ngồi đã thấy liên tiếp ba thông báo wechat của Trần Cách nhảy đến. Nàng nhíu nhíu mày trả lời tin nhắn:

【 Đừng gấp gáp, ta ở đây chờ ngươi chứ nào có chạy đi đâu 】

Dường như Trần Cách cố ý chờ một lúc mới nhắn lại: 【 Còn không phải tại vì người ta nhớ Lạc lão sư sao... 】

Gửi kèm một cái sticker heo mập khóc thút thít.

Lạc Tĩnh Dực trông thấy ảnh động đáng yêu đó, không ngăn được nụ cười trên môi.

【 Bảo bối ngoan, đêm nay xong việc theo ta về nhà. 】

Nói rồi Lạc Tĩnh Dực chụp bàn tay đeo chiếc nhẫn Trần Cách tặng qua, định bụng dỗ ngọt nhóc con này.

Ngay lập tức trong khung chat hiện lên sticker heo mập xấu hổ quay mông che đi khuôn mặt đỏ bừng.
【 Lạc lão sư háo sắc quá a 】

Lạc Tĩnh Dực: 【??? 】

Nét mặt Trần Cách lúc này cũng không khác heo mập nhảy loi choi trên màn hình là bao, đắn đo thật lâu mới hạ quyết tâm trả lời:

【 Tay Lạc lão sư...... nhìn thật ngon miệng a】

Lạc Tĩnh Dực: 【 Ta cho ngươi xem nhẫn, ngươi nói ngon miệng là ngon miệng cái gì?】

Trần Cách rụng rời....

...... Thì ra là khoe nhẫn, không phải khoe ngón tay dài!

Tiêu rồi tiêu rồi, Lạc lão sư sẽ không hiểu lầm ta là kẻ biếи ŧɦái tà dâʍ đấy chứ? Trần Cách quẫn bách xoắn xuýt muốn nhanh chóng giải thích lấy lại hình tượng cho bản thân.

Còn chưa kịp gỡ gạc thì xe đã đến, nhân viên hậu trường ùa ra hộ tống Trần Cách vào phòng chờ thay trang phục dạ hồi. Người trong ê kíp thì vội vàng thu xếp bối cảnh chụp ảnh hậu trường, chỉnh sửa rồi đăng weibo.
Lúc Trần Cách còn trên xe đã nhận được nội dung MC sẽ phỏng vấn để chuẩn bị, hầu hết những câu hỏi này đều nhằm mục đích tuyên truyền phim nên không có gì đáng lo ngại. Kỷ Dao cũng cẩn thận dặn dò nàng một số thứ tuyệt đối không được phép đề cập. Sau khi Trần Cách tự tin nắm chắc mọi thứ thì bắt đầu đi vào thảm đỏ.

Phùng Duẫn Hâm thân là đạo diễn 《 Bạch hồ điệp》 dĩ nhiên cũng là khách quý của Bác Triển, mặc một bộ vest chờ Trần Cách xuất hiện.

"Tiểu Trần Cách đêm nay đẹp quá a!" Phùng Duẫn Hâm xuýt xoa. Hai người khoác tay nhau ký tên lên phông nền chụp ảnh, đứng tạo dáng cho phóng viên tác nghiệp xong xuôi thì quay sang nhận phỏng vấn.

MC hỏi Phùng Duẫn Hâm mấy vấn đề xoay quanh《 Bạch hồ điệp》, Phùng Duẫn Hâm vui vẻ cho biết phim sẽ được ra mắt vào dịp tết âm lịch, hy vọng mọi người đến rạp ủng hộ.

Đến lượt Trần Cách cũng vậy, hầu như chỉ là những chuyện râu ria bên lề liên quan tới phim. Trần Cách trả lời hết sức quy củ gãy gọn, nhưng khi nhận được câu hỏi cuối cùng thì lại khá bất ngờ vì không nằm trong nội dung phím trước:

"Mọi người đều biết biên kịch Lạc Tĩnh Dực rất coi trọng năng lực của Trần tiểu thư, vậy xin hỏi ngươi có ý định hợp tác tiếp với Lạc biên kịch ở sản phẩm tiếp theo không?"

Lục Tĩnh Sanh đang đứng trên lầu một nói chuyện xã giao với đối tác, nghe được động tĩnh lẳng lặng liếc mắt xuống chỗ Trần Cách.

Thần sắc trên mặt Trần Cách không có vẻ gì là hoảng hốt, vẫn nguyên vẹn ý cười bình thản trả lời tự nhiên theo tiết tấu nãy giờ : "Cái này còn phải xem nhân vật thích hợp hay không đã"

MC mặt đỏ bừng bừng như gà chọi, hăng hái hỏi tiếp: "Nghe nói ngươi là fan lâu năm của Lạc biên kịch, giao tình của hai người sau màn ảnh cũng rất thân thiết, không biết cảm nghĩ của ngươi về Lạc biên kịch như thế nào?"
Câu này còn quá đáng hơn câu trước, hoàn toàn là mang ý đồ bát quái.

Phùng Duẫn Hâm nhìn nét mặt kích động như muốn nhảy lên của MC, nghĩ thầm—— ngươi không phải shipper của "Phá lệ hân động" đấy chứ?!

Mọi sự chú ý đều đổ dồn về chỗ Trần Cách đứng, chờ nàng trả lời.

Trần Cách ngẫm nghĩ chừng hai giây rồi đáp: "Quả thật ta hâm mộ tài năng của Lạc lão sư đã lâu, giao tình giữa hai chúng ta cũng cực kỳ tốt. Đối với ta mà nói, Lạc lão sư là một người vô cùng quan trọng, là một phần tuyệt đối không thể thiếu"

Nghe Trần Cách trả lời xong, trong mắt Phùng Duẫn Hâm nhanh chóng nở ra bông hoa.

Từ ngữ chừng mực không để cho ai nhân cơ hội dèm pha hắt nước bẩn, lại thổ lộ tình cảm với lão Phật gia rõ như ban ngày, oa oa! Duyệt!

Trần Cách lễ phép gật đầu chào người MC đang đơ bộ vi xử lý tạm thời rồi kéo tay Phùng Duẫn Hâm cười cười đi vào bên trong.
Lục Tĩnh Sanh đen mặt, hất đầu ra hiệu cho trợ lý: "Đừng để MC này về sau xuất hiện trước mặt ta thêm lần nào nữa"

"Vâng, Lục tổng"

Lục Tĩnh Sanh chờ cho cơn giận hòa hoãn lại một chút mới nắm tay nữ nhân bên cạnh, ôn nhu nói: "Hiểu Quân, không phải ngươi rất muốn gặp Trần Cách và Lạc lão sư sao? Ta đưa ngươi đi gặp họ"

.

Đoạn clip Trần Cách bày tỏ với Lạc Tĩnh Dực giữa thanh thiên bạch nhật làm siêu thoại "Phá lệ hân động" thăng hạng vù vù.

【 Ta không quan tâm! Đây chính là tuyên thệ đám cưới! 】

【 Bồ câu bồ câu thật sự quá mãnh! Hôm nay lại là một ngày bồ câu đảm đương chức vụ mãnh 1! 】

【 CP ta cắn là thật CP ngươi cắn là giả, lêu lêu】

......

"Lạc lão sư!"

Nghe Trần Cách gọi, Lạc Tĩnh Dực khóa điện thoại ngẩng đầu lên. Trần Cách ở cửa thông đạo ngay đối diện đang mừng rỡ xách váy chạy qua. Lạc Tĩnh Dực định dợm bước tiến lên đón nàng thì thấy Lục Tĩnh Sanh dắt theo bạn gái Diệp Hiểu Quân đi đến.
"Trần Cách ở đây luôn à? Vừa lúc" Lục Tĩnh Sanh cũng thấy được Trần Cách, vẫy tay ra hiệu nàng đi tới "Bạn gái ta vẫn luôn muốn gặp hai người mà chưa có cơ hội"

Lục Tĩnh Sanh giới thiệu: "Đây là bạn gái ta, Diệp Hiểu Quân. Hiểu Quân, vị này là Lạc lão sư Lạc Tĩnh Dực, còn đằng kia là Trần Cách"

Trần Cách nãy giờ chỉ lo nhìn Lạc Tĩnh Dực, hai người dùng ánh mắt trao đổi chuyện trên thảm đỏ ban nãy, trao đổi câu nói "một người vô cùng quan trọng, là một phần tuyệt đối không thể thiếu" ngọt ngọt ngào ngào.

Nhưng khi Trần Cách vừa nghe thấy ba chữ "Diệp Hiểu Quân" thì lập tức sửng sốt mở to mắt, vội vã quay ngoắt sang chỗ Lục Tĩnh Sanh, lắp bắp: "Diệp Hiểu Quân...... Ngài, ngài chính là Diệp biên kịch?!"

Diệp Hiểu Quân dịu dàng cười, nhã nhặn chìa tay ra bắt: "Xin chào Trần tiểu thư."
Diệp Hiểu Quân, nữ biên kịch gia đi theo Bác Triển từ những ngày đầu, cùng với sự đi lên của Bác Triển, Diệp Hiểu Quân cũng trưởng thành trở thành biên kịch truyền kỳ trong giới, là huyền thoại biên kịch nhận giải thưởng đến mỏi tay!

Trần Cách cúi người đến co quắp, khúm núm giơ hai tay đỡ lấy. Lục Tĩnh Sanh nhìn sắc mặt Lạc Tĩnh Dực không tốt lắm, còn cố ý đổ dầu vào lửa: "Nhìn Trần tiểu thư khẩn trương đến như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng là fan của bạn gái ta sao?"

Trần Cách cuống quít thừa nhận: "Ta có xem rất nhiều phim của Diệp biên kịch, thích nhất là bộ "Lần sau cuối"!"

Diệp Hiểu Quân vui vẻ đáp lại: "Bộ phim đó cũng khá lâu rồi"

Lạc Tĩnh Dực: "......"

Trần Cách đang còn muốn trút hết ruột gan bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ của mình với Diệp Hiểu Quân, bỗng dưng lờ mờ nhận ra áp suất thấp tỏa khắp người Lạc Tĩnh Dực, lập tức ngậm mồm không dám nói tiếp nữa.
Xong rồi, gặp được truyền kỳ biên kịch, nhất thời không kiềm chế được......

Lạc Tĩnh Dực cười hỏi nhỏ bên tai Trần Cách: "Xem ra số biên kịch được ngươi hâm mộ thật nhiều a. Trần Cách, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu "người vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể thiếu" vậy?

Trần Cách nghe hỏi xong phát ngốc, muốn quay qua dỗ dành vuốt cơn ghen của Lạc Tĩnh Dực xuống, nhưng mà Lục tổng và Diệp biên kịch đều đang nhìn, thế là bao nhiêu lời ngọt ngào muốn nói nghẹn cứng trong cổ họng, chỉ có thể nhỏ giọng thanh minh:

"Không giống nhau a, hoàn toàn không giống nhau......"

Kẻ đầu sỏ Lục Tĩnh Sanh cười hề hề kéo tay Diệp Hiểu Quân: "Trần tiểu thư mau kiếm lời nào dễ nghe mà nói đi, chúng ta đi trước."

Lạc Tĩnh Dực: "......"

Khuấy cho nước đục ngầu rồi bỏ chạy, thật đúng là tác phong của Lục tổng.
Lạc Tĩnh Dực nhìn Trần Cách sợ đến rúm ró của người, không dám động đậy cũng không dám hé răng, lấy ngón tay gõ gõ lên trán nàng: "Còn mười phút nữa, vào đây."

Cửa phòng nghỉ vừa đóng lại Trần Cách đã cuống quít giải thích: "Ta thật sự chỉ thích tác phẩm của Diệp biên kịch! Tuyệt đối không có ý gì khác! Bởi vì nàng rất ít khi xuất hiện ở những sự kiện như thế này cho nên mới hơi kích động. Lạc lão sư...... Người quan trọng nhất đối với ta chỉ có một mình ngươi mà thôi!"

Lạc Tĩnh Dực nhìn khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Trần Cách, một lát nữa còn phải vác khuôn mặt này đi gặp gỡ xã giao nên không hôn lên mặt mà quyết định cắn lên tai nàng trút giận.

Trần Cách biết mình sai nên đặc biệt ngoan ngoãn đứng yên chịu trận, mặc cho Lạc Tĩnh Dực gặm gặm cắn cắn trả thù.
"Không phải lúc đầu ngươi cũng thích kịch bản rồi mới thích ta sao? Bây giờ ngươi tỏ ra hứng thú với kịch bản của người khác như thế này, ta có nên lo lắng không, Trần Cách?"

"Nhưng mà... lúc ngài vẫn còn La Hân, ta không biết thân phận thật sự của Lạc lão sư cũng đã cảm mến ngài rồi a" Trần Cách mỗi lần khẩn trương lại bắt đầu sử dụng kính ngữ.

Lạc Tĩnh Dực bất mãn: " ' Ngài '? Lại muốn kéo bối phận kéo khoảng cách với ta đúng không? Được lắm, muốn nhân cơ hội này tách ra đường ai nấy đi chứ gì?"

Trần Cách lập tức nói một lèo năm lần từ "ngươi" chữa cháy đến ríu cả lưỡi.

Lạc Tĩnh Dực phì cười, búng vào trán Trần Cách. Nhìn nụ cười quá sức xinh đẹp của Lạc Tĩnh Dực, Trần Cách không khỏi sửng sốt choáng váng.

"Lạc lão sư hết giận rồi sao?"
"Cả ngày một lô một lốc người dí sau lưng gọi ngươi lão công lão bà, nếu muốn tức thì ta đã sớm tức chết"

Trần Cách thở phào nhẹ nhõm, không quên dặn dò bản thân lần sau có gặp biên kịch truyền kỳ tới cỡ nào đi chăng nữa cũng phải tiết chế.

Trần Cách nắm lấy một chút góc váy của Lạc Tĩnh Dực, cẩn thận hỏi: "Vậy... chờ đến khi về nhà...... Ta lại bồi thường cho ngươi được không? Tĩnh Dực?"

Trần Cách gọi như vậy vì muốn xóa bỏ nghi ngờ "kéo bối phận" ban nãy của Lạc Tĩnh Dực. Nhưng thấy Lạc Tĩnh Dực không trả lời, Trần Cách vội vàng hốt hoảng tự suy xét lại bản thân: "A... có phải Lạc lão sư không thích xưng hô kiểu đó không? Hay để ta học theo Tả a di gọi bảo bảo?"

"...... Vẫn nên gọi là Tĩnh Dực đi" Lạc Tĩnh Dực lại hôn hôn lên vành tai Trần Cách, "Hôm nay còn biết nói ngọt lấy lòng ta?"
Trần Cách ôm lấy Lạc Tĩnh Dực cười vui vẻ: " Bởi vì Lạc lão sư rất dễ mềm lòng, hơn nữa dỗ Lạc lão sư một chút cũng không vất vả, ta có thể đi theo dỗ Lạc lão sư cả đời"

......

Bắc Kinh bắt đầu vào mùa thu, ngay trước hôm hai mẹ của Trần Cách khai trương quán lẩu một ngày, Trần Cách nói rằng mình muốn dẫn ba người rất quan trọng đến ra mắt nên cửa tiệm  đóng cửa không nhận khách.

Mẹ và mẹ nuôi của Trần Cách ngồi cạnh nhau, đối diện là hai người lớn khác.

Tả Cẩn không nhịn được tò mò, hỏi dò: "Hai người các ngươi cũng là......"

Hai mẹ của Trần Cách sửng sốt, lập tức hiểu Tả Cẩn đang hỏi cái gì.

"Không không không, hai chúng ta không phải! Chúng ta từng này tuổi đầu làm sao lại ...!" Mẹ Trần Cách xấu hổ giải thích "Bà ấy là mẹ nuôi của tiểu Cách, lúc còn bé nàng hay ốm vặt thường xuyên phải đến bệnh viện, ta lại quá bận bịu nên chỉ có thể gửi cho bà ấy chăm nom"
"Nga......" Tả Cẩn hơi hơi tiếc nuối, sau đó nắm tay tiểu Kiều đặt lên bàn, "Giới thiệu với hai người một chút, đây là bạn gái ta, Kiều Tinh."

Mẹ nuôi vừa mới nhấp một ngụm trà nóng, nghe vậy suýt chút nữa phun hết vào mặt Tả Cẩn.

"Mọi người đến sớm vậy?"

Lạc Tĩnh Dực cùng Trần Cách mở cửa đi vào, thong thả sóng vai ngồi xuống.

Lạc Tĩnh Dực thấy một bàn bốn người lớn ngượng nghịu nhìn nhau: "Chuyện trò đến đâu rồi? Mẹ ta không nói gì linh tinh dọa sợ mọi người chứ?"

Tả cẩn "Ai nha" một tiếng: "Lại gieo tiếng xấu cho mẹ"

Nồi lẩu dần dần sôi, Lạc Tĩnh Dực đứng lên cầm đũa từ tốn gắp đồ nhúng để vào chén hai mẹ của Trần Cách, một bộ dạng dâu hiền vợ thảo nói: "Tả nữ sĩ lúc nào cũng vậy, từng này tuổi đầu vẫn còn vô tư lự như thiếu nữ mới lớn, sau này phải làm phiền mẹ và mẹ nuôi nhiều rồi"
Trần Cách ngồi bên cạnh đang loay hoay giúp Lạc Tĩnh Dực một tay, nghe được danh xưng này hai lỗ tai lập tức dựng đứng.

Lạc Tĩnh Dực vừa gọi "mẹ"?!

Tốc hành như vậy sao!

Trần Cách ngẩng lên nhìn Tả Cẩn cười sượng ngắt, nghĩ trong đầu có nên bắt chước Lạc Tĩnh Dực sửa xưng hô luôn không. Tả a di thì còn có thể mắt nhắm mắt mở mà gọi, nhưng mà tiểu Kiểu thì...

Tiểu Kiều ngồi đối diện hình như đọc ra suy nghĩ của Trần Cách, lập tức lắc đầu —— ngươi đừng gọi loạn, ta không cần nữ nhi lớn như ngươi!

Lạc Tĩnh Dực điểm điểm vào gáy Trần Cách, nhỏ giọng nói: "Thời gian còn dài, cứ thong thả đừng miễn cưỡng"

Trần Cách được trấn an, quay sang nhìn Lạc Tĩnh Dực cười ngọt ngào.

Đúng vậy, cứ từ từ không cần phải vội, con đường tình yêu của nàng và Lạc Tĩnh Dực lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.
.

Cuộc sống của hai người cứ thế yên ả trôi, ngày《 Bạch hồ điệp》 tổng kết doanh thu đạt mốc 5 tỷ cũng là ngày Trần Cách và Lạc Tĩnh Dực đồng loạt nhận được đề cử giải Kim Kê hạng mục nữ diễn viên xuất sắc nhất và kịch bản gốc xuất sắc nhất.

Trong lúc trên mạng không ngừng tung hô ăn mừng giòn giã, thì hai người các nàng đang tựa đầu ngồi trên con thuyền nhỏ giữa mặt hồ phẳng lặng tận hưởng cảnh đẹp mùa thu. Mây trắng lãng đãng giăng khắp nền trời cao xanh vời vợi, thi thoảng lại có cánh chim giang rộng cánh chao qua. Rừng ngô đồng đón gió xào xạc reo đánh thức Trần Cách ngủ quên trên vai Lạc Tĩnh Dực dậy, vừa lúc con cá đầu tiên cắn câu.

Dưới hàng bạch quả vàng hươm rũ mình soi bóng, Trần Cách thầm thì gì đó bên tai Lạc Tĩnh Dực không rõ, chỉ nghe thấy tiếng cười trong trẻo của hai người vọng theo mặt nước thanh thúy vang xa.
Hôm nay là một ngày ngọt ngào hạnh phúc, cũng là một ngày bình dị như mọi ngày còn lại  trong quãng đời các nàng gắn bó làm bạn cùng nhau mãi về sau.

【 CHÍNH VĂN HOÀN】

Tác giả có lời muốn nói: Hoàn thành rồi!

Một thời gian dài không viết tác phẩm nào độ 30 vạn + chữ. Nhìn chung quá trình triển khai kết cấu và nội hạch áng văn này làm tui rất thích, rất thoải mái. Lúc viết không có áp lực gì, thật sự cảm thấy rất vui vẻ.

Sau đó sẽ bắt đầu tác phẩm mới "Ân sủng của tạo hóa" mọi người nhớ ủng hộ nha. (ủng hộ rần rần rồi nha tác giả =))))))))

Mấy ngày nữa tui nhả phiên ngoại, bibi. (P/s: Còn khi nào mình edit được thì chưa biết, chắc mình chờ edit lần một chùm hết rồi post luôn chứ dnay lịch học căng quá. Mà cái phiên ngoại cũng có hơi nhiều cảnh "sắc" hơi ứ ừ nữa mà đụng tới ứ ừ là mình bị ngu nên mọi người khỏi chờ nha, quăng vô thư viện ngủ đông nào có tự động nó nhảy lên à =)))
=====

Awwww vậy là hoàn thật rồi. Nếu mình nhớ không lầm thì ngày mình post chương đầu tiên là 22/6 trước sinh nhật anh mình một ngày, tính đến nay là vừa in ba tháng. Chắc lẽ ra sẽ xong sớm hơn nhưng khúc giữa xu cà na đi cách ly nên... =)))) Huhu bây giờ cảm xúc dâng trào quá mình hết biết nói gì luôn, chỉ biết cảm ơn các bạn thời gian qua đã đồng hành cùng với mình, với Lạc lão sư và bồ câu đi tới điểm cuối cùng của truyện. Đây là lần đầu tiên mình edit nên chắc chắn thiếu sót rất nhiều, mình mở lên đọc lại mấy chương đầu mà còn thấy ghê muốn xỉu ngang, đụng chỗ nào phải lo sửa lẹ lẹ chỗ đó cho bớt quê huống hồ gì reader =)))) Vậy mà vẫn có bạn "chịu đựng" đọc, vẫn vote, vẫn comment làm mình cảm động lắm luôn, một lần nữa cảm ơn các bạn rất nhiều.
Tối hôm mình đọc xong QT của "Phùng tràng nhập diễn" là sáng tỉnh dậy trong đầu mình chỉ có một ý nghĩ "phải edit thôi", đơn giản là bởi vì mình quá thích truyện nên muốn lan tỏa mong sẽ có nhiều người biết đến bộ truyện đáng yêu này hơn. Nói thiệt đôi lúc cũng hơi nản muốn drop nhưng may sao vẫn theo được tới lúc gõ chữ "hoàn".

Tạm biệt Lạc lão sư và bồ câu! Hy vọng sớm gặp lại ở phiên ngoại một ngày không xa nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play