Trần Cách báo với Tư tỷ rằng đêm nay mình ở lại nhà Lạc Tĩnh Dực. Kỳ thực Tư tỷ không quá tán đồng việc Trần Cách ra vào tới lui cùng Lạc Tĩnh Dực trong thời điểm nhạy cảm này, nhỡ đâu...

Nhưng mà theo dõi dư luận trên mạng có thể thấy tình thế dần dần xoay chiều, netizen bắt đầu đứng về phía hai người, xếp hạng của siêu thoại của "Phá lệ hân động" thẳng tắp leo lên đầu bảng, "Ước nguyện vị thành niên" chưa công chiếu đã được đánh dấu "muốn xem" vượt mốc năm vạn trên app movie box.

Nhiệt độ của Trần Cách vì chuyện mà tăng mạnh, có thể nói là trong họa có phúc.

Lạc lão sư không hổ là kim bài biên kịch rong ruổi giang hồ nhiều năm, liếc mắt cũng có thể thấy dàn ảnh đế ảnh hậu tiếng lành đồn xa khắp quốc nội đều share bài viết ủng hộ nàng. Một câu Lạc Tĩnh Dực nói ra liền rung sông chấn núi, âm hưởng mạnh mẽ, người người thuần phục, đích xác có phong thái phô trương của lão Phật gia.

Giống như chỉ cần có Lạc Tĩnh Dực đứng ra làm chủ, hết thảy yêu ma quỷ quái đều bị dẹp yên.

Thành tựu Trần Cách có được ngày hôm nay, ngoại trừ khả năng cùng kinh nghiệm tự thân tích lũy, có thể nói Lạc Tĩnh Dực góp một phần công sức không nhỏ. Chính là Lạc Tĩnh Dực cùng Trần Cách hợp lực, cho Trần Cách đứng đúng vị trí xứng đáng với nàng.

Mấy ngày nay Tư tỷ cũng coi như là minh bạch, vì cái gì mấy năm trước muốn tranh thủ cho Trần Cách góp mặt vào các loại hạng mục lại khó nói chuyện đến như vậy, hoá ra là có tôn đại sát Phật nặng ngàn cân phía trên chèn ép.

Tư tỷ nói với Trần Cách : "Được rồi, vậy ngươi an tâm ở chỗ Lạc lão sư đêm nay đi, bên này công ty có động tĩnh gì ta sẽ báo"

Nhớ tới chuyện Bác Triển hướng mình tung cành olive, Trần Cách nhẹ nhàng mà vâng một tiếng.

Trong lúc Trần Cách nói chuyện điện thoại, Lạc Tĩnh Dực kéo hai vợ chồng Tả nữ sĩ cùng tiểu Kiều vào thư phòng.

"Cái gì đây bảo bảo, làm gì mà phải thần thần bí bí như vậy?" Tả Cẩn tủm tỉm, ngoài miệng thì hỏi nhưng điệu bộ giống như đang chờ đợi Lạc Tĩnh Dực báo tin tốt lành.

Lạc Tĩnh Dực nói: "Muộn như vậy rồi, mẹ và dì Kiều cũng đừng về nguy hiểm, đêm nay hai người ở lại đây đi, đồ đạc lần trước vẫn còn đầy đủ. Ừm...... Vừa đúng lúc con có chút chuyện muốn hỏi hai người."

Nghe nữ nhi nói là có việc muốn hỏi, Tả Cẩn sửng sốt. Còn tưởng rằng Lạc Tĩnh Dực kéo vào trong này để xác nhận chuyện nàng cùng tiểu Trần ở bên nhau, như thế nào lại không xác nhận, mà lại trở thành "có việc muốn hỏi"?

Chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi sao? Con ta với tiểu Trần không có...?

Tả Cẩn thất vọng nhìn qua tiểu Kiều.

Tiểu Kiều biết trong đầu Tả Cẩn bắt đầu suy nghĩ lung tung rối loạn, vỗ vỗ vào cánh tay bà an ủi, thay Tả Cẩn hỏi Lạc Tĩnh Dực:

"Không nghĩ tới a, Lạc đại biên kịch cũng có phương diện mù mờ cần thỉnh giáo. Nói đi, chuyện gì?"

Lạc Tĩnh Dực trước sau vẫn giữ thái độ trầm mặc, im lặng không đáp.

Tả Cẩn tò mò sắp chết, phải biết từ nhỏ đến lớn Lạc Tĩnh Dực tự lập tự cường, chính mình là mẹ lại đi theo cọ tới cọ lui gặng hỏi lung tung khiến nữ nhi ghét bỏ, chứ chưa từng thấy qua bộ dạng do dự của nàng như bây giờ.

Xem ra là đại sự.

Thần kinh Tả Cẩn căng chặt chờ đợi, một lúc mới nghe Lạc Tĩnh Dực đứt quãng hỏi:

"Cái kia...đồng tính nữ như hai người. Làm thế nào để...giao lưu tình cảm?"

Lạc Tĩnh Dực hỏi thật sự văn nhã, nhưng đương nhiên ý tứ không chỉ nằm ở mặt chữ. Mà chính là muốn hỏi về...

Chuyện này lên mạng sục sạo đương nhiên cũng có thể tìm được câu trả lời, nhưng hiện tại trên mạng người nói hươu nói vượn cợt nhả quá nhiều. Có một số việc không phải là để cho ngươi khoa trương, mà là muốn ngươi giản lược giúp râu ria, trực tiếp trình bày chính sự.

Vừa lúc trong nhà có hai vị đồng tính nữ thâm niên lâu năm, hà cớ gì lại không khiêm tốn thỉnh giáo lấy kinh nghiệm? Khẳng định so với võng hữu trên mạng đáng tin hơn nhiều, ít nhất không có chỉ bậy.

Không biết có phải vì Lạc Tĩnh Dực dùng từ quá văn nhã hay không, mà cảm ứng tương thông của hai mẹ con đột nhiên mất sóng, Tả Cẩn khó hiểu, Lạc Tĩnh Dực bị ngốc tạm thời hay sao mà lại đi hỏi chuyện đương nhiên này:

"Đương nhiên là dùng miệng giao lưu a." Chứ còn sao nữa, dị tính hay đồng tính nam nói chuyện phiếm thế nào thì chúng ta nói chuyện phiếm như thế ấy, chẳng lẽ lại dùng đầu gối.

Lạc Tĩnh Dực nghe Tả nữ sĩ trả lời trật quẻ như vậy, sắc mặt trở nên tối sầm: "Ý con không phải loại giao lưu bình thường, mà là loại "giao lưu" sâu sắc hơn kìa. Mẹ còn cần con nói trắng ra sao?"

Tả Cẩn còn đang lúng búng, tiểu Kiều nháy mắt đã hiểu.

Tiểu Kiều nhanh nhẹn vươn tới giơ bàn tay Lạc Tĩnh Dực lên xem, tỉ mỉ săm soi móng tay nàng kỹ lưỡng một phen.

Lạc Tĩnh Dực: "???"

Tiểu Kiều thở dài, nhẹ than: "Móng tay ngươi nên tu bổ một chút đi, về sau cũng đừng sơn sửa đính đá"

Lạc Tĩnh Dực: "???"

Lạc Tĩnh Dực: "!!!"

Tả Cẩn bừng tỉnh đại ngộ.

Còn cho rằng nữ nhi đơn giản là hướng người lớn thông báo chuyện yêu đương của mình, Tả Cẩn còn làm tốt một trăm phần trăm công tác chuẩn bị để đối đáp-- Bày ra bộ dạng trưởng bối không chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhặt, tuy rằng lúc trước thời điểm phát hiện quan hệ giữa mẹ và tiểu Kiều con không quá ủng hộ. Nhưng mẹ vẫn yêu thương con vô điều kiện a bảo bảo của mẹ, con yêu ai mẹ sẽ đều không phản đối.

Không nghĩ tới Lạc Tĩnh Dực như cũ lợi hại vượt quá dự đoán.

Mạnh mẽ bỏ qua chuyện xác nhận yêu đương, trực tiếp nhảy vọt tới bước "giao lưu" thâm tình?!

Tả Cẩn tủm tỉm: "Kỳ thật chuyện kia vẫn có thể dùng miệng nha"

Lạc Tĩnh Dực: "......"

Tiểu Kiều: "............"

Cái bà già không đứng đắn này!

Hai người thay phiên nhau truyền thụ kinh nghiệm, Lạc Tĩnh Dực nghiêm túc khoanh tay lắng nghe, càng nghe biểu tình càng ngưng trọng.

Hôn môi bây giờ đã không còn là vấn đề, nhưng mà, bước thân mật cuối cùng đối với Lạc Tĩnh Dực mà nói, vẫn là chướng ngại vật lớn khó vượt qua.

Khi Tả nữ sĩ tiến vào giai đoạn phân tích kỹ càng tỉ mỉ, Lạc Tĩnh Dực càng không thể tưởng tượng.

Cho dù biết Trần Cách sạch sẽ, vẫn có một số việc Lạc Tĩnh Dực đúng là không làm được.

"Con hiểu rồi" Lạc Tĩnh Dực nói cảm ơn xong liền uể oải đẩy cửa bước ra.

Nhìn bóng dáng con gái rời đi, khuôn mặt Tả Cẩn lộ vẻ u sầu: "Làm sao bây giờ, vì sao ta cảm thấy bảo bảo lần này vẫn không thể đột phá chính mình?"

Tiểu Kiều trấn an: "Ta thấy Dực Dực đối với tiểu Trần rất để bụng, tiểu Trần cũng là đứa trẻ ngoan, không giống những người trước giờ theo đuổi Dực Dực. Một chuyện đơn giản thôi, có bao giờ ngươi thấy bảo bảo của ngươi tự tay vào bếp nấu ăn cho ai không? Ngay cả chúng ta còn không có diễm phúc này"

Tả Cẩn gật gù: "Quả thật tiểu Trần là người đầu tiên có đãi ngộ này."

"Hơn nữa nàng còn không tiếc bao nhiêu năm che giấu thân phận, vì Trần Cách mà xuất đầu lộ diện. Đối với một người luôn đề cao tính riêng tư đến cực đoan như Dực Dực mà nói, khẳng định đã lường trước từ đây sẽ phát sinh bao nhiêu phiền toái, sinh hoạt cá nhân sau này chắc chắn không còn thoải mái thuận buồm xuôi gió như trước. Nàng dĩ nhiên có thể lựa chọn vẫn ở trong bóng tối, nhưng cuối cùng lại quyết định ra mặt bảo vệ Trần Cách. Qua đấy khẳng định được, tiểu Trần đối với Dực Dực có bao nhiêu quan trọng."

Tiểu Kiều vỗ vỗ bả vai Tả Cẩn, tiếp tục nói: "Ta cảm thấy mọi việc đang tiến triển rất tốt. Nữ nhi của người và ngươi giống nhau, một khi đã quyết làm cái gì, đều sẽ dụng tâm làm tốt. Đã yêu ai sẽ kiên định tới cùng, không dễ dàng buông tay"

Không quan tâm tiểu Kiều nói có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là động viên, nhưng những lời này đi vào tai Tả Cẩn, vẫn làm cho bà vui vẻ không thôi.

Lạc Tĩnh Dực lên tới lầu hai, thấy Trần Cách đang đứng xem ảnh treo dọc trên hành lang. Lạc Tĩnh Dực tiến lại gần, nhẹ nhàng giảng giải cho Trần Cách ảnh này chụp lúc nào, là đi thực hiện công tác gì. Trần Cách một bên chăm chú lắng nghe không sót chữ nào, chốc chốc lại oa lên cảm thán.

Lạc Tĩnh Dực hỏi Trần Cách: "Nói chuyện với Tư tỷ xong rồi?"

"Ân"

"Tư tỷ có dặn dò gì không?"

"Không có, chỉ bảo bên công ty có vấn đề gì sẽ liên lạc với ta sau"

"Chuyện ký hợp đồng với Bác Triển, ngươi suy xét đến đâu rồi?" Lạc Tĩnh Dực bắt đầu tỉ mỉ phân tích, "Tuy nói năng lực của Bạch Mã điện ảnh yếu ớt, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là nhất tỷ, công ty tranh thủ được tài nguyên nào đều sẽ có khuynh hướng dồn hết cho ngươi, đây là ưu điểm để ngươi cân nhắc lưu lại Bạch Mã. Tới Bác Triển rồi sẽ không còn địa vị độc tôn như vậy nữa, ngươi cũng biết thừa dàn diễn viên ở Bác Triển trên ảnh đàn quốc nội máu mặt đến cỡ nào. Ngươi đến đó, khả năng phải dựa vào chính mình vất vả ra sức đua tranh. Nhưng Lục tổng xem rất thưởng thức ngươi, nàng là lão bản phi thường dụng tâm bồi dưỡng diễn viên mới, còn trẻ nhưng không thiếu nhãn lực cùng thủ đoạn, chỉ cần ngươi chịu phấn đấu tới nơi tới chốn để Lục Tĩnh Sanh hài lòng, khẳng định giới hạn phát triển sẽ không thể nào nhỏ hẹp như Bạch Mã."

Trần Cách nói: "Dường như Lạc lão sư có khuynh hướng nghiêng về Bác Triển?"

Lạc Tĩnh Dực cười đáp: "Ta có cổ phần ở Bác Triển, hơn nữa cùng Lục lão bản là người quen, nàng thường xuyên đầu tư vào kịch bản của ta. Chỉ cần dùng kịch bản của ta, hết thảy người trong ê kíp đều tùy ta lựa chọn, miễn là đảm bảo cho ra được tinh phẩm. Ít nhất ở phương diện sản xuất, Bác Triển sẽ không vì cái lợi ngắn hạn trước mắt mà làm ăn tắc trách. Hơn nữa, Bác Triển trong ngành vẫn luôn tiếng lành đồn xa là rộng cánh che chở diễn viên. Quan trọng nhất, mấy năm nay độ tuổi trung bình diễn viên Bác Triển càng lúc càng tăng, Lục tổng vẫn luôn vì chuyện này mà rầu rĩ, rất muốn tìm ai trẻ trung hơn gia nhập để trẻ hóa đội ngũ, nhưng mà tìm tới tìm lui đều không ưng ý. Ngươi là diễn viên dưới 30 tuổi đầu tiên nàng mở lời"

Bác Triển theo lời Lạc Tĩnh Dực mô tả cùng Bác Triển mà Trần Cách hình dung giống nhau như đúc.

Đây là công ty làm nàng vô cùng động tâm, là tương lai mà nàng muốn thử sức.

Nàng biết, tám năm ở Bạch Mã điện ảnh nên dừng lại, đã đến lúc phải đi rồi.

Trần Cách nói: "Ta đi Bác Triển"

"Quyết định nhanh vậy sao? Không cần suy xét lại?"

"Ta quyết định" Trần Cách vững vàng đáp "Không cần suy xét nữa, kỳ thật Bác Triển vẫn luôn là lý tưởng của ta. Chỉ là trước kia cảm thấy Bác Triển quá xa vời, căn bản không dám mơ mộng nhiều, hiện tại có cơ hội dĩ nhiên là muốn nắm lấy"

"Vậy được" Lạc Tĩnh Dực nói, "Ta cho ngươi Wechat của Lục tổng, ngươi cùng nàng nói chuyện đi."

"Ta? Thêm WeChat của Lục tổng? Ngay bây giờ?"

"Bằng không thì để tới lúc nào? Sang năm?" Lạc Tĩnh Dực khoanh tay thiếu kiên nhẫn nhìn Trần Cách.

"......"

Lạc lão sư quá hung dữ a!

Trần Cách chỉ dám lầm rầm ném đá trong bụng.

Thêm wechat của Lạc Tĩnh Dực xong, Trần Cách hỏi Lạc Tĩnh Dực: "Ta có thể chụp ảnh chung với Lạc lão sư ở chỗ này không?" Trần Cách chỉ chỉ vào hành lang.

Lạc Tĩnh Dực khó hiểu: "Ngươi là du khách tham quan di tích lịch sử sao?"

"Lần đầu tiên tới đây ta đã đặc biệt thích hành lang này, cảm giác như đây là nơi lưu lại dày đặc dấu mốc trong cuộc đời của Lạc lão sư." Trần Cách quay đầu nhìn Lạc Tĩnh Dực "Ta cũng muốn chính mình lưu lại một dấu mốc "

Trần Cách có đôi khi thực thẹn thùng, có đôi khi lại thực kiên quyết.

Tính cách nàng phức tạp mà đa dạng, đây cũng là điểm thu hút nhất ở nàng khiến người khác yêu thích.

Lạc Tĩnh Dực nhìn người trước mặt hồi lâu, ngay tại thời điểm Trần Cách cho rằng Lạc Tĩnh Dực sẽ không đáp ứng, Lạc Tĩnh Dực liền giơ tay chỉ vào những tấm ảnh treo trên tường, tấm nào cũng duy nhất một vẻ mặt giống như chủ nhiệm khó tính, giao kèo: "Ta chỉ có một biểu cảm này, sẽ không giả vờ cười."

Trần Cách không nhịn được, phụt cười một tiếng.

"Không sao, Lạc lão sư như thế nào cũng đều đẹp! Vậy...ta chụp a!"

Trần Cách mở camera trước của điện thoại giơ lên, chờ Lạc Tĩnh Dực tiến vào.

Lạc Tĩnh Dực rất ít khi cùng người khác chụp ảnh chung, nàng không quá thoải mái khi đối mặt với camera. Nhưng nhìn thấy mình và Trần Cách cùng xuất hiện trong khung hình. Người kế bên đang cười ngọt ngào, hai mắt cong cong như vầng trăng nhỏ , bỗng nhiên trong lòng Lạc Tĩnh Dực bị một loại cảm xúc tươi đẹp vui sướng chiếm cứ, khóe miệng không kiềm được giương lên.

Nhìn Lạc Tĩnh Dực bỗng dưng cười lên, Trần Cách hốt hoảng, ngón tay mất khống chế dằn xuống màn hình, tách tách tách! Lập tức điện thoại nhận lệnh chụp liền mười mấy tấm.

Lạc Tĩnh Dực: "......"

Trần Cách: "............"

Mở album ra kiểm tra mới thấy, từ lúc Lạc Tĩnh Dực hơi hơi mỉm cười cho đến khi kinh ngạc đều bị camera ôm trọn từng khoảnh khắc.

"Ngươi mới tí tuổi đầu đã có tật run tay? Chờ tới lúc ta thành bà lão liệu có thể trông cậy, nhờ ngươi đẩy xe lăn ra sân phơi nắng được không đây?"

Tuy rằng Trần Cách bị Lạc Tĩnh Dực nói móc, nhưng trong lòng vẫn ngọt đến tàn nhẫn, cúi đầu tỉ mỉ gạt từ tấm này sang tấm khác thưởng thức.

Lạc Tĩnh Dực ghét bỏ vẻ mặt kinh ngạc của mình quá xấu: "Xóa!"

Trần Cách lập tức che điện thoại đến gắt gao: "Sao có thể! Tuyệt đối không xóa!" Không chỉ giấu điện thoại, còn bỏ chạy.

"Ngươi chạy cái gì." Lạc Tĩnh Dực xách cổ áo Trần Cách lôi ngược trở về. "Chọn một tấm đẹp nhất. Gửi qua cho ta đi."

Trần Cách khổ sở: "Lạc lão sư tấm nào cũng đẹp, chọn không được"

Lạc Tĩnh Dực gõ gõ trán Trần Cách: "Cái miệng này thoa mật sao? Muốn thừa cơ dỗ ngọt ta?"

"Dỗ......" Trần Cách bị từ này mê hoặc.

Là ta đang dỗ ngọt Lạc lão sư sao? Cái từ "dỗ" này quá thân mật quá đáng yêu đi.

Đỉnh đầu Trần Cách suýt nữa thì nảy mầm mọc ra một trái tim hồng phấn bằng bông gòn to đùng. Nàng lăn qua lộn lại nửa ngày, vẫn không chọn được tấm nào đẹp nhất.

Lạc Tĩnh Dực hết cách: "Vậy chọn tấm đầu tiên đi."

Lạc Tĩnh Dực quyết định rồi, Trần Cách nhẹ nhõm thở ra, gửi WeChat cho Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực lưu ảnh về máy, lại chọn ảnh này làm hình nền khung chat của hai người. Trần Cách thấy vậy tim đập liên hồi, cũng học theo sửa lại. Nhưng là lén la lén lút lựa tấm ảnh mà Lạc Tĩnh Dực trông có chút ngốc. Thiết lập thành công liền kích động, trong lòng âm thầm cười trộm không thôi.

Lạc Tĩnh Dực ngẩng đầu: "Có phải khi yêu đương đều sẽ tìm biệt danh đặt cho đối phương không?

Trần Cách nghe được hai chữ "yêu đương", tí nữa là nuốt luôn lưỡi: "Ta...ta ta không biết a......"

"Khẩn trương cái gì, ta biết ngươi không có kinh nghiệm, nên đã tìm hiểu thăm hỏi kỹ càng"

"Ân......"

Lạc Tĩnh Dực nghĩ nghĩ, tuy rằng "bồ câu" cũng đáng yêu, nhưng mà quá nhiều người gọi rồi. Lạc Tĩnh Dực muốn một danh xưng độc nhất vô nhị chỉ thuộc về mình.

"Cái này đi." Lạc Tĩnh Dực đem nickname wechat của Trần Cách sửa lại, sau đó nhanh chóng cất điện thoại vào túi.

Trần Cách tò mò không chịu được: "Lạc lão sư, ngươi đổi thành cái gì vậy?"

"Ngươi muốn biết sao?" Lạc Tĩnh Dực cười xấu xa không nói, khoanh tay đi nhanh về phòng ngủ.

Trần Cách sốt ruột nhảy lên nhảy xuống đuổi theo, còn kém tí nữa là nhảy luôn lên lưng câu cổ Lạc Tĩnh Dực : "Muốn biết a! Đương nhiên muốn biết."

"Đừng nhảy nhót nữa, đều bị ngươi làm cho hoa mắt. Ngươi là con thỏ sao?"

"Lạc lão sư cho ta xem ta sẽ không nhảy nữa!"

"Nhãi ranh này ngứa đòn muốn uy hiếp ta đúng không? Vậy càng không cho nhìn."

Trần Cách: "?!"

Trời đất chứng giám! Ta nào dám uy hiếp Lạc lão sư!

Rõ ràng là đang làm nũng a......

Trần Cách lâm vào hoài nghi, là ta làm nũng không đúng cách, hay vẫn là thần kinh Lạc lão sư so với bắp đùi còn thô hơn?

Trong đầu Trần Cách bắt đầu chạy marathon, cấp tốc nhớ lại các loại kịch bản, phim ảnh đã từng xem qua, muốn từ đó học tập cách làm nũng làm sao để Lạc lão sư mềm lòng cho nàng biết đáp án.

Lạc Tĩnh Dực đi đến cửa phòng ngủ đột nhiên quay đầu, Trần Cách đầu óc còn đang bay bay không phản ứng kịp, đâm thẳng vào lòng Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực mở điện thoại quơ quơ trước mặt Trần Cách, giao diện wechat sáng lên hai chữ-- "bạn gái".

"Chúng ta xem như chân chính yêu đương rồi đúng không?" Lạc Tĩnh Dực chầm chập hỏi.

Cảm giác ấm áp ôn nhu lan khắp trái tim Trần Cách, nàng ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Nghỉ ngơi đi, bạn gái nhỏ." Lạc Tĩnh Dực hôn hôn lên trán nàng.

Tuy đã buồn ngủ đến díu mắt, nhưng Lạc Tĩnh Dực lại luyến tiếc buông Trần Cách ra.

Hai người đứng dựa ở cửa phòng ngủ một hồi, Trần Cách cũng vòng tay ôm lấy eo Lạc Tĩnh Dực, giống như sủng vật có chủ nhân rời đi đã lâu, đến nay rốt cuộc về tới, sủng vật liền an tâm nhào vào lòng chủ nhân tận hưởng cảm giác ấm áp quen thuộc.

"Ta muốn hôn ngài." Mười ngón tay Trần Cách đan chặt, giấu mặt vào cổ Lạc Tĩnh Dực giọng nhỏ xíu đề nghị, đủ hiểu nàng khẩn trương cùng chờ đợi đến cỡ nào.

Lạc Tĩnh Dực hôn khẽ lên vành tai Trần Cách, từ từ di chuyển xuống, khẽ cắn môi nàng ra hiệu mở ra. Bả vai Trần Cách nhịn không được mà rụt lại, run lên từng hồi.

Lạc Tĩnh Dực nhấm nháp tới thỏa mãn, mới nói: "Ta cũng là bạn gái ngươi, về sau ngươi muốn hôn ta, có thể trực tiếp dùng hành động chứng minh cho ta thấy, không cần xin phép"

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Tĩnh Dực: Biết được chân tướng phòng the của đồng tính luyến ái nữ các ngươi, ta suy sụp.

Trần Cách: Lạc lão sư dày công nghiên cứu, tương lai sẽ càng sáng lạn. Lạc lão sư cố lên. 0v0

Lạc Tĩnh Dực:...... Hôm nay bạn gái nhỏ vẫn đáng yêu như vậy.

====

Thiệt chớ không biết lần thứ bao nhiêu bồ câu bị xách cổ kéo về rồi =))))

Còn 20 chương nữa thôiiiiiiii

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play