- Hừ! Khẩu khí các hạ thật lớn, cũng không sợ gió thổi đứt đầu lưỡi! Bất quá ngươi cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cũng không phải là cao nhân Kết Đan kỳ, bằng vào cái gì có thể thắng được năm người chúng ta?
Thanh niên cười ha hả:
- Nếu là tu sĩ Ma môn Trúc Cơ hậu kỳ bình thường, có lẽ không làm gì được các ngươi, nhưng gặp phải bản Thiếu chủ, chỉ có thể trách các ngươi quá xui xẻo mà thôi.
Dứt lời, thanh niên nói với những tu sĩ cùng đi với mình:
- Các ngươi đối phó bốn tên còn lại, tên sát khí nặng nhất này giao cho ta. Vừa hay ta sẽ dùng một thân sát khí của y tế luyện bảo kiếm của ta một phen, để cho nó thêm một phần uy lực.
- Dạ, Thiếu chủ!
Mấy tên áo đen khom người đáp lại, tỏ ra dáng vẻ thuộc hạ hết sức trung thành.
Lúc thanh niên này dặn dò thuộc hạ mình lại không dùng mật ngữ truyền âm, cố ý để cho bọn Triệu Địa nghe hết thảy rõ ràng.
- Chia nhau chạy mau!
Tập Phong truyền âm nói với bốn người mình.
- Không, Đại ca, muốn chạy cùng chạy!
Tuần Tam nói.
- Tiểu muội nguyện cùng Đại ca vượt qua cửa ải ngặt nghèo này! Hồng Trần tiên tử nghiêm nghị nói.
Triệu Địa nghe vậy thoáng động trong lòng, xem ra những người này có tình cảm thâm hậu thật sự, trong lúc nguy cấp như hiện tại vẫn nguyện đồng sinh cộng tử với nhau. Nhưng hiển nhiên hắn không tán thành cách này, cho nên truyền âm với mọi người:
- Chúng ta chia nhau chạy, dẫn dụ những tu sĩ khác đuổi theo. Nếu để Tập Đại ca lấy một chọi một, cho dù không địch lại cũng có cơ hội chạy trốn. Nếu chúng ta ở chung với nhau, sẽ rất dễ dàng bị đối phương vây khốn.
Tập Phong nói:
- Không sai, tu sĩ Ma môn thần thông quỷ dị, các ngươi thoát được người nào hay người đó, nếu đối phương còn có viện thủ, muốn chạy cũng đã muộn. Lần này khác với săn giết yêu thú, không phải chỉ cần đồng tâm hiệp lực là có thể làm được. Các ngươi đi rồi, ta cũng dễ dàng thoát thân hơn. Yên tâm, tu vi của ta tương đương tên kia, nếu không đánh lại cũng có thể chạy trốn.
- Này, mấy người các ngươi nói xong chưa vậy, quyết định thế nào? Hôm nay bản Thiếu chủ đã xuất pháp khí ra, không uống máu tu sĩ tuyệt không trở về, cho dù là các ngươi cầu xin tha mạng cũng bằng vô dụng.
Thanh niên chắp hai tay sau lưng, thần thái tỏ ra hết sức nhẹ nhàng, một thanh tiểu kiếm màu đỏ máu chừng nửa thước bay lơ lửng trước mặt y, chớp động huyết quang nhàn nhạt. Cho dù là bọn Triệu Địa ở cách xa hàng chục trượng, cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh khiến cho người ta phải buồn nôn.
Triệu Địa nhìn tiểu kiếm màu đỏ máu này một hồi đã cảm thấy tim đập thật mạnh, có cảm giác sợ hãi khó hiểu. Hiển nhiên là tiểu kiếm này còn chưa phóng xuất, nhưng đã gây ra cho hắn áp lực cực lớn. Thanh tiểu kiếm này quả thật không đơn giản chút nào... Triệu Địa thầm nghĩ trong lòng.
- Chạy!
Địch Nhị khẽ hô lên, sau đó ngự trên một chiếc quạt bay về bên trái. Một tên tu sĩ Ma môn Trúc Cơ hậu kỳ không nói nửa lời, ngự trên một luồng hắc khí lập tức đuổi theo y. Mà thanh niên kia làm như không thấy Địch Nhị chạy đi, chỉ nở một nụ cười nhìn Tập Phong.
- Bảo trọng!
Triệu Địa cũng lấy ra một tấm thuẫn đen nhánh bảo vệ toàn thân, đồng thời bay lên Đạp Phong Giao, bay về bên phải. Đồng thời Tuần Tam cùng Hòng Trần tiên tử cũng nhanh chóng ngự trên pháp khí của mình, bay về hướng khác nhau.
Mỗi người bị một tên tu sĩ Ma môn áo đen đuổi theo. Thanh niên kia thủy chung không nhúc nhích, bất quá chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn Tập Phong, tỏ ra không có hứng thú với bốn người Triệu Địa.
Tập Phong xuất ra Lưu Tinh Chùy theo y đã nhiều năm, thản nhiên nói:
- Nơi này chỉ còn lại hai ta, ta cũng muốn kiến thức một phen xem thử, Thiếu chủ Huyết Ý môn một trong Thập Đại Tông Môn của Doanh Châu có thật sự sâu không lường được như trong lời đồn hay không.
- Ngươi nhận ra ta ư? Xem ra là ngươi cố ý đuổi bốn tên kia đi, không ngờ ngươi cũng là người có tình có nghĩa, không muốn cho bọn chúng chết chung với mình. Đáng tiếc bản Thiếu chủ bình sinh ghét nhất là tình nghĩa, đạo tu tiên vốn là cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn.
- Tu sĩ phe Chính đạo tỏ ra giả nhân giả nghĩa ngụy quân tử, khiến cho người ta chán ghét vô cùng. Cho nên hôm nay bất kể thế nào, ngươi cũng phải ngã xuống tại nơi này.
Thanh niên hừ lạnh một tiếng, tiểu kiếm màu đỏ máu trước người y thình lình bành trướng dài hơn một trượng, mang theo huyết quang mờ mờ chém về phía Tập Phong.
Tập Phong không tỏ ra yếu thế chút nào. Lưu Tinh Chùy mang theo một mảng kim quang nghênh đón tiểu kiếm màu đỏ máu.
Có lẽ là vì cảm thấy tu vi Triệu Địa chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, thấp nhất trong mấy người, cho nên kẻ đuổi theo hắn cũng là một tên tu sĩ Ma môn Trúc Cơ trung kỳ có tu vi thấp nhất.
Triệu Địa thấy phi hành hắc khí của đối phương cực nhanh, nhưng cũng không có cách nào sánh bằng Đạp Phong Giao của Triệu Địa dốc hết toàn lực phi hành. Nếu không phải Triệu Địa cố ý giảm bớt tốc độ, e rằng đã bỏ rơi đối phương từ sớm.
Hắn muốn nhân cơ hội này thử một lần xem tu sĩ phe Tà đạo rốt cục có thần thông quỷ dị thế nào. Sau này nếu gặp phải tình huống tương tự, sẽ nắm chắc hơn vài phần.
Nếu muốn đứng chân trên Tu Tiên Giới mưa máu gió tanh, kinh nghiệm chiến đấu là vô cùng quan trọng. Bằng không cho dù là có một thân bảo vật cùng tu vi, nhưng không hiểu được cách vận dụng linh hoạt, vậy thực lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Tên tu sĩ Ma môn Trúc Cơ trung kỳ trước mắt này chính là một cơ hội rất tốt. Tu vi không cao lắm lại đơn độc một mình, cho dù là không đánh lại cũng có thể dốc hết toàn lực ngự Đạp Phong Giao bỏ chạy.
Nghĩ tới những chuyện này, sau khi phi hành được một canh giờ, Triệu Địa quyết định đáp xuống một bãi đá bên dưới, mà ngay sau hắn, tên tu sĩ Ma môn kia cũng đã đuổi tới.
- Các hạ nhất định phải chém tận giết tuyệt sao, đuổi theo lâu như vậy, không bằng quay lại phục mệnh với chủ nhân của mình đi. Cứ nói rằng tại hạ đã bị một con yêu thú cấp năm nuốt chửng vào bụng, cho nên các hạ đành phải quay về tay không. Như vậy hai ta sẽ không cần quyết đấu sinh tử một phen, đối với cả hai ta cũng là chuyện tốt.
Triệu Địa nhìn trung niên tướng mạo xấu xí, toàn thân phủ đầy hắc khí đang bay tới, mỉm cười khuyên.
- Hừ, muốn giết ngươi không liên quan gì với giao nộp, túi trừ vật ngươi có vẻ khá nặng, nhất định là có không ít tài liệu yêu thú trong đó.
Trung niên xấu xí hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào hông Triệu Địa.
- Ha ha, ta cũng biết khuyên ngươi vô dụng. Thật ra thì ta chỉ muốn thử xem một chút, lỗ mũi ngươi có vẻ còn lớn hơn miệng, phải chăng có thể thốt nên lời hay không...
Trong tay Triệu Địa đã thủ sẵn mấy mũi phi châm và tấm thuẫn, cười nói.
Trung niên xấu xí đùng đùng nổi giận, quát lớn:
- Muốn chết!
Ngay sau đó y xuất ra một lá cờ nhỏ hình tam giác màu đen, lớn chừng một tấc, đón gió hóa thành lớn chừng vài thước. Hắc khí nồng đậm từ trong lá cờ dần dần phát tán cuồn cuộn không ngừng, vây quanh thân y từng luồng, dần dần che lấp cả thân thể y.
Triệu Địa không biết rõ hắc khí kia có lai lịch ra sao, lại có thể làm bình phong hộ thể cho đối phương, cũng không cần sử dụng các loại phòng ngự pháp thuật màn hào quang. Thấy vậy, Triệu Địa không chút khách sáo xuất ra bốn mũi phi châm, đâm loạn xạ một trận vào luồng hắc khí kia.
Phi châm dễ dàng đâm thấu hắc khí, nhưng dường như không đâm được gì khác. Triệu Địa lại đâm loạn một trận, vẫn không có chút hiệu quả nào.
Lần này Triệu Địa có chút hoảng sợ, hắc khí kia xem ra tuyệt không đơn giản, lại có thể làm cho đối phương che giấu thân hình như có như không. Bất kể phi châm đâm tới từ hướng nào cũng không trúng gì cả.
- Phi châm pháp khí! Vật này không tệ, có thể bán được giá cao!
Từ trong hắc khí vang lên giọng đầy hưng phấn của trung niên xấu xí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT