Thấy một cửa hàng điển tịch cũng không tới nỗi quá nhỏ, có tên là Lưu Hương các, Triệu Địa liền đi vào.

Một thiếu nữ ăn mặc như người làm cửa hàng, tuy rằng làn da trắng nõn nhưng gương mặt có lốm đốm tàn nhang nhanh nhẹn tiến ra nghênh đón:

- Xin hỏi đạo hữu cần tìm tàng thư loại nào, Tiểu Hoàn có thể giúp đạo hữu tìm kiếm.

- Từ trước tới nay tại hạ vẫn tiềm tu bên ngoài, vừa mới tới quý địa, muốn xem qua vài quyển điển tịch cơ bản giới thiệu một ít tình huống Tu Tiên Giới quý địa, để tránh xúc phạm kiêng kỵ.

Triệu Địa hơi suy tư một chút, chậm rãi nói.

Thiếu nữ thản nhiên cười một tiếng, nói:

- Đạo hữu nghiêm trọng rồi, bản địa cũng không có quy củ kỳ lạ gì cả. Tiểu Hoàn đi lấy mấy ngọc giản, xin đạo hữu chờ cho một chút.

Nói xong, thiếu nữ nghiêng mình thi lễ, sau đó lui đến mấy kệ sách lớn, bắt đầu lục tìm. “Ừm, hiện tại tu vi nàng này còn thấp, nếu đạt tới Trúc Cơ kỳ, tự nhiên có thể dễ dàng dùng linh lực cải thiện da thịt, hóa tàn nhang thành vô hình.” Triệu Địa nhìn bóng lưng thiếu nữ, chợt nghĩ tới chuyện vẩn vơ không liên quan tới mình một chút nào như vậy.

Kể từ khi tiến vào Trúc Cơ kỳ tới nay, hắn coi như là hoàn toàn cảm nhận được nhiều cảm giác mới mẻ chỉ tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới hiểu, càng thấm thía hơn về cách nhìn “chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên mới thật sự là người tu tiên”.

Ngoại trừ đạt tới cảnh giới Ích Cốc có thể thổ nạp hấp thu linh lực khí trời, hoàn toàn không cần ăn thức ăn khói lửa nhân gian, tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn có thể dịch dung đổi hình, làm cho phàm nhân và tu sĩ có tu vi quá thấp không thể nào phân biệt được.

Hơn nữa dung nhan cũng lâu già hơn tu sĩ Luyện Khí kỳ rất nhiều, thọ mệnh đạt tới hai trăm tuổi trở lên. Thân thể tu sĩ Trúc Cơ kỳ sau khi trải qua rất nhiều linh lực tẩy rửa, những vết sẹo, tàn nhang, ghẻ lở... cũng có thể dễ dàng tiêu trừ.

Đây cũng là lý do vì sao tuyệt đại đa số nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhìn qua bóng bẩy xinh đẹp, chẳng khác nào tiên tử giáng phàm. Nếu là nữ tu sĩ trời sinh xinh đẹp sẵn, lại tu luyện một ít công pháp cao cấp đặc thù, vậy càng trở nên xinh đẹp tuyệt luân, động lòng người, trong lúc giơ tay nhấc chân không khỏi tản mát ra mị lực kinh người.

Thậm chí là vừa đối mặt đã có thể câu hồn đoạt phách những nam tu sĩ tâm thần bất định, khiến cho bọn họ trở thành kẻ ngoan ngoãn phục tùng dưới váy.

Nghĩ tới đây, Triệu Địa không rét mà run. Những tin tức này là do hắn đọc trong điển tịch, nếu thật sự hắn gặp phải một nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ như vậy, hắn có thể trốn thoát hay không cũng không dám chắc.

Trong Hàng Long cốc, Triệu Địa gặp phải không ít nữ tu sĩ Lãm Nguyệt tông đều thuộc loại như vậy, chỉ bất quá khi đó công pháp các nàng không có chút thành tựu, tự nhiên không phát huy ra được bao nhiêu hiệu quả mê hoặc.

Ngoại trừ thân thể biến hóa ra, về phương diện bí thuật tiên pháp, giữa tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng Luyện Khí kỳ càng có khác biệt như trời với vực. Không đơn thuần là pháp lực, thần thức cao hơn gấp mấy lần, hơn nữa có thật nhiều bí thuật pháp thuật đều là ở Trúc Cơ kỳ trở về sau mới có thể từ từ học tập nắm giữ.

Mà tỷ như Tiên Thiên Chân Hỏa, một khi tu sĩ Trúc Cơ sẽ tự nhiên có được, còn tu sĩ Luyện Khí kỳ dù có cố gắng thế nào, cũng tuyệt đối không cách nào nắm giữ. Vì vậy, so sánh thực lực giữa tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ cũng khác nhau như trời với vực, không thể nói theo ngôn ngữ thông thường.

Nếu không có bảo vật nghịch thiên nào đó, tu sĩ Luyện Khí kỳ ở trước mặt tu sĩ Trúc Cơ kỳ không có chút lực phản kháng.

Nếu lúc này Triệu Địa gặp lại thanh niên họ Trình Luyện Khí kỳ có bảo vật nhiều tới mức biến thái trong Hàng Long cốc trước kia, hắn chỉ dựa vào một thanh Ngư Trường Kiếm là có thể dễ dàng diệt sát đối phương.

Nghĩ tới đây, thiếu nữ tên gọi Tiểu Hoàn kia đã ôm bảy tám ngọc giản ra, đặt trước mặt Triệu Địa. Triệu Địa cũng không khách sáo nhất nhất cầm lên, dán vào trên trán, dùng thần thức từ từ xem xét.

Thiếu nữ ngắm nghía nét mặt Triệu Địa, cố gắng từ biểu lộ trên mặt đối phương đoán thử xem giao dịch lần này có thành hay không. Đáng tiếc chính là, thanh niên anh tuấn trước mắt nàng lúc đọc mỗi ngọc giản đều lộ vẻ hờ hững không buồn không vui, hầu như không để lộ chút biểu cảm gì.

Nhưng sau khi thanh niên lạnh nhạt này xem xong tất cả ngọc giản, lại nói một câu khiến cho nàng cảm thấy vui mừng:

- Hai ngọc giản này, còn có ba ngọc giản bên kia, tổng cộng năm ngọc giản tại hạ đều muốn, xin sao chép giúp một phần.

Thiếu nữ vô cùng vui sướng:

- Xin đạo hữu chờ một chút, sẽ xong rất nhanh.

Dứt lời nàng nhanh nhẹn phục chế năm ngọc giản mỗi chiếc một phần, sau đó đặt lên trên quầy trước mặt Triệu Địa.

- Mỗi bộ điển tịch năm khối hạ phẩm linh thạch, tổng cộng là hai mươi lăm khối linh thạch.

Triệu Địa lấy ra một đống hạ phẩm linh thạch, đưa cho thiếu nữ, đồng thời tay áo nhẹ nhàng đảo qua, năm ngọc giản kia lập tức biến mất khỏi mặt quầy.

- Đa tạ đạo hữu chiếu cố, đạo hữu còn cần gì nữa không?

Thiếu nữ lộ vẻ chờ mong hỏi. Giao dịch vừa rồi đã giúp nàng kiếm hai, ba khối hạ phẩm linh thạch, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng năm như nàng, đây là một khoản thu nhập không nhỏ.

Triệu Địa đã thu được tin tức mà mình cần, tự nhiên không trông cậy vào cửa hàng chỉ phục vụ điển tịch thông thường cho đệ tử Luyện Khí kỳ có thể có được các loại ngọc giản công pháp Trúc Cơ kỳ cao cấp. Cho nên hắn chỉ thờ ơ nói mấy tiếng “không cần”, sau đó rời khỏi nơi này. Thiếu nữ kia vẫn đưa hắn ra tới cửa, miệng ân cần nói:

- Đa tạ đạo hữu chiếu cố, hoan nghênh ghé qua bản điếm lần nữa...

Ngũ Tán đường là một cửa hàng đan dược rất nhỏ trong Hồng Lâm phường thị, chỉ là một gian phòng nhỏ dài chừng hơn trượng, không lớn hơn những quầy hàng bày tạm ngoài đường bao nhiêu.

Cửa hàng này chủ yếu bán một vài loại đan dược Luyện Khí kỳ sơ, trung cấp như Tụ Khí Tán, Thanh Linh Hoàn... thỉnh thoảng cũng sẽ có bán loại đan dược cao cấp một chút như Tẩy Tủy đan, Dịch Cân hoàn... bất quá rất nhanh đã bị mua sạch không còn.

Mỗi lần phường thị mở ra, Ngũ Tán đường đều chỉ có một lão bản nương trấn giữ trong điếm, tu vi là Luyện Khí kỳ tầng chín. Thiếu phụ ăn mặc như lão bản nương, thoạt nhìn bất quá hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mày cong vút mờ mờ, mắt phượng mê hồn, mũi cao mà thẳng, môi anh đào xinh xắn phối hợp với đường nét cong vút của thân thể, toát ra phong vận mỹ nhân hết sức thành thục. Điều này cũng ít thấy trong số nữ tu sĩ ở Hồng Lâm phường thị, có thể xem là giai nhân tuyệt sắc.

Vưu vật khiến cho người vừa nhìn thấy đã mê thích như vậy, tự nhiên thu hút ong bướm đổ xô tới cũng không ít. Thế nhưng phu quân của thiếu phụ này lại là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, cho nên cũng không ai dám có ý gì khác với nàng.

Bất quá một ít tu sĩ cố ý tiếp cận nàng, thỉnh thoảng lấy danh nghĩa mua đan dược tới cửa hàng này, khiến cho sinh ý của cửa hàng này có vẻ phồn hoa hơn những cửa hàng đan dược khác trong phường thị một ít.

Sau khi Triệu Địa rời khỏi Lưu Hương các ra ngoài, trên đường đi qua Ngũ Tán đường này, tùy ý liếc một cái, thấy một thiếu phụ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi trong điếm đang bán đan dược cho một thanh niên áo trắng, lập tức ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn chằm chằm thiếu phụ không nhúc nhích chút nào.

Thiếu phụ đang giới thiệu cho khách hàng về công hiệu của Tẩy Tủy đan, chợt cảm giác được ngoài cửa điếm có người đang nhìn mình chằm chằm. Lập tức hai má nàng ửng đô, đang muốn dùng ánh mắt nghiêm nghị trừng lại thiếu niên lỗ mãng không biết lễ phép này.

Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy mặt mũi của đối phương, lập tức sắc mặt đại biến, miệng lẩm bẩm:

- Triệu Địa...

- Tiên tử, không ngờ có ngày cũng gặp lại nàng...

Đợi thanh niên kia mua đan dược xong rời khỏi, Triệu Địa mới tiến vào trong điếm nói với thiếu phụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play