Triệu Địa thấy sắc mặt Giản Hinh Nhi lộ vẻ lo âu bèn hỏi:
- Sao hả, Trúc Cơ tỷ thí này rất khó hay sao, trông muội có vẻ vô cùng lo lắng...
Giản Hinh Nhi nhẹ giọng thở dài một cái, cúi đầu nói:
- Nào chỉ là rất khó, căn bản là cơ hội mong manh. Ngũ Căn ca suy nghĩ mà xem, ngoại môn đệ tử của Thái Hư môn nói ít cũng có năm ba ngàn người, trong đó có hơn phân nửa phù hợp điều kiện Trúc Cơ tỷ thí. Mà mỗi lần tỷ thí phát ra Trúc Cơ đan không quá một trăm viên, trong mười mấy người mới có thể có một người lấy được.
- Hơn nữa chuyện liên quan đến tu hành Đại Đạo có thể tiếp tục hay không, cạnh tranh càng thêm kịch liệt. Nếu như không phải là trong môn quy định, lúc tỷ thí chỉ có thể đả thương người không thể đánh chết, chỉ sợ mỗi lần tỷ thí như vậy, Thái Hư môn đều phải chết đi mấy trăm đệ tử. Dù là như vậy, mỗi lần Trúc Cơ tỷ thí đều có hơn trăm tên đệ tử bị thương nặng.
“Thì ra là cái gọi là Trúc Cơ tỷ thí chính là giữa các tu sĩ kịch chiến đấu pháp với nhau, phương pháp tỷ thí này không khỏi không được văn minh cho lắm...”
Triệu Địa nghe vậy cũng cau mày, trong lòng âm thầm nói. Bất quá hắn cũng hiểu, mặc dù phương pháp giống như đánh lôi đài này thô bạo thật, nhưng cũng tương đối công bình, thích hợp với Tu Tiên Giới mạnh sống yếu chết. Nếu như đổi lại phương pháp tỷ thí khác, nhất định sẽ có người không phục.
- Đúng rồi, mới vừa rồi muội nói là tất cả ngoại môn đệ tử đều phải gánh vác một ít tạp vụ, phải không?
Triệu Địa tò mò hỏi.
- Không sai, Ngũ Căn ca năm nay mới vừa gia nhập bổn môn chứ gì. Một tháng sau, sẽ có nhiệm vụ phái tới cho huynh, về phần là nhiệm vụ gì, tốt hay xấu, vậy thì khó nói. Bất quá muội cũng có một chủ ý, có thể giúp cho Ngũ Căn ca chọn được công việc.
Giản Hinh Nhi khẽ cười một tiếng, cố làm ra vẻ thần bí nói.
Triệu Địa cũng không mắc bẫy, cố ý làm ra vẻ như không tin, thản nhiên nói:
- Bất quá muội cũng chỉ tới Thái Hư môn sớm hơn ta một năm, làm sao có thể thay ta an bài công việc đây, ta chỉ có thể trông vào ý trời...
- Là thật đó, người phụ trách đăng ký an bài sự vụ cho ngoại môn đệ tử mới tới chính là một lão đầu tử Trúc Cơ sơ kỳ tham lam. Lão có quan hệ thân thiết với sư bá của muội, chỉ cần huynh kín đáo đưa cho lão một ít lợi nhỏ, sẽ được ưu tiên chọn việc.
- Có phải không, vừa khéo ta cũng muốn chọn một chuyện có thể có được thời gian dài một chút để tranh thủ tĩnh tọa tu luyện, tốt nhất là có thể có được tĩnh thất độc lập của mình để tu luyện.
Triệu Địa mừng rỡ nói.
Giản Hinh Nhi thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Đã bao nhiêu năm không gặp, Ngũ Căn ca vẫn quen chăm chỉ tu luyện như ngày nào.
Ngày mai huynh hãy tới Hương Lô phong Tri Sự quan, tìm một vị lão đầu họ Mã Trúc Cơ sơ kỳ. Cứ nói là do Giản Hinh Nhi thủ hạ Tôn sư bá giới thiệu tới, hẳn là có thể tìm được một công việc nhẹ nhàng.
Hai người vừa nói vừa cười tán gẫu, trong lúc không hay không biết thời gian trôi qua rất nhanh. Sắc trời đã tối, Giản Hinh Nhi còn có chuyện phải đi về phục mệnh với Tôn sư bá. Vì vậy hai người mạnh ai nấy ngự Phi Vũ pháp khí bay đi theo hai hướng khác nhau.
Sau khi Triệu Địa bay trở về nhà đá, đặt mấy khối hạ phẩm linh thạch vào mấy chỗ lõm dùng để khảm linh thạch bốn phía nhà đá, cấm chế pháp trận của nhà đá này đã được kích phát. Cấm chế pháp trận này dù đơn sơ, lực phòng ngự không cao, nhưng có tác dụng rất lớn che giấu thần thức của tu sĩ. Tối thiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ không thể bằng vào thần thức trong lúc không hay không biết xâm nhập nhà đá.
Sau khi Triệu Địa mở cấm chế pháp trận ra, bèn lấy một chiếc ngọc giản cổ xưa màu vàng áp lên trán mình, chậm rãi dùng thần thức xâm nhập trong đó, đọc một loại bí thuật ghi lại bên trong.
Đây là lúc Triệu Địa đi qua Lưu Vân Sơn mạch đánh chết một đôi phu phụ tu sĩ, lấy được hai túi trữ vật và một chiếc ngọc giản. Trừ chiếc ngọc giản này ra, trong hai túi trữ vật kia còn có bảy tám chục khối hạ phẩm linh thạch, năm ba khối trung phẩm linh thạch, hơn mười món hạ phẩm, một món trung phẩm pháp khí cùng một đống sách ghi công pháp cơ bản đủ các loại thuộc tính.
Rất nhiều hạ phẩm pháp khí cùng công pháp căn bản này hiển nhiên không phải là của hai phu phụ kia, tám thành là vật của những tu sĩ cấp thấp đã ngộ độc thủ của hai người. Tự nhiên những thứ này Triệu Địa không thèm để ý, chỉ có ngọc giản cổ kính này làm cho hắn chú ý. Sau khi hắn nghiên cứu thêm một chút, phát hiện trong ngọc giản dùng cổ văn ghi lại một loại bí thuật là Nặc Linh thuật.
Lúc còn ở Giản gia, Triệu Địa cũng đã từng luyện tập loại văn tự này. Trong khoảng thời gian gần đây, chỉ cần có lúc rảnh rỗi, hắn đều dùng để tìm hiểu bí thuật này.
Nặc Linh thuật này cũng khá kỳ diệu, chuyên môn dùng để che giấu dao động trên người. Trừ phi gặp tu sĩ tu vi hơn xa mình, nếu không khó có thể phát hiện. Lúc trước hai tu sĩ tầng mười một, tầng mười hai hóa thành hai tu sĩ tầng ba cấp thấp ở dưới mắt Triệu Địa, mà hắn lại không thể phát hiện chút nào. Nếu như Triệu Địa có thể học được bí thuật quỷ dị như vậy, hẳn cũng sẽ có đất dụng võ.
Ngày hôm sau, Triệu Địa đi đến Hương Lô phong, tìm được Tri Sự quan, lại được báo rằng Mã sư bá đã rời núi, phải vài ngày sau mới có thể trở về, hắn đành phải tiu nghỉu quay về.
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Địa một mực tìm hiểu Nặc Linh thuật. Hắn cảm thấy bộ bí thuật này cũng không quá phức tạp, mình cũng có thể tu luyện được. Chẳng qua là bộ bí thuật này có thiếu sót, lúc sử dụng bí thuật này che giấu linh khí trên người, không thể điều động quá nhiều linh khí, bằng không sẽ lập tức mất đi hiệu quả che giấu.
Một ngày này Triệu Địa đang tu tập Nặc Linh thuật, chợt một viên ngọc lớn bằng hạt đậu vẽ một đạo hồng quang dừng trên cấm chế nhà đá. Tay trái Triệu Địa vung lên nhẹ nhàng, viên hồng ngọc này lập tức rơi vào lòng bàn tay hắn.
Tay Triệu Địa khẽ dùng sức, chi nghe bốp một tiếng nhỏ, viên ngọc này lập tức hóa thành điểm điểm linh quang biến mất giữa không trung, đồng thời Triệu Địa nghe được giọng êm ái của Giản Hinh Nhi vang lên:
- Ngũ Căn ca, vẫn còn ở trong phòng tu luyện hay sao? Muội dẫn huynh đi dạo trong môn một chút.
Đây chính là Giản Hinh Nhi cho hắn gởi tới một đạo phi phù truyền âm.
Triệu Địa thu hồi ngọc giản, đi ra nhà đá, quả nhiên thấy Giản Hinh Nhi đang đứng cười dựa bên một cây thúy trúc. Chỉ là bên cạnh nàng đã có thêm một tên tu sĩ thanh niên tuấn tú chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, làn da trắng nõn, tu vi là Luyện Khí kỳ tầng mười hai.
Giản Hinh Nhi thấy Triệu Địa đi ra, bèn nhảy vọt mấy bước tới bên cạnh, kéo tay hắn nũng nịu nói:
- Ngũ Căn ca, vì sao mấy hôm nay huynh không tới chơi với người ta?
Triệu Địa trước hết là sửng sốt, ngay sau đó thấy được Giản Hinh Nhi đang nháy nháy mắt với mình, lập tức lãnh hội ý của đối phương, nhanh chóng xuôi theo đáp:
- Ta mới nhập môn, còn chưa quen thuộc nơi này, sợ rằng không tìm được chỗ của muội, muội cũng có thể tới tìm ta kia mà...
Vừa nói hắn vừa liếc thanh niên sau lưng Giản Hinh Nhi một cái.
Thanh niên thấy hai người chỉ lo hàn huyên với nhau cười cười nói nói, bỏ mặc mình một bên, trên gương mặt trắng trẻo thoáng qua vẻ hồng hào, cố gắng áp chế cơn giận trong lòng.
- Vị sư huynh này là...
Triệu Địa thấy Giản Hinh Nhi hoàn toàn không có ý giới thiệu, không thể làm gì khác hơn là chủ động hỏi.
- À. Đây là Bạch Sơ Lê Bạch sư huynh, Bạch sư huynh, đây là Ngũ Căn ca ca thanh mai trúc mã của muội, đại danh là Triệu Địa.
Giản Hinh Nhi làm bộ mới vừa nhớ ra, liên tục không ngừng giới thiệu, nói đến mấy chữ “thanh mai trúc mã” còn cố ý cao giọng mấy phần.
- Thì ra là Bạch sư huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ!
Triệu Địa hai tay ôm quyền thi lễ một phen, lại hỏi:
- Không biết Bạch sư huynh tới đây có gì chỉ dạy?
Thanh niên mặt trắng này nghe Triệu Địa hỏi như vậy, trên mặt thoáng ửng hồng, đằng hắng một tiếng rồi đáp:
- Tại hạ cũng nghe nói Giản sư muội muốn tới Tân Nhân cốc. Bạch mỗ đang muốn biết một chút về phong thái các vị sư đệ, cho nên mới đi cùng Giản sư muội tới đây.
- Thì ra là như vậy, nhưng tại hạ tư chất kém cỏi, khiến cho Bạch sư huynh chê cười.
Triệu Địa sao không nhìn ra ý đồ của đối phương cố tình đặt trên người Giản Hinh Nhi, chẳng qua là cố làm ra vẻ hồ đồ đáp như vậy.
- Ôi, các vị không nên nói những lời khách sáo với nhau như vậy. Bạch Sư huynh, muội cùng Ngũ Căn ca muốn đi dạo xung quanh một vòng, tham quan tiên cảnh như họa của Thái Hư môn chúng ta. Nơi đây còn có rất nhiều sư đệ mới nhập môn, Bạch sư huynh hãy chỉ điểm cho các sư đệ nhiều hơn một chút, chúng ta đi trước một bước.
Giản Hinh Nhi vừa nói vừa lôi kéo tay Triệu Địa, chạy ra ngoài cốc. Sau đó hai người tế xuất Phi Vũ pháp khí, đằng không bay đi. Thanh niên mặt trắng dưới đất nhìn theo bóng hai người bay đi xa, lúc này không che giấu cơn giận của mình nữa, trán nổi gân xanh, sắc mặt thoạt đỏ thoạt xanh. Y nắm chặt hai đấm, tay phải giơ lên rồi dùng sức đấm mạnh xuống phía dưới, hung hăng thấp giọng nói:
- Triệu Địa! Hừ, ngươi nếu không thức thời, không ngoan ngoãn rời khỏi Hinh Nhi, vậy sẽ cho ngươi biết một chút thủ đoạn của Bạch mỗ!
Sau khi lẩm bẩm để lại một câu nói hung hăng. thanh niên mặt trắng cũng ngự khởi pháp khí bay về một phương hướng khác, rời khỏi sơn cốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT