Thập Tam Vân một ngày nào đó tĩnh mịch vắng vẻ.

Bên tai vang lên tiếng ngáy khò khè khe khẽ. Trong giấc ngủ hôn ám mê trầm đột nhiên xuất hiện một dòng suối nước nóng chảy róc rách. Ly Quang sống tới từng này tuổi chưa bao giờ mơ mộng vớ vẩn kiểu thế, không nhịn được mà choàng tỉnh.

Giường lớn đủ cho ba bốn người nằm. Chăn đệm bồng bềnh mềm mại. Y chống tay ngồi lên, bên cạnh vẫn còn có một cái hố lõm xuống. Mà không ngờ, dòng nước chảy róc rách trong giấc mơ kia...

Vẻ mặt băng sơn của thượng thần rõ rành rành nứt ra một vết lớn.

"..."

Nhóc con hơn một năm tuổi rồi, thế nào còn tè dầm?

Ly - chưa thấy/chăm sóc trẻ con bao giờ - Quang triệt để gục ngã.

Thượng thần năm đó mới gác kiếm chưa được bao lâu, tay chân chỉ quen chém chặt chứ không quen nhẹ nhàng bế ẵm. Vậy nên khi thằng nhóc nào đó đã tá túc không trả phí còn tè dầm từa lưa, thượng thần tỏ ý hoảng loạng tột độ.

Y làm sao biết được đứa trẻ tè dầm này xử lí thế nào!

Chính y từ hư vô sinh ra, vừa sinh ra đã lớn ngần này rồi, đã biết múa đao chém yêu rồi. Làm sao có cái kí ức nào là y bi bô cười nói hềnh hệch lại còn tiểu tiện vô tổ chức chứ?

Làm sao mà có được!

Mang theo khuôn mặt liệt muộn tao vốn có, thượng thần ngoắc một ngón tay vào đai tã của thằng cu, nhấc nó lên đặt qua một đám mây khác. Còn đám mây chăn nệm bồng bềnh vắt ra nước này trực tiếp bị thượng thần thiêu hủy tại chỗ.

Thằng nhóc hơn một năm tuổi so với đứa trẻ một tuổi loài người không khác là mấy, tè dầm xong thì đã tỉnh lại rồi, đang một mình ngậm đầu ngón chân chơi rất vui. Thấy bóng người tiến lại lập tức pa pa giơ tay ngỏ ý muốn ôm.

Thượng thần trầm mặc nhìn thằng bé mặc cái tã ướt dầm dề, trong lòng hiện lên vài trăm phương án xử lí.

Haiz.

Thượng thần thở dài một hơi, tự nhủ dù sao cũng không thể vứt thằng nhóc này đi luôn được. Thứ vứt đi chỉ là cái tã mà thôi.

Vậy nên sau này mới có sự tích thượng thần một tay nuôi hắn lớn, phu thê Quân gia một giọt nước tiểu cũng không dính đến tay.

Ai có con đều hiểu.

Haiz.

Sau khi thu dọn khắp nơi sạch sẽ thơm ngát trở lại, thượng thần lần nữa cứng ngắc ôm thằng nhóc lên. Khi ấy ở Thập Tam Vân cô quạnh trống trải như miếu chùa, không có đồ gì có thể dỗ trẻ con được nên Ly Quang thường xuyên phải hạ cố ôm tiểu tổ tông, sợ nó buồn chán ngốc luôn.

Bốn bề tĩnh mịch không một tiếng động. Thượng thần nằm trên cái ghế bập bênh. Nhóc con nằm sấp trên ngực thượng thần. Cái miệng hồng ướt át không ngừng thổi bong bóng. Thổi đến nỗi nước miếng làm ướt một mảng áo trước ngực y. Thượng thần cứng rắn hạ mi mắt, lần thứ mấy mấy trong ngày trầm mặc nhìn nhóc con.

"..."

Càng nhìn càng thấy giống cái bánh nếp.

"Tiểu bánh nếp." Ai đó sủng nịch véo chóp mũi thằng bé mà không tự hay biết. Thằng bé thấy y thân cận mở miệng, vui mừng bi bô nhào lên. Tứ chi tròn lẳn béo ỉn không ngừng vẫy đạp trong không khí, trườn càng lúc càng gần khuôn mặt y. Thượng thần có ý đồ dung túng cho giặc, kệ xem sinh vật nhỏ này có thể làm gì.

Kết quả, tiểu bánh nếp trườn lên, khuôn mặt tròn vo cái mắt cũng tròn vo. Lúc cười còn lộ ra răng cửa muốn nhú, hi ha cười ngốc rồi bẹp một tiếng...

Một nụ hôn đầy nước miếng đáp lên đôi môi băng sơn của thượng thần.

Ly Quang: "..."

Vỗ vỗ mái đầu lưa thưa tóc của nhóc con, khóe môi thượng thần bất tri bất giác cong lên.

"Gọi ngươi là Quân Thụy Anh."

***

Ngày hè có điểm oi bức, nếu còn một thân một mình thượng thần nhất định sẽ nằm dài cả ngày trên cái võng bạc dưới tán cây. Đậy một quyển sách lên mặt, bên tay buông một cái cần câu, cả ngày không nhúc nhích. Nhưng mà hiện tại ngày ấy đã xa rồi, bên người thượng thần lúc này còn có một tiểu quỷ nữa cơ!

"Thúc thúc!!!"

Chưa thấy người đã thấy tiếng, từ đây mà đã nghe tiếng chạy vèo vèo. Thượng thần một bên thầm gọi một tiếng 'tiểu tên lửa', một bên nằm chờ bị tập kích.

Tiểu tên lửa gắn phản lực sau mông, nói đến liền đến.

Quân Thụy Anh lên sáu tuổi cái chân ngắn ngủn chạy liến thoắng cả ngày không nghỉ. Khuôn mặt bánh nếp luôn luôn đỏ bừng hầm hập mồ hôi. Hai mắt đen láy như lấp lánh ánh sao nhìn thượng thần, chạy hai ba vòng lại quay lại túm tay y lắc lắc: "Thúc thúc, thúc thúc! Ly thúc thúc, mau qua đây chơi với con! Bên này có đất sét ngũ sắc, có thể nặn được Hằng Nga!"

Không biết là lần thứ mấy trong ngày, Ly Quang lấy quyển sách trên mặt xuống, nghiền ngẫm nhìn nhóc con toàn thân bẩn hề hề: "Tại sao lại là Hằng Nga?" Thúc thúc không tốt sao?

Quân Thụy Anh hì hì ôm cánh tay y lắc càng mạnh, thản nhiên trả lời: "Vì Hằng Nga là tiên nữ xinh đẹp nhất, không phải sách viết vậy sao?" Lại không nhịn được nhảy nhảy, "Thúc thúc! Mau đứng dậy đi mà, mau qua đây!"

Hết cách rồi, Ly Quang để lại đồ nghề trên võng, một đường bị nhóc con lôi kéo đến khu đất sét năm màu. Vừa đi vừa nghĩ xem y lại có quyển sách nào viết Hằng Nga là xinh đẹp nhất.

Ở Thập Tam Vân đúng là toàn kì trân dị bảo. Nói đất sét ngũ sắc thì đúng là đất sét ngũ sắc. Cũng đừng nói ngũ sắc, năm mươi sắc thượng thần cũng có cho nhóc con nặn chơi.

Chiến địa hiện trường thảm khốc, vô số bức tượng bùn nhão hình thù quái dị giương mắt nhìn thượng thần. Ly Quang nhìn một cái mà không khỏi đứng hình. Lại thấy nhóc con vui vẻ lắc mông chạy đến, hoan hoan hỉ hỉ chỉ trỏ giới thiệu với y.

"Thúc thúc, người mau xem đây! Đây chính là tượng Thiên Quân uy vũ mà người kể cho con nghe đó."

Ly Quang đánh mắt lên bức tượng đang được giới thiệu nhiệt tình, không nhịn được thầm nghĩ: Rõ ràng là khỉ. Vậy nhưng ngoài miệng vẫn khen lấy khen để: "Thật không ngờ, khéo tay lắm." Kèm theo mặt lạnh bắn tim.

Quân Thụy Anh vui vẻ cười tít cả mắt, lại chạy sang kéo vạt áo y lôi vào giữa trận địa, vừa trịnh trọng vừa gấp gáp giới thiệu: "Còn đây, thúc thúc người nhìn xem."

Ly Quang nhướn mày một cái, nhìn chòng chọc đống đất dưới chân lại nhìn nhóc con. Vẻ mặt này phấn khởi quá mức lại xen lẫn hồi hộp mong chờ không giấu giếm.

Vẻ mặt này = người đừng có mà đoán sai đó!

Khó đấy, thượng thần thầm cân nhắc. Xem đây có mắt mũi miệng, chắc cũng không phải Trư Bát Giới. Thượng thần vận óc suy tính, nhóc con này biết được mấy nhân vật sừng sỏ đây? Điểm đi điểm lại cũng không có mấy.

Mồ hôi tay hơi ướt, đánh liều thử một phen: "Tôn Ngộ Không?" Trông hơi giống khỉ, có khả năng lắm.

"..."

Tạch tạch hai giọt nước mắt rơi xuống gò má bánh nếp. Quân Thụy Anh mếu máo òa khóc, đôi mắt tròn vo ngập nước rưng rưng oán giận ngước nhìn thượng thần.

"Đây là thúc thúc mà!"

Bàn tay nhỏ đầy đất túm vạt áo trắng của y đấm hai cái.

Thượng thần như bị tráng một lớp xi măng, hóa đá.

Đoán sai rồi...

Quân Thành Thu rất nhiều năm sau này đều không biết, cái Thủy Tích tạ ở rìa Thập Tam Vân mà trồng rất nhiều lê đó là thượng thần vì dỗ Quân Thụy Anh sáu tuổi này mà xây lên.

***

Thời gian trên Thập Tam Vân như gió thoảng mây bay, không có lịch cũng không ai tính ngày. Đảo mắt một cái mà Quân Thụy Anh đã mười lăm tuổi rồi.

Thượng thần đeo tạp dề trước bụng, trong tay cầm con dao phay thô bạo băm chặt trên thớt. Bên tay có mấy cái nồi đều đang bốc hơi sôi ùng ục. Nhìn qua không tệ lắm.

Quân Thụy Anh quỷ háu đói đi chơi về, một thân mồ hôi nhễ nhại theo hương thơm này mà chạy ào vào bếp.

"Thúc thúc!"

Thiếu niên mười lăm tuổi cao gần đến vai y. Vì chạy quá nhanh không phanh kịp nên cả khuôn mặt đều dán lên lưng y, một cái đầu bù xù cọ qua cọ lại. Mồ hôi đều quệt hết lên áo thượng thần.

"Ly thúc thúc, hôm nay là món gì vậy?"

Thượng thần chuyên bị tập kích bất ngờ mười mấy năm nay đã quen, thần kinh vững như cột đồng, tay băm chặt không hề sai nhịp, "Đi rửa tay trước đi." đầu cũng không ngẩng lên.

Mà thằng nhóc bánh nếp này cũng không chịu nghe lời, vẫn cứ dán lên lưng y ngó thức ăn trong tay y, ánh mắt thèm thuồng. Thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, thượng thần tranh thủ nhồi hắn, chỉ có hai người mà nấu một bàn rộng thức ăn.

Thượng thần lau tay vào tạp dề, phất phất hai cái các đĩa thức ăn lớn nhỏ liền lần lượt bay ra Lưu Ly đình. Quân Thụy Anh bị cưỡng chế rửa tay, nhìn thấy thế hai mắt sáng rực lên vội vàng vẩy tay chạy theo.

Thượng thần cởi tạp dề, vắt đuôi sam ra sau lưng thong thả đuổi theo nhóc bánh nếp. Đang chạy, Quân Thụy Anh vấp chân một cái suýt ngã. Con ngươi Ly Quang chợt co rút, tay cũng đã đưa ra muốn đỡ, hụt hơi nói: "Tiểu bánh nếp, cẩn thận! —"

Đúng là thòng cả tim!

Tiểu quỷ này!

Tiểu bánh nếp còn chưa có ngã đâu, hì hì chạy quay lại chỗ y, tri kỉ dìu y: "Thúc thúc, người bị dọa rồi! Mặt mũi đều trắng bệch." Thúc thúc buông một tay cho hắn đỡ, mặt đã lạnh trở lại tằng hắng một tiếng. Vành tai có hơi xấu hổ đỏ lên. Một lát lại thò tay qua cốc đầu hắn, răn dạy: "Đi đứng phải chú ý, hấp tấp như vậy ra thể thống gì."

Quân Thụy Anh năm đó không biết Thập Tam Vân là đẳng cấp ngầu cỡ nào, cũng chưa từng thắc mắc sao lại có mỗi mình và vị thúc thúc này ở đây. Hắn vâng vâng mấy tiếng, mắt lại toàn bộ dán lên mấy đĩa đồ ăn đã bày ngay ngắn trong Lưu Ly đình.

Lại nói Lưu Ly đình này, đây cũng là một kiến trúc do thượng thần vì dỗ tiểu bánh nếp vui mà cất công đi khắp nơi tìm đá Lưu Ly tím về xây lên. Lưu Ly đình này từ mái đến nền đều là Lưu Ly và Thạch Anh tím, ánh sáng tỏa ra nhè nhẹ huyền ảo, là nơi mát mẻ thích hợp để nghỉ dưỡng mùa hè.

Độ này trời nóng, tiểu bánh nếp muốn ăn cơm ngoài này thượng thần cũng hết cách. Mỗi ngày đều tranh thủ nhồi vịt, hi vọng nhóc con có thể cao lớn mập mạp hơn chút.

Nhưng không biết vì gì, có lẽ là do Quân Thụy Anh này tăng động quá, cả ngày nhảy nhót leo trèo nên không lớn nổi. Mười lăm tuổi tiên thai phải tương đương mười tám tuổi nhân loại, vậy nhưng nhóc con vẫn chỉ cao chưa đến vai y. Thượng thần trằn trọc một mình, thầm làm nhiều gấp đôi đồ ăn.

Quân Thụy Anh một bên như lang hổ vồ mồi, thượng thần một bên im lặng hầu cơm.

"Thúc thúc, muốn canh cá!"

"Ở đây."

"Thúc thúc, muốn thịt xào!"

"Đều có."

"Thúc thúc, muốn đùi gà kia!"

"Ăn chậm chút."

"Thúc thúc, muốn một tô lớn chè sen!"

"Nghỉ một lát lại ăn."

"Thúc thúc, muốn ôm người!"

"Tay đầy dầu mỡ đừng tới đây."

"Không có nha, ta đã lau tay sạch rồi." Ai đó không biết xấu hổ cũng không biết tự giác, lau lau hai cái vào vạt áo rồi nhào lên.

Lại là một phen tập kích bất ngờ.

Nước canh trong tay y hơi sánh ra ngoài một chút nhưng thượng thần lấy lại được thăng bằng rất nhanh. Một tay y cầm bát, một tay giữ nhóc bánh nếp đang đu trên người mình.

Có điểm bất ngờ.

Tiểu bánh nếp nhảy lên ôm chặt y, mặt cọ cọ vai cổ y, tay cũng bám rất chắc. Hắn không ý thức được, càn rỡ nói: "Thúc thúc, người đúng là tốt nhất! Ta thích người nhất!"

Bang, bang, bang.

Đây đúng là giai điệu của một trái tim không ngủ yên. Thượng thần biết mình không xong rồi.

Nhóc con này...

Ba mươi năm sớm tối kề cận, tiên thai không giống như nhân loại. Quân Thụy Anh lớn đến năm mười tám tuổi thì duy trì bộ dạng đó không lớn thêm nữa. So với tuổi thọ ngàn vạn năm của các vị thần quan thì hắn ba mươi tuổi năm đó đúng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.

Vậy nhưng thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này được thượng thần nuôi đặc biệt mát tay, phát dục rất tốt.

Thượng thần thầm đo hắn cao đến cằm mình mà không khỏi khấp khởi vui mừng trong bụng, bàn tay xoa lưng hắn càng dịu dàng.

Tuấn mỹ thiếu niên này, đây là do một tay y nuôi lớn.

Trong tay thượng thần nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt hương bồ, nghĩ thế mà không tự chủ được dâng lên ý cười nơi khóe miệng.

Khuôn mặt tiểu bánh nếp giờ đã là phấn ngọc điêu mài, còn lại loại có đôi mắt đào hoa, chân mày anh khí cực phóng khoáng tự tại. Nam nhân này, chỉ sợ qua vài năm nữa đều khiến tiên nữ khắp nơi cắn khăn tay thương nhớ.

Thượng thần nghĩ đến tương lai hắn sẽ rời bỏ mình tung cánh bay đi, âm thầm thở dài một hơi.

Dù sao thì, ngày đó chắc chắn sẽ đến.

Ngày Quân Triết Minh gõ cửa tìm người, Ly Quang suýt nữa thì đã cài then khóa chốt không tiếp khách. Vậy nhưng nhóc con đã ngửi được hơi người, từ ngọn cây nhảy xuống túm vạt áo y truy hỏi: "Thúc thúc, là ai đó? Ta vừa nghe có người gõ cửa vân môn nha."

Nói rồi lại tròn mắt bụm miệng, kinh nghi hỏi: "Có lẽ nào... Là phụ thân không? Thúc thúc, mau mở cửa đi! Là phụ thân của A Anh đó!" Phấn khởi lắc lắc tay y, mắt đều long lanh cả lên.

Ly - mới phổ cập giáo dục cho nhóc con - Quang bế tắc một trận, sắc mặt sầm sì khó chịu chần chừ mãi không mở cửa.

Trong ngực y nén một ngụm khí không thông, áp suất thấp tỏa ra khiến cỏ cây dưới chân đều đóng băng. Quân Thụy Anh ngược lại quá phấn khởi, không ngừng nắm ống tay áo y lắc lắc thúc giục: "Thúc thúc, thúc thúc mau mở cửa đi mà! Phụ thân đang chờ đó."

Hết cách rồi. Thượng thần mặt cau mày có búng tay mở vân môn ra. Không ngoài dự đoán, ngoài ngưỡng cửu kia là phu thê Quân gia, y phục lấp lánh chói chang, sắc mặt tươi cười hồng hào.

"Tiểu Thu!" Quân mẫu nghẹn ngào gọi.

Quân Thụy Anh đứng hình. Ly Quang cũng đứng hình.

"...Thúc thúc, Tiểu Thu là ai? Đó là phụ mẫu ta sao?"

Thượng thần đứng sau lưng hắn mím môi nhìn đỉnh đầu nhóc con, cứng nhắc mở miệng: "Là ngươi."

"Kia đúng là phụ mẫu ngươi."

Lời vừa dứt đã không thấy người đâu nữa. Thượng thần nâng mắt nhìn lên, thấy thân ảnh dẻo dai của nhóc bánh nếp đã nhào vào vòng tay của Quân gia phu thê, nói cười sang sảng từ lúc nào không hay.

Có cảm giác gả mất con gái ngoan.

Thượng thần trống rỗng một hồi, nghĩ thế.

Quân gia phu thê hướng y cảm tạ vài câu, sắc trời không sớm, lập tức muốn đi ngay.

Thượng thần có thể từ chối sao? Y chỉ có thể mím môi gật đầu, trơ mắt nhìn bóng dáng một nhà ba người ngày càng xa.

Đột nhiên thấy cô đơn muốn khóc.

Nửa đời trước của y đều một thân một mình, đâu có vấn đề gì. Sao giờ lại bày đặt cô đơn nữa. Ly Quang tự giễu cười hai tiếng, xoay người muốn đi vào.

Thình lình bị tập kích.

Lần này thượng thần vì choáng váng mà chao đảo đôi chút nhưng theo phản xạ giữ được thăng bằng rất nhanh, hai tay cũng bắt được người rất chuẩn xác. Khóe môi lại lần nữa dâng lên tiếu ý không che đậy nổi.

Trong ngực lại đầy lên một đống ấm áp cọ qua cọ lại nơi hõm cổ y. Quân Thụy Anh nước mắt lưng chòng siết y muốn ngạt thở, miệng không ngừng gọi: "Thúc thúc, thúc thúc..."

Ly Quang thở hắt ra một hơi, tay cũng ôm chặt hắn, trong tim không biết là tư vị gì. Y nhẹ giọng vỗ về: "Ở đây, thúc thúc ở đây..." Nhưng Quân Thụy Anh vẫn khóc rất dữ, giống như khi còn nhỏ, nước mắt đều quẹt lên áo y. Vậy nhưng chưa lần nào thượng thần thấy phiền. Y chỉ không ngừng xoa lưng thiếu niên, thì thầm vỗ về: "Đừng khóc, không sao không sao, thúc thúc ở đây."

Giống như khi còn nhỏ, "Đừng khóc đừng khóc, thúc thúc xoa xoa liền hết đau."

Tiểu bánh nếp ôm y càng chặt càng chặt, nức nở nói: "Thúc thúc, ta không muốn xa thúc thúc..."

Lòng thượng thần mềm thành vũng nước, y thấy hình như hốc mắt mình cũng nóng rồi. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má thiếu niên, y nói: "Thúc thúc vẫn luôn ở đây, khi nào ngươi muốn gặp liền gọi, ta sẽ đến. Bây giờ ngươi phải cùng cha ngươi trở về, đó mới là nhà của ngươi."

Quân Thụy Anh rưng rưng cắn môi, òa lên khóc.

Quân Triết Minh không ngờ con trai bảo bối lại dính Ly Quang đến độ này, hai vợ chồng sững sờ trong giây lát. Dỗ dành lôi kéo nửa ngày mới tách được hai người ra. Ly Quang còn theo ra tiễn đến tận cửa.

Lúc bước qua vân môn, Quân Thụy Anh đột nhiên thò mặt ra khỏi cửa xe phi mã, quay đầu lại nhìn y. Tim Ly Quang hẫng một nhịp, theo bản năng muốn đưa tay lên đỡ. Chỉ thấy thiếu niên nhoài nửa người qua cửa sổ, gắng sức vẫy tay với y, hét to nói:

"Thúc thúc!"

"Đợi ta lớn thêm vài năm nữa, nhất định sẽ quay lại thăm thúc!"

Xe chạy không dừng lại, bóng người càng xa, âm thanh nhỏ dần.

Mơ hồ vẫn có thể thấy một cánh tay đang vẫy điên cuồng của ai đó.

Lòng thượng thần mềm như bông, cuối cùng cũng phản ứng lại, đưa tay lên vẫy lại hắn. Y khẽ thì thầm: "Được, ta đợi." Tiếng này Quân Thụy Anh không nghe thấy.

Một lần này đợi, thượng thần đợi hơn ba mươi vạn năm mới lại nghe thấy Quân Thụy Anh gọi một tiếng thúc thúc.

"Tiểu bánh nếp." Y gọi.

Quân Thành Thu hì hì ôm cổ y, đáp lại: "Thúc thúc."

"Tướng công~"

Nhận lại chính là hôn sâu triền miên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play