Tháng hai mưa riêu riêu. Cô Trúc sơn vào xuân thơm ngát.
Tiểu hài tử tay chân lấm lem, mặt mũi bẩn hề hề đang ngây ngốc quỳ trong chính điện Bách Phong đỉnh.
"Tiên nhân, xin hãy thu nhận ta làm đồ đệ!"
Ánh mắt hài tử sáng ngời trong veo, kiên định nhìn vào mắt Hạ Đường Trạch. Hạ Đường Trạch ngồi trên cao, đuôi mày hơi nhướn lên. Bên cạnh còn có một hài tử chạc tuổi hắn. Hài tử kia cẩm y mũ mạo đĩnh đạc, ánh mắt híp lại, tựa hồ như buồn ngủ mà cũng tựa hồ như tất thảy đều không đem đặt vào mắt.
Hạ Đường Trạch cất giọng trầm trầm: "Tiểu tử ngươi tên họ là gì? Từ đâu đến?"
Hắn lúc này mới hơi giật mình, lại thẳng tắp nhìn Hạ Đường Trạch dõng dạc hô: "Ta họ Đồ, tự Trục Liên. Quê nhà tại Thiềm San. Từ nhỏ đã không rõ cha mẹ. Tiên nhân, xin hãy thu nhận ta!"
Hạ Đường Trạch sắc mặt không biến đổi, vẫn trầm giọng hỏi: "Ngươi làm cách nào đến đây?"
Đồ Trục Liên quỳ trên mặt đất, ánh mắt hài tử hồn nhiên giơ hai bàn tay lên, thành thực trả lời: "Ta trèo tới."
Hạ Đường Trạch nhíu mày: "Ngươi? Tự trèo tới?"
Đồ Trục Liên gật đầu quả quyết: "Là ta tự."
Cô Trúc sơn địa hình không phải trò đùa. Khắp nơi bày bố thiên la địa võng, cao thủ võ lâm muốn một đường lên núi còn khó, đừng nói một tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Hạ Đường Trạch hỏi hắn: "Có người nào chỉ điểm ngươi?"
Đồ Trục Liên chắc nịch gật đầu, "Thật sự không có ai."
Hạ Đường Trạch trầm mình, nhíu mày đứng dậy. Hài tử bên cạnh y cũng không nhanh không chậm đi theo. Ánh mắt vẫn thủy chung tẻ nhạt.
Hạ Đường Trạch phất tay, gọi một tiểu tùy tùng từ bên ngoài vào, phân phó vài câu rồi mới quay sang chỗ hắn: "Muốn làm đồ đệ của ta, trước phải qua ba ải."
Đồ Trục Liên thân mình khẽ run rẩy nhưng cũng rất dứt khoát gật đầu, dõng dạc hô một tiếng "Cảm tạ tiên nhân!"
Đồ Trục Liên, ban tự Đồ Giang, Bách Phong đỉnh bát đệ tử.
Còn hài tử bên cạnh Hạ Đường Trạch ngày ấy, y đương nhiên là Hạ Huyền Chương, đại đệ tử của Bách Phong đỉnh.
Là hài tử của Hạ Đường Trạch.
Đồ Giang một thân hồng y ánh bạc đồng phục Bách Phong đỉnh, thắt lưng đeo kiếm đồng. Khí thế thiếu niên dương quang suất khí ngút trời. Hạ Huyền Chương đi đằng trước y, thân hình thon dài gầy yếu. Hai mắt đã bắt đầu trũng xuống, một vẻ tiều tụy mệt mỏi.
Đồ Giang ở phía sau y nhiệt tình hỏi thăm: "Sư huynh, có cần nghỉ ngơi không?" Đáp lại là một mảng im lặng. Hạ Huyền Chương lạnh nhạt rũ mi, cước bộ vẫn không dừng lại.
Đồ Giang hơi xấu hổ, hai má nổi lên một mạt ửng hồng. Hắn gãi tai cười nói: "Sư huynh, hay là dừng chân một chút?"
Hạ Huyền Chương phiền lòng, hơi nhíu mày khẽ quát: "Đừng ồn." Đồ Giang nét mặt cứng lại nhưng cũng không lên tiếng nữa, im lặng ngoan ngoãn theo sau.
Hạ Đường Trạch muốn y một chuyến này thành danh, kéo lại chút mặt mũi cho Hạ gia. Để sau này lúc y tiếp nhận cái danh Bách Phong đỉnh chủ này cũng không có ai dị nghị. Hạ Huyền Chương phiền não vô cùng. Cuộc đời y dở nhất chính là làm nhất nam của Hạ Đường Trạch, dở hơn nữa chính là y nửa điểm cũng không có chí cầu tiến.
Hạ Huyền Chương, y chỉ muốn được tự do tự tại.
Đại hội võ lâm lần này, Hạ Đường Trạch muốn y in dấu chân lên Bàn Cổ thạch.
Bàn Cổ thạch là phiến ngọc lục thạch dựng trước Kim Phong đài. Muốn bước lên đài tỉ thí, phải in được dấu chân lên phiến đá này.
Bàn Cổ thạch là vật bí truyền ngàn đời được đúc từ một tảng đá ở Tây Thiên, mạ cốt của bảy vị trưởng môn đại phái thời khai quốc. Rắn chắc hơn bất cứ vật gì trên đời này. In dấu chân lên Bàn Cổ thạch không chỉ khẳng định ngươi nội lực thâm hậu kinh người mà còn như một điều đắc ý hả hê vô cùng.
Từ lúc viên đá kia được dựng trước Kim Phong đài, tới giờ mới có mười một dấu chân được in lên. Nhưng đều là những dấu chân mờ nhạt loáng thoáng. Một trong những dấu chân đậm nhất là của Hạ Đường Trạch.
Đêm, trăng tròn như mâm ngọc treo trên đỉnh đầu. Hạ Huyền Chương ngồi khoanh chân bên đống lửa, thử vận lực một vòng. Khí tức yếu ớt mỏng manh như có như không chạy trong kinh mạch.
Đồ Giang ở bên cạnh khều khều đống lửa. Lửa cháy tí tách in bóng lên mặt hắn. Hạ Huyền Chương chậm rãi mở mắt, tâm trạng trùng điệp miên man.
Đồ Giang nhận ra y không vui, lập tức muốn lấy lòng y, hềnh hệch cười nói: "Sư huynh, hôm nay trăng thật sáng." Hạ Huyền Chương không nói gì, lạnh nhạt rũ mắt nhìn đống lửa hồng rực trước mặt.
Đồ Giang vẫn ngốc nghếch không ngừng, bẻ một nhánh huệ tây cài lên tai vừa cười vừa nói: "Sư huynh, để ta hát cho huynh nghe."
Hạ Huyền Chương hơi nhíu mày, lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại.
Đồ Giang không nhụt chí, bắt đầu xướng ca. Vừa hát vừa múa, buồn cười vô cùng. Thanh âm thiếu niên chưa trưởng thành hết vừa khàn vừa khó nghe. Hắn lại đi xướng một bài hí cổ vô cùng bi thảm. Nhưng hắn dường như không nhận thức được bài hát mình đang hát, khoa tay múa chân vui vẻ vô cùng.
Hạ Huyền Chương vẫn ngồi im như cũ, nét mặt không mảy may giãn ra.
Đồ Giang tiếng hát vang vọng giữa rừng sâu, nhỏ dần rồi tắt hẳn. Hắn bó gối ngồi bên đống lửa. Cành huệ tây vẫn cài bên tai, ánh mắt mất mát hụt hẫng.
Hạ Huyền Chương đột nhiên mở mắt, nhìn thấy hắn vừa buồn cười vừa đáng thương ngồi phía đối diện kia tâm trạng cũng thả lỏng hơn không ít. Y nhàn nhạt cất lời: "Ngủ sớm đi."
Đồ Giang bị tiếng nói này làm cho giật mình, vội vã nằm xuống bên đống lửa, ngoan ngoãn nhắm hai mắt.
Rất nhiều năm sau này, mỗi lần Hạ Huyền Chương ngồi trong nhà nghe tiếng hát dở tệ của Quân Thành Thu vọng lại, trong lòng lại tự giác nhớ lại ngày hôm nay.
Sáng sớm, sương muối dày đặc. Hạ Huyền Chương ngủ ngồi cả đêm, hai vai áo đã ướt đẫm. Lúc Đồ Giang tỉnh giấc nhìn thấy y một đầu sương tóc trắng toát, hai vai gầy trũng xuống liền cảm thấy như muốn điên rồi. Hắn vội vã cởi ngoại bào khoác lên vai Hạ Huyền Chương. Xong lại luống cuống một hồi không biết làm thế nào ủ ấm thêm cho y. Cuối cùng lớn mật tiến tới từ phía sau ôm y vào ngực. Tuy rằng là hắn lớn mật nhưng cái ôm này vẫn vô cùng rụt rè, vô cùng vụng về.
Hạ Huyền Chương lạnh như băng trong lồng ngực dày dạn ấm áp của hắn vô thức thở dài một tiếng.
Đồ Giang tâm trạng lâng lâng vui sướng, đôi tay bất giác siết chặt hơn. Hai má hồng đào, tim nhảy loạn xạ.
Đồ Giang cảm thấy hắn không xong rồi, tim đập quá nhanh, giống như trúng độc vậy.
Hạ Huyền Chương từ trong mộng mị tỉnh lại cảm nhận hai vai nặng trĩu. Liếc mắt nhìn sang liền thấy một ngọn núi nhỏ đang đổ trên vai. Ai kia đang ghé vào lưng y ngủ. Đồ Giang tóc mai cùng lưng áo ướt đẫm sương muối. Còn Hạ Huyền Chương được hắn bọc đến cẩn thận, nửa điểm cũng không lạnh.
Y trong lòng ngũ vị tạp trần, ánh mắt lạnh buốt. Sương giá vẫn không ngừng, trong rừng truyền đến một trận loạt xoạt nho nhỏ. Rất nhỏ, vô cùng nhỏ, nếu không phải Hạ Huyền Chương thì người khác chưa chắc đã nghe được.
Hạ Huyền Chương nhắm mắt lại.
Nhớ lại, mùa đông năm trước đặc biệt lạnh. Hạ Huyền Chương nhiễm phong hàn nặng. Đúng lúc Hạ Đường Trạch đang bế quan luyện Thất Kì Cung.
Y từ nhỏ không có mẫu thân. Một mình trong tư phòng rộng rãi trống trải. Liên tục ba ngày không ăn không uống, tưởng như đã không còn là nhân hình nữa. Thân phận của y đặc biệt. Tính cách y cổ quái, ngày thường không có ai cùng y thân cận. Âu cũng là do Hạ Đường Trạch không yêu thích y.
Chỉ có Đồ Giang ngốc, điên đảo một trận chạy đi tìm y. Lúc tìm đến tư phòng, Hạ Huyền Chương đang cuộn mình trong góc giường. Dung miên tiều tụy. Làn da trắng nhợt bợt bạt. Dưới mắt trũng sâu thâm đen một mảng. Bàn tay y lạnh ngắt. Khóe môi còn đọng một đường máu đỏ thẫm chưa khô.
Đồ Giang chưa từng gặp qua người bệnh phong hàn, tay chân luống cuống ôm y vào ngực. Cũng như bây giờ, nghĩ muốn ôm y sưởi ấm.
Từ mùa đông năm trước ấy, Đồ Giang phát hiện mình đặc biệt trúng một loại độc.
Liên tục sáu ngày, Đồ Giang trốn các đồng môn huynh đệ, ngày ngày mang cháo đến uy Hạ Huyền Chương. Lại lén lút theo chỉ điểm của y đến y phòng trộm chút thuốc.
Lúc ấy vì không muốn người khác phát hiện, y buộc phải ở trong tư phòng vụng trộm sắc thuốc.
Hạ Đường Trạch ghét nhất là nghe y bệnh.
Đồ Giang ngồi trên đất, mặt mũi lấm lem, hai mắt sáng ngời. Trong tay vẫn không ngừng quạt, quạt đến một phòng đầy khói.
Hạ Huyền Chương ôm chăn ngồi trên giường không nhịn được bước xuống giường, toan thay y quạt. Bất quá vừa chạm chân xuống đất cơ thể đã mềm nhũn. Trong bụng một trận nóng rát, mùi vị máu tanh chẳng mấy chốc đã tràn lên họng.
Đồ Giang vội vã buông quạt trong tay, nhanh chân đỡ được y vào lòng.
Hạ Huyền Chương nghĩ, y từ nhỏ không có ai thân cận. Chưa từng có ai yêu y. Chỉ có tiểu tử này thật lòng si ngốc muốn chơi cùng y. Vậy cũng không nên để hắn thất vọng.
Ban đêm Hạ Huyền Chương trở sốt, toàn thân lạnh ngắt. Đồ Giang lại trốn trưởng sự sư huynh lén đi tìm Hạ Huyền Chương. Hàng đêm ôm y nằm trong chăn, ủ y ấm.
Hạ Huyền Chương không phản kháng, không lạnh nhạt.
Đồ Giang cảm thấy cao hứng vô cùng.
Năm ấy Hạ Huyền Chương mười sáu, Đồ Giang mười lăm. Tuổi trẻ nông cạn, không tính trước tương lai.
Cũng không duy trì được bao lâu, cho đến khi Hạ Đường Trạch xuất quan, bệnh của Hạ Huyền Chương không muốn cũng phải khỏi.
Y gắng gượng duy trì vẻ ngoài giống thường ngày, cà lơ phất phơ đi đến gặp Hạ Đường Trạch. Quỳ trong chính điện, hai đầu gối sưng tấy. Trong bụng cuộn trào từng cơn, máu tanh đã muốn phun ra lại bị y cưỡng ép nuốt lại.
Hạ Đường Trạch yên lặng ngắm bức hoành phi trước mặt. Thân thể vì luyện Thất Kì Cung cũng trở nên vô tình hơn không ít. Giọng y âm lãnh: "Ngươi cùng tiểu tử kia là quan hệ thế nào?"
Hạ Huyền Chương thân thể cứng đờ, vẫn cố duy trì vẻ mặt tự nhiên nhất trả lời: "Là huynh đệ đồng môn."
Hạ Đường Trạch gật gù, Tình Lai roi vung lên một đường thẳng tắp. Vút một tiếng quất lên tấm thân đơn bạc của Hạ Huyền Chương.
Hạ Huyền Chương cơ thể chấn động, ngụm máu khổ nhịn vừa rồi lập tức phun ra.
Hạ Đường Trạch hừ lạnh.
Tình Lai roi là vũ khí độc hữu của Hạ Đường Trạch. Roi bạc chín khúc. Trong nhu có cương, trong cương có nhu. Là pháp bảo tàn độc nhất trong thiên hạ này.
Một roi này quất xuống, Hạ Huyền Chương chưa chết vẫn còn là lưu tình.
Hạ Đường Trạch thu roi, đi vòng qua án thư, nghiên bút thẳng tắp xếp trên bàn.
"Hạ Huyền Chương."
Hạ Huyền Chương ân một tiếng suy tàn.
"Hạ gia không có loại nam nhân yếu đuối văn nhược. Càng không chứa chấp loại bất nam bất nữ."
Hạ Huyền Chương cổ họng đắng chát, trong tâm chua xót, ân một tiếng vỡ vụn. Hốc mắt hãm sâu. Nước mắt tựa như muốn rơi lại không thể rơi. Y nặng nề đứng dậy, lê tấm thân tàn về tư phòng. Một chút cũng không quay đầu nhìn lại.
Ban đêm Hạ Huyền Chương lại trở sốt. Cơ thể lạnh vô cùng. Bất quá y cũng không gọi Đồ Giang. Cũng không thấy tiểu tử kia đến. Y ngửa mặt nhìn trần nhà, cổ họng đau rát.
Vốn là vì Hạ Đường Trạch xuất quan nên y mới cấm Đồ Giang tới. Bây giờ hắn không tới, những trống trải này không biết dùng thứ gì mới có thể lấp đầy. Chăn đệm như gấm, lạnh lẽo tới thê lương.
Hạ Huyền Chương không phải không muốn nghiêm túc tu tập, mà là thể chất từ nhỏ yếu nhược. Qua một trận phong hàn này, từ mùa đông năm ấy trở đi Hạ Huyền Chương vĩnh viễn không thể khôi phục nguyên căn như chúng đồng môn.
Vĩnh viễn không thể làm Hạ Đường Trạch hài lòng.
Từng câu từng chữ của Hạ Đường Trạch vẫn như kịch độc, từng chút từng chút thẩm thấu đến tận đáy lòng. Đau xót nghẹn ngào tới không nói lên lời.
Vốn là y bị yêu thương phán xử một đời cô độc. Không thể vùng vẫy, không thể buông tay. Chỉ có thể một mình tuyệt vọng.
Mùa xuân năm sau ấy Đồ Giang mới có cơ hội gặp Hạ Huyền Chương. Bất quá qua một lần bệnh y dường như đã không còn là Hạ Huyền Chương nữa. Hạ Huyền Chương trước đây tuy rằng không cùng ai thân cận nhưng thường trực vui vẻ bông đùa. Dáng vẻ cà lơ phất phơ vắt vẻo không thể lẫn.
Y lúc này vẫn gầy guộc thon dài, bất quá đã không còn là thiếu niên thích cười nữa. Dáng dấp lạnh nhạt thờ ơ, càng ngày càng xa cách.
Đêm, Đồ Giang lẻn vào tư phòng của y, xốc lên chăn đệm muốn chui vào bên trong. Bất quá chưa kịp tiến vào đã bị một cước của Hạ Huyền Chương đạp văng xuống đất.
Hạ Huyền Chương tóc dài xơ xác. Thân thể hư nhược tái xanh chật vật lê xuống giường. Bảo kiếm kề bên cổ hắn. Kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng đã bộn phần lạnh lẽo.
Đồ Giang khó có thể tin nổi, trơ mắt nhìn y. Hạ Huyền Chương thanh âm âm lãnh phảng phất: "Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta."
Đồ Giang bỗng cảm thấy tam quan sụp đổ. Trái tim như bị đày đọa dày xéo.
Nhưng Hạ Huyền Chương y nói là làm. Từ đó về sau, hắn chỉ có thể lén lút nhìn Hạ Huyền Chương từ xa.
Lần này tháp tùng y đến đại hội võ lâm là do Phổ Minh Lẫm đột nhiên phải đi Tây Hải. Lại không ai nguyện ý ở cùng một chỗ với y nên Đồ Giang mới bất đắc dĩ được đi cùng y.
Tiếng động trong rừng càng lúc càng lộ liễu, bất quá qua hồi lâu lại không thấy động tĩnh nữa. Hạ Huyền Chương ngồi thẳng người, hơi đẩy Đồ Giang trên vai xuống.
Người trên vai trượt dài một đường rối mới giật mình tỉnh lại. Ngốc nghếch ngồi bên đống lửa tàn gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.
"Sư huynh, sớm hảo."
Hạ Huyền Chương không nói gì, đứng dậy chuẩn bị đi tiếp. Đi thêm một ngày đường, từ rừng thông xanh mướt rậm rạp đã chuyển sang rừng trúc thanh nhã phương thảo.
Minh nguyệt cong cong đậu trên cành tre. Xa xa có tiếng nhạn kêu vọng lại tiêu điều.
Từ trong rặng trúc lại truyền đến một trận âm thanh nhỏ. Rất nhỏ, nhỏ đến nỗi Hạ Huyền Chương còn không nghe được.
Đồ Giang cầm que đóm đỏ rực trong tay, bình thản gảy gảy đống lửa đang cháy.
Phong bắc lồng lộng, chợt nghe tiếng y phục xé gió loạn bay. Thoáng chốc hàn kiếm đã kề bên cổ. Hạ Huyền Chương con ngươi đông lại, vội vã rút kiếm bên hông, đẩy được một kiếm của người kia. Cứu Đồ Giang một mạng trong gang tấc.
Đồ Giang lúc này cũng đã phản ứng lại. Lập tức xuất kiếm, chặn trước mặt Hạ Huyền Chương, một kích lại một kích chống trả. Đối phương là sát thủ, một mực nhắm tới Hạ Huyền Chương. Nhưng y hoàn toàn bất lực.
Đồ Giang trong chốc lát đã thương tích đầy mình, máu nhuộm y phục thành đỏ thẫm. Tiểu tử chưa có mấy kinh nghiệm như hắn cũng sắp không chống đỡ nổi nữa. Đối phương càng như tức giận, ra tay dùng sức chứ không dùng chiêu pháp.
Hai bên giằng co qua lại. Đồ Giang hai hàm răng cắn chặt, sống chết không chịu buông kiếm. Trong lòng gào thét.
Bảo vệ y! Có chết cũng phải bảo vệ y!
Xa xa lại vọng tới tiếng nhạn kêu hối hả. Sát thủ bỗng thu kiếm, thi triển khinh công, trong nháy mắt đã vô tung vô ảnh.
Đồ Giang chống kiếm xuống đất, từng bước lê về phía y. Hai mắt hắn đỏ ngầu, con ngươi tan rã. Giọng hắn vỡ vụn: "Sư huynh, không sao rồi.. " Xong, hai đầu gối bụp một tiếng chạm đất. Thân ảnh như núi đổ gục xuống chân y.
Hạ Huyền Chương nhắm mắt lại, thủy lệ bất lực tí tách rơi trên khuôn mặt Đồ Giang. Y cắn môi, băng bó qua loa cho Đồ Giang, suốt đêm cõng hắn băng rừng.
Tờ mờ sáng ghé vào một tiểu trấn mới đổi một ít vật tùy thân gọi y quán cho hắn. Đồ Giang hôn mê nằm trên giường, thân thể nóng rực. Vết thương nhiễm trùng, phát sốt không ngừng. Lão y phu lắc đầu thở dài: "Vị tiểu ca này thương thế quá nặng, e là trong vòng hai ba ngày chưa chắc có thể tỉnh lại."
Hạ Huyền Chương trong lòng thầm tính toán. Đại hội võ lâm còn cách năm ngày, không gấp rút lên đường sẽ không kịp.
Ngoài cửa sổ y quán có một cây huệ tây đang độ nở hoa. Y cuộn chặt bàn tay, đứng dậy đi tìm lão y phu. Hạ Huyền Chương để lại hết lộ phí, nhờ lão chăm sóc Đồ Giang, dặn dò một lượt rồi lập tức lên đường.
Lúc y đến, đại hội võ lâm đã khai mạc hai ngày. Hạ Đường Trạch ngồi trên đài cao, Tình Lai cuốn bên tay. Ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo.
Hạ Huyền Chương bước chân nặng nề hướng y dập đầu ba lần. Ánh mắt nhìn y không xao động. Phổ Minh Lẫm cùng Vu Thừa Văn tả hữu đứng sau lưng Hạ Đường Trạch, ánh mắt cũng an tĩnh lạnh lùng.
Y bước lên Bàn Cổ thạch. Nhất thời đại trạch liền im lặng một mảng, nín thở dõi mắt theo y. Bước chân y nhẹ tựa lông hồng, bảo kiếm nắm chặt trong tay. Nhưng không đợi y bước đến bước thứ ba, Hạ Đường Trạch đột nhiên bật dậy, một chưởng đánh văng Hạ Huyền Chương khỏi Bàn Cổ.
Hạ Huyền Chương quỳ trên mặt đất, máu tươi từng ngụm từng ngụm phun ra.
Thiên hạ cho rằng Hạ Đường Trạch luyện Thất Kì Cung tẩu hỏa nhập ma, thần trí điên loạn mới điên loạn đồ sát.
Chỉ có Hạ Huyền Chương thâm tâm thấy ấm áp vô cùng. Hạ Đường Trạch y cuối cùng cũng dành tình thương cho ta.
Hạ Đường Trạch biết rõ y không thể in dấu chân, cũng không muốn hủy tiền đồ y, càng không muốn làm y mất mặt trước bách gia môn phái nên mới viện cớ tẩu hỏa nhập ma, giả điên giả loạn qua mắt thiên hạ.
Nhưng cũng vì lí do này, Hạ Đường Trạch buộc phải nhượng lại danh Bách Phong đỉnh chủ cho người khác.
Không phải Hạ Huyền Chương, là Phổ Minh Lẫm.
Hạ Đường Trạch an bài cho Hạ Huyền Chương Côn Liêu đỉnh, chính là lo cho y một đời an nhiên yên ấm, không vướng vào vòng chém giết mưu toan âm độc.
Hạ Huyền Chương quỳ bên mộ phần cao cao, hai mắt sáng ngời. Dung miên tươi tỉnh. Y cúi đầu, lạy ba lạy.
Phụ thân, hai tiếng phụ thân này nợ người quá nhiều. Đến cuối cùng người cũng vì là một phụ thân mà hủy hoại cuộc đời của mình.
Hạ Huyền Chương sống mũi chua xót, nước mắt lặng lẽ trượt dài trên gò má bợt bạt.
Y quay lại tiểu trấn, Đồ Giang đã sớm rời đi từ lâu. Dò hỏi một chút tin tức xong cũng thấy nhẹ nhõm.
Đồ Giang, hắn quả nhiên hận ta.
Đồ Giang không cha không mẹ, từ nhỏ được Cái Bang thu nhận. Lần này lên Bách Phong đỉnh bái sư là theo chỉ điểm, tới đánh cắp bí tịch võ công của Bách Phong đỉnh.
Qua hẹn mười năm, hắn phải trở về.
Lúc hắn tỉnh dậy, y quán vắng tanh. Lão y phu nói Hạ Huyền Chương đã đến đại hội võ lâm, nói hắn không cần đuổi theo, cũng không cần trở về Bách Phong. Chuyện hắn là người của Cái Bang y đã biết, từ nay trục xuất, vĩnh viễn không được quay lại.
Đồ Giang hận, hận chính mình. Hắn hận bản thân không cha không mẹ. Hận bản thân là người của Cái Bang. Hận bản thân bất tài vô dụng.
Hẹn mười năm đã tới, Đồ Giang bất khả kháng quay về Cái Bang, một chút cũng không nghe được tin tức của Hạ Huyền Chương.
Ngày ấy bên vệ đường tái kiến Hạ Huyền Chương đã là sau mười hai năm. Cách biệt mười hai năm, vô tình gặp lại. Vẫn là bóng dáng tiều tụy mệt mỏi, vẫn là ánh mắt hờ hững lạnh nhạt. Bất quá theo sau y là nam nhân kia khiến hắn hận vô cùng.
Hắn đứng trên Minh Khiêm đài, mưa táp vào mặt lạnh lẽo. Trong lòng hắn điên cuồng gào thét một trận.
Hạ Huyền Chương huynh nhìn cho kĩ! Ta mới mạnh hơn hắn!
Một chưởng này tụ vào bàn tay là tất cả nhớ nhung, oán hận, phẫn nộ suốt mười hai năm. Hắn muốn một chưởng này chấm dứt mười hai năm cách biệt.
Bất quá người tính không bằng trời tính. Khoảnh khắc hắn ngã từ trên Minh Khiêm đài xuống, trong lòng vẫn còn đau khổ tuyệt vọng day dứt không nguôi.
Cho đến cuối đời ta vẫn chưa thể khiến huynh đặt ta vào mắt.
Hạ Huyền Chương, ta hận.
Ly biệt mười hai năm, trùng phùng chỉ trong khoảng khắc lại xa cách đến tận muôn đời.
Hạ Huyền Chương bước chân loạn xạ. Lúc ấy hướng Vu Thừa Văn cầu tình, rõ ràng là vì Đồ Giang.
Một chưởng của Vu Thừa Văn xuất ra, đánh y đến triệt để gục ngã.
Chuyện xưa dài, một đời kể không hết.
Y cảm nhận từng làn gió đưa hương cỏ non truyền đến. Tà dương đỏ ối mênh mang. Y nghe chính mình giọng nói thì thào: "Đồ Giang.. Y thế nào?"
Quân Thành Thu nói: "Y trúng ám khí của cấm vệ quân, có lẽ không qua khỏi."
Mưa rơi lâm thâm. Phong bắc lồng lộng.
Hạ Huyền Chương cảm thấy trái tim hẫng một nhịp, tầm mắt nhòe đi. Qua hồi lâu y mới mỉm cười, trong lòng thư thái hơn không ít.
"Như vậy cũng tốt."
Như vậy cũng tốt, ta cùng hắn ước hẹn một trăm năm. Dưới hoàng tuyền nhất định có hắn chờ ta.
Nhất định.