Tiếng gà trống gáy to rõ, phá tan sự yên tĩnh lúc sáng sớm.
Mới tảng sáng, ánh nắng vẫn chưa chiếu sáng hoàn toàn hôn phòng, Không Ninh bỗng bật dậy, vẻ mặt hoảng sợ.
"Bụng của ta! Bụng của ta!"
Hắn cuống quít cúi đầu nhìn về phía bụng của mình.
Không Ninh thấy bụng của mình vẫn nguyên vẹn, không chút tổn hại. Đêm qua còn bị xẻ bụng, nhưng giờ lại tìm không thấy vết thương nào.
Dù tấm vải trắng đặt trên giường dính chút vết máu, nhưng lại không phải của hắn, mà là máu trinh trong đêm tân hôn của thê tử.
Không Ninh đưa tay sờ lên bụng, sờ thế nào cũng sờ không ra vết thương. Dùng tâm cảm ứng, chân khí từ đan điền chạy khắp toàn thân, sau khi cảm giác lạnh như băng lan toả, vẫn không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Bụng của mình cũng không có bị nhét vào vật gì kỳ quái.
Vậy hình ảnh đáng sợ mà hắn đêm qua nhìn thấy, chỉ là ác mộng sao?
Nhưng ác mộng này quá chân thực... chân thực đến mức giống như chuyện thật.
Không Ninh ngồi trên hôn sàng, yên lặng không nói.
Vào lúc này, bỗng cửa phòng bị đẩy ra, có người bước vào.
"Phu quân, chàng tỉnh rồi."
Thanh âm của nữ hài từng là thiếu nữ, nhưng giờ đã thành thiếu phụ vang lên, thanh thúy dễ nghe, lại khiến Không Ninh run lẩy bẩy.
Hắn chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nương tử Tô Nghiên mặc bộ y phục màu xanh biếc, yểu điệu xinh đẹp, cười rất tươi. Một mái tóc đen dài đen như mực được vén ra sau ót, búi tóc theo kiểu người phụ nữ đã có chồng, lại càng thêm xinh đẹp, khả ái.
Nàng dùng hai tay bưng mâm gồm hai bát cháo kê và nửa bát dưa muối, cứ như vậy bước vào.
Đặt mâm cháo và dưa muối ở trên bàn, Tô Nghiên nói: “Nhanh rửa mặt, sau đó ăn cơm. Hôm nay dù là ngày đầu tiên sau khi thành thân, nhưng nếu bỏ lỡ điểm mão nha môn, thì không hay lắm đâu."
"Hôm qua chàng nổi trội như vậy, Huyện lệnh đại nhân đích thân đến chúc mừng chàng, giờ không biết bên ngoài có bao nhiêu ánh mắt săm soi, ghen ghét chàng. Càng là thời điểm này, lại càng không thể lơ là."
"Không thể lơ là, chớ để người ta nắm thóp. Bằng không lòng người hiểm ác đáng sợ, ai biết những tên kia sẽ làm gì để hại chàng..."
"Được rồi, mau rời giường ăn cơm, sao chàng cứ nhìn thiếp chằm chằm vậy?" Tô Nghiên ngồi xuống bưng một chén cháo kê lên, ăn chung với dưa muối.
Thấy Không Ninh cứ nhìn nàng chằm chằm, nữ hài không khỏi ngoẹo đầu, có chút hoang mang: “Phu quân? Sao vậy?"
Trên hôn sàng, Không Ninh nhìn chằm chằm lên người thê tử trước mắt, nhìn từ trên xuống dưới đối phương.
Nhưng bất kể hắn nhìn thế nào đi nữa, đều không thể gán ghép thê tử xinh đẹp, quyến rũ trước mắt với hình tượng yêu quái khủng khiếp đêm qua.
Đuôi bò cạp to lớn, móc độc quỷ dị kia, những quả trứng được đẻ vào trong bụng... ký ức đáng sợ đó, cứ như thật sự chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng Không Ninh vẫn không thả lỏng.
Hắn cẩn thận xuống giường, mặc quần áo, sau đó rửa mặt, cuối cùng ngồi đối diện với vợ mình, bưng chén cháo lên.
Bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Thê tử trước mặt vẫn xinh đẹp khả ái, ôn nhu hiền huệ, giống như đúc Tô Nghiên trong trí nhớ.
Hai người vừa ăn cháo, sau đó nữ hài giúp Không Ninh vạch kế hoạch đi cảm tạ Huyện thái gia, nên tặng lễ gì, không được kiêu căng tự mãn, tránh để người khác đố kỵ.
Thiếu phụ quan tâm càu nhàu, thỉnh thoảng lại hưng phấn kể vài câu chuyện cười, chứng tỏ nàng không hề cứng nhắc.
Nữ hài trước mặt Không Ninh, còn cởi mở hơn cô gái xinh đẹp, đáng yêu trước khi cưới. Nói chuyện rất thẳng thắn, hoàn toàn không có ngăn cách.
Cho dù ai nhìn thấy cảnh tượng này, cũng sẽ ghen tị với tình yêu thắm thiết của đôi vợ chồng son. Càng ghen tỵ Không Ninh lấy được một thê tử quyến rũ, xinh đẹp lại còn dịu dàng, hiền lành.
Dần dần, Không Ninh an lòng.
Nhịn không được thở phào.
Chắc do gần đây quá áp lực, nên mới gặp ác mộng.
Hắn xuyên việt đến thế giới này đã 11 năm, làm bổ khoái 3 năm, luyện một thân võ công, tuy từng nghe nhiều câu chuyện ma quái, nhưng chưa từng nhìn thấy yêu quái thật sự.
Thế giới này chắc cũng giống như thời phong kiến ở kiếp trước, tuy là phong kiến mê tín, nhưng không có yêu quái tồn tại.
Nương tử của mình đáng yêu như vậy, sao có thể là yêu quái?
Cứ cho nàng thật sự là yêu quái, đã hại mình, sao còn có thể ngây thơ vô số tội nói chuyện với hắn như vậy.
Ta đúng là điên rồi.
Không Ninh thầm cảm thán, nhịn không được lắc đầu, ngửa đầu uống một hơi hết chén cháo, lầu bầu nói: “Đêm nay bọn lão Trương mời khách ở Túy Tiên Lâu, hôm nay ta sẽ về muộn, nàng không cần chờ cơm."
Nói xong, Không Ninh buông bát, đứng dậy rời nhà.
Thê tử mặc bộ y phục màu xanh biếc gật đầu, nói: “Phu quân đi thong thả."
Nói xong, nhìn Không Ninh đã đi ra cửa, nữ hài lại bổ sung một câu.
"Còn nữa phu quân, nhớ đừng uống nhiều rượu."
"Lúc đang mang trứng mà uống quá nhiều rượu, không tốt cho cơ thể."
"...?!"
Không Ninh mới vừa đi ra cửa bèn lảo đảo, trái tim lập tức đập nhanh, cơn lạnh như băng giá trong nháy mắt lan khắp toàn thân.
Hắn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía thê tử ở sau lưng.
Trong hôn phòng dán đầy chữ Hỷ, thê tử mặc y phục xanh biếc đang kinh ngạc nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi: “Phu quân?"
Tay của Không Ninh, theo bản năng đặt trên phác đao ở bên hông. Ánh mắt tràn đầy cảnh giác, và nghi hoặc.
"Nàng... vừa mới nói gì?!" Không Ninh gần như nặn ra từng chữ, cảm giác sợ hãi bị xé toạc bụng vào đêm qua, hình như lại tái hiện, khiến hắn nổi cả da gà.
Trong hôn phòng u ám, tân nương mỉm cười, lặp lại câu nói cũ: “Trong lúc mang trứng uống rượu quá nhiều, sẽ có hại với thân thể... Phu quân, những lời này có vấn đề gì sao?"
Có! Có vấn đề lớn!
Không Ninh cảm giác bàn tay cầm đao của mình, đang điên cuồng run rẩy.
Đó là phẫn nộ, sợ hãi, bi phẫn, đủ loại tâm tình phức tạp đan xen.
Hắn nhìn chòng chọc vào thiếu nữ trước mắt, không còn hoài nghi chuyện xảy ra đêm qua chỉ là ác mộng.
Hắn quả thật đã cưới một yêu quái làm thê tử, hơn nữa yêu quái này lại còn ở trong đêm tân hôn, đẻ trứng vào trong bụng của hắn!
"Nàng... ngươi..." Không Ninh cắn răng, nhìn chòng chọc vào nữ nhân trước mặt, nói: “Tại sao ngươi lại hại ta?"
Câu hỏi này khiến nữ hài có chút sửng sốt, sau đó bật cười: “Phu quân nói cái gì vậy... nối dõi tông đường, không phải là chuyện đương nhiên sao? Chỉ để phu quân mang thai hộ Nghiên Nhi, cũng không trực tiếp hại tính mệnh của phu quân, ngay cả chuyện này mà phu quân cũng không tiếp nhận được sao?"
"Đây chính là hài tử mà tối hôm qua chúng ta cùng nhau dựng dục đó, có phu quân, Nghiên Nhi mới có thể đẻ trứng. Phu quân không có tình cảm gì với với cốt nhục của mình sao?"
Tô Nghiên vẫn tươi cười, cười đầy ẩn ý.
Không Ninh nhìn chòng chọc vào nàng, hỏi: “Vậy sau khi thai nhi trưởng thành thì sao? Làm sao ra đời? Trực tiếp phá vỡ bụng của ta bò ra ngoài, sau đó sẽ ăn huyết nhục của ta để trưởng thành? Đừng nói với ta sau thai nhi ra đời, ta sẽ không chịu chút tổn thương nào!"
Không Ninh cắn răng phẫn nộ, tràn đầy sát khí.
Thê tử trong nhà lại lắc đầu, nói: “Phu quân thật thú vị... trước đây chàng dẫn người đốt cả nhà lớn bé của thiếp, hại tính mệnh người nhà thiếp, hăng hái biết bao."
"Bây giờ chỉ đẻ trứng ở bụng của chàng, chàng đã tức giận như vậy... Lẽ nào khi đó chàng đốt chết già trẻ cả nhà thiếp, không nghĩ tới tương lai có một ngày sẽ có con cá lọt lưới đến báo đáp chàng sao?"
Nghe câu này của thê tử, khiến Không Ninh lửa giận vụt tắt, chợt nghĩ tới một chuyện từ hai năm trước.
Lúc đó ở trên ngọn núi gần Huyện Sơn Lan, có một tổ bò cạp lớn thường xuyên hại người ở trong rừng, đã hại vài nhân mạng. Huyện lệnh thấy Không Ninh thân thủ bất phàm, liền phái Không Ninh dẫn đội đi trừ yêu.
Không Ninh dẫn theo mười bộ khoái tìm kiếm trong núi mười ngày mười đêm, cuối cùng phục kích được thứ gọi là bò cạp khổng lồ.
Đó là một con bò cạp đen to bằng cái thớt, to đến dọa người, trốn trong núi rừng dụng độc ám hại người đi ngang qua.
Không Ninh tìm hiểu nguồn gốc, đi theo phía sau bò cạp, tìm được sào huyệt của bò cạp. Sau đó dùng lửa, đốt cháy sạch toàn bộ hang bò cạp, tổng cộng 13 con bò cạp, đều bị thiêu chết.
Lúc đó con bò cạp lớn nhất, đã to bằng con nghé rồi.
Không Ninh còn nói đùa với đồng liêu, nếu để cho đám bò cạp này tiếp tục trưởng thành, không chừng sẽ thành tinh.
Lại không ngờ thật sự có một con bò cạp tinh tìm được hắn, lại còn đẻ trứng vào trong bụng của hắn...
Sắc mặt của Không Ninh bỗng trắng bệch.
Thanh đao bên hông, bị hắn nắm chặt, buông ra, buông ra, rồi lại nắm chặt, lặp đi lặp lại mấy chục lần.
Nhưng cuối cùng, vẫn không có dũng khí rút ra.
Không Ninh theo phụ thân luyện võ công suốt 11 năm, đã có chút thành tựu, rất nhạy cảm với khí tức của cao thủ.
Cô gái trước mắt tuy xinh đẹp, tươi cười, yếu đuối, dịu dàng, nhưng đằng sau khuôn mặt tươi cười đó, lại giấu giếm sát ý kinh khủng.
Chỉ cần hắn rút đao động thủ, sẽ chết ngay tại chỗ.
Đây là trực giác bén nhạy của người tập võ, không phải chuyện đùa.
Huống chi trong tiểu viện này, trừ Không Ninh hắn ra, còn có phụ mẫu không biết gì về yêu tinh này.
Mình tùy tiện rút đao, chọc giận yêu nữ tới tận nhà báo thù, mình chết thì coi như xong, nhưng nếu phụ mẫu vì vậy mà bị liên lụy...
Sắc mặt của Không Ninh âm trầm bất định, sau một lúc nghiến răng, cuối cùng chán nản buông lỏng chuôi đao ở bên hông, chậm rãi nói: “Rốt cục ngươi muốn làm gì? Nếu như chỉ vì báo thù, giết ta là đủ rồi, hà tất lãng phí nhiều thời gian như vậy..."
Không Ninh nhìn chòng chọc vào nữ tử trước mắt, nữ tử trong hôn phòng cũng không nói một lời, chỉ tủm tỉm cười quan sát hắn.
Nhìn thấy Không Ninh từ bỏ phản kháng, nữ tử mới phát ra tiếng cười châm chọc: “Nói gì vậy chứ... phu quân chàng hại mười mấy cái mạng già trẻ nhà của thiếp, giờ lại chỉ dùng một cái mạng để đền, nào có chuyện dễ dàng như vậy."
"Nếu chàng chết là xong hết mọi chuyện, chẳng phải là lợi cho chàng lắm sao?"
"Ít ra cũng phải dùng máu tươi của chàng giúp thiếp dưỡng dục mấy hài tử, mới coi như là hoà vốn?"
Thiếu nữ cười đùa, nhìn Không Ninh, nói: “Cho nên phu quân... chàng cứ ngoan ngoãn chấp nhận hiện thực. Thiếp đã lưu lại trứng ở bụng của chàng, cần khoảng 6 tháng thì mới có thể nở đó nha."
"Trong thời gian 6 tháng này, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm phu thê nha ~ "
Nữ tử xinh đẹp, quyến rũ này thật đáng hận, Không Ninh mặt đanh lại, nhịn không được nở nụ cười lạnh.
"Cho nên ngươi còn muốn dằn vặt ta thêm 6 tháng nữa, đúng không..."
Trước dằn vặt ý chí, đùa bỡn con mồi đến tuyệt vọng, mới từ từ giết chết.
Yêu vật này quả nhiên là thứ tàn nhẫn, độc địa.
Không Ninh sống yên ổn ở cái thế giới này suốt 11 năm, hoàn toàn không ngờ sẽ có ngày mình tiếp xúc được với yêu quái thật sự, lại còn dùng cách như thế này.
Sau một lúc trầm mặc, hắn chậm rãi nói: “Nếu như trong 6 tháng này ta phối hợp ngươi, giúp ngươi ấp trứng ra hài tử ngươi muốn, vậy... ngươi có thể tha cho tính mệnh của phụ mẫu ta không? Tuổi tác của bọn họ đã cao, cho dù ngươi không giết họ, thì họ cũng không còn sống được bao lâu. Giết ta, để cho bọn họ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bọn họ càng thống khổ, so với việc giết bọn họ còn có thể khiến ngươi sảng khoái hơn."
Sau khi xuyên việt phụ mẫu luôn yêu thương hắn, là chấp niệm mà Không Ninh không cách nào buông bỏ.
Hôm nay hắn biết mình đã không còn đường sống, chỉ có thể khẩn cầu yêu quái cho hai vị lão nhân gia một con đường sống.
Nhưng thỉnh cầu của Không Ninh, lại khiến cho nàng ta ngẩn người.
Nụ cười trên mặt biến mất.
"Cha mẹ chàng?" Tô Nghiên nhíu mày nhìn nam nhân trước mặt, nói: “Chàng bảo ta thả phụ mẫu của chàng?"
Trong mắt của nàng ta, hiện lên một tia kinh ngạc.
Phu quân của nàng, không phải là cô nhi sao...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT