*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

34

Chồng Cũ cầm bút mới bước ra, trông thấy một mình Tiểu Mĩ Nhân đứng trơ trọi cạnh bàn, mặt mũi chẳng mấy vui vẻ.

“Em sao vậy?”

“Không có việc gì.” Tiểu Mĩ Nhân liếc anh, lái sang đề tài khác. “Nhân viên công ty anh cũng tới rồi phải không? Anh cứ qua đó chào hỏi đi, bên này một mình tui xử lí được.”

“Được.” Chồng Cũ trầm ngâm một lúc, sau đó lên tiếng trả lời, “có việc gì thì gọi tôi.”

“Ừm.” Tiểu Mĩ Nhân gật đầu, nhìn theo bóng dáng anh rời đi. Cậu quét mắt một vòng xung quanh rồi dừng lại khi bắt gặp một người.

Một thanh niên thanh lịch tuấn tú, chín chắn nhã nhặn.

Cấp dưới ở công ty, trợ lí giỏi giang đắc lực của Chồng Cũ.

35

Trợ Lí và chồng cũ của cậu là cùng một kiểu người.

Họ ngày ngày cùng làm việc, sớm chiều gặp mặt nhau, từ khi Chồng Cũ độc lập gầy dựng sự nghiệp đã đồng hành gắn bó, bên nhau vượt qua mọi khó khăn.

Đôi khi Tiểu Mĩ Nhân cảm thấy ghen tị vì sự ăn ý giữa hai người.

Bản thân cậu chỉ biết vẽ tranh, Chồng Cũ và cậu giống như hai người ở hai thế giới khác nhau vậy.

Với Trợ Lí thì ngược lại, hắn và anh và dường như chẳng bao giờ hết chuyện để nói, có thể trao đổi không ngừng nghỉ.

Nếu Tiểu Mĩ Nhân là bạn học trung học của Chồng Cũ thì Trợ Lí cũng vậy, là bạn học thời đại học của anh. Trong mắt Tiểu Mĩ Nhân, hai người kia quen biết nhau khi tuổi tác đã trưởng thành hơn, vậy thì so với cậu – kẻ ở chung phòng thuở thiếu thời – đương nhiên có sức nặng hơn nhiều.

Hai người xứng đôi như thế sao có thể không ở bên nhau?

Tiểu Mĩ Nhân thở dài, tất thảy đều là lỗi do mình.

Cậu hơi không vui lắm.

36

Bữa tiệc phát sinh tai nạn ngoài ý muốn.

Chiếc tủ tường bỗng nhiên đổ nghiêng xuống, suýt nữa va vào người ta.

Khi Tiểu Mĩ Nhân cuống cuồng chạy tới nơi, cậu thấy Trợ Lí vẫn còn chưa hoàn hồn, bên cạnh là Chồng Cũ đầy vẻ lo lắng.

“Không sao chứ?”

Nhìn Chồng Cũ đỡ Trợ Lí từ dưới sàn nhà đứng dậy, Tiểu Mĩ Nhân lo âu nhíu mày.

Rồi dường như cậu sực nhớ ra điều gì đó, lúc này mới chậm rãi trút một hơi thở dài.

Tai nạn nhỏ khiến mọi người kinh hoảng một phen, tuy nhiên không có gì nguy hiểm. Bữa tiệc kết thúc suôn sẻ, Tiểu Mĩ Nhân ngồi xe Chồng Cũ về nhà. Lúc sắp chia tay, cậu đột nhiên nói:

“Thật ra tui có thể giúp anh một chuyện…”

“Chuyện gì?” Chồng Cũ nghi hoặc hỏi.

“Giúp anh theo đuổi người anh thích.”

Chồng Cũ càng thêm phần nghi ngại, [éo hiểu kiểu gì(1)]

(1) Vẫn là cái meme “dang tay” xuất hiện ở chương 2-2.

37

Chồng Cũ cố tiêu hóa trong ba phút, song vẫn chưa thể hiểu ý cậu là gì.

“Đừng có ngây ra như phỗng nữa.” Tiểu Mĩ Nhân nhìn bản mặt ngẩn ngơ của Chồng Cũ mà ứa gan, “cứ lủ đủ lù đù như thế thì sao đáng mặt đàn ông!”

“Em vừa nói… Là em giúp tôi theo đuổi người tôi yêu?” Lúc nói câu này, vẻ mặt Chồng Cũ hết sức kì quái, ngặt nỗi Tiểu Mĩ Nhân lại không để tâm, khắp đầu chỉ vang vọng một chữ cuối cùng anh vừa thốt ra.

Nãy giờ ai nói gì đâu mà đã thành “yêu” luôn rồi này? Tiểu Mĩ Nhân hơi bực bội, cứ có cảm giác mình bị lừa kết hôn.

Chồng Cũ nhìn người trước mặt, ánh mắt phức tạp, sau đó cam chịu từ bỏ mà hỏi ra miệng: “Tôi yêu ai?”

“Anh yêu ai mà chính anh cũng không biết hở?” Tiểu Mĩ Nhân lấy làm lạ lùng nhăn mặt, “chẳng phải anh thích cái cậu trợ lí đắc lực kia còn gì!”

“À.”

Chồng Cũ đáp.

38

Trợ Lí đâu ngờ rằng chỉ đến nhà sếp dự tiệc rượu đưa tiền mừng thôi mà cũng xém nữa bị tủ đè chết.

Tuy rằng lúc ấy sếp lớn đã lanh tay lẹ mắt đẩy hắn sang bên, nhưng một cú ngã dập nát cả mông cũng đủ khiến hắn đau đớn lắm rồi.

Trợ Lí nghĩ lại mà rùng mình, bèn gọi DiDi(2) về thẳng nhà, sửa soạn lên giường đánh một giấc để xoa dịu tinh thần sau chấn động.

(2) Ứng dụng gọi xe tương tự Grab, Uber, v.v. của Trung Quốc.

Thế nhưng hắn vừa tắm táp sạch thơm, đang chuẩn bị đắp lên cặp mông ngày ngày dãi dầu gió sương cùng mặt ghế của mình một miếng mặt nạ tinh chất trứng cá muối xa hoa bậc nhất, thì bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại kinh thiên động địa từ sếp lớn.

“Chào sếp Lí.”

Gì đây cha nội! Tên cụ non này không có cuộc sống về đêm hả?

“Tôi nói ngắn gọn thôi. Vợ tôi muốn giúp tôi theo đuổi cậu, cậu thông minh cơ trí lên giúp tôi một chút, biết chưa?”

“Há?”

Trợ Lí đắp mặt nạ mông lên mặt luôn.

39

Tiểu Mĩ Nhân bắt đầu giúp Chồng Cũ lên kế hoạch theo đuổi người ta.

Tối thứ Sáu, cậu nằm kềnh trên giường gọi điện thoại. “Mai cuối tuần, anh nhớ dành thời gian đi cùng tôi đó nghe chưa?”

Giọng điệu cậu vô cùng hung dữ.

“Được.” Chồng Cũ gõ bàn phím trên tay.

“Tui không có bằng lái đâu, nên là anh… Anh nhớ đón tôi đó nghe chưa?” Đang gối đầu, Tiểu Mĩ Nhân lật người qua một bên.

“Đồng ý.” Chồng Cũ đáp.

Ngày mai quả là một ngày lành.

Anh nghĩ vậy.

40

Trước tiên Tiểu Mĩ Nhân đưa Chồng Cũ đi mua sắm.

“Muốn theo đuổi người mình thích thì không thể ăn mặc như anh được!”

Chồng Cũ trong bộ âu phục và giày da nhíu mày. “Tại sao không được?”

“Ngày nào cũng đóng hộp thế này, quá là cứng nhắc!” Tiểu Mĩ Nhân không nhịn được chu môi, “khó chịu hết biết luôn.”

“Vậy em thấy tôi mặc gì là hợp nhất?”

Đừng mặc gì là hợp nhất á!

Tiểu Mĩ Nhân phẫn nộ.

41

Nhắc mới nhớ, trong hơn một năm kết hôn, Tiểu Mĩ Nhân chưa từng ra ngoài dạo phố cùng Chồng Cũ.

Suy cho cùng thì lịch làm việc và nghỉ ngơi của hai người quá ư khác biệt. Thời gian làm việc bình thường của Tiểu Mĩ Nhân dài hơn rất nhiều so với thời gian ra ngoài vận động của Chồng Cũ.

Hồi đầu hễ có thời gian rảnh, Chồng Cũ cũng sẽ ướm hỏi Tiểu Mĩ Nhân có muốn ra ngoài đi dạo chút đỉnh không. Nhưng sau khi liên tục bị cậu từ chối, anh chẳng còn nhắc lại chuyện này nữa.

“Anh thử cái này xem.”

Dọc đường đi, Tiểu Mĩ Nhân không ngừng chọn tới chọn lui. Cậu làm nghề vẽ truyện và minh họa, thường xuyên phải xem nhiều tạp chí thời trang để phục vụ công việc, nên cũng khá có mắt lựa quần áo.

Chưa kể tuy Chồng Cũ có hơi nghiêm nghị nhưng vóc dáng cao ráo thẳng tắp, bất kể mặc gì nom cũng ưa nhìn.

Mới đi lòng vòng chưa bao lâu mà cả hai đã mua không ít đồ.

Chồng Cũ thực sự chẳng bao giờ mặc những bộ trang phục sặc sỡ thế này, song vẫn trả tiền rất thoải mái.

Chỉ cần bà xã vui thì mua gì cũng duyệt.

“Đừng cài khuy áo khoác!” Nhìn Chồng Cũ biến chiếc áo khoác mới mua thành kiểu áo Tôn Trung Sơn(3), vẻ mặt Tiểu Mĩ Nhân siêu dữ tợn, đưa tay cởi phăng khuy cổ áo người kia.

“Cài hết vào không đẹp đâu… Phải mở ra chứ.”

Tiểu Mĩ Nhân lẩm bẩm lầm bầm, đã bảo là cái tên này rất đáng ghét rồi mà!

Đáng ghét!

42

Tiểu Mĩ Nhân lựa rất nhiều quần áo cho Chồng Cũ, nhưng sau đó chẳng biết làm sao lại chuyển thành chính cậu đi thử đồ.

“Em mặc gì trông cũng đẹp lắm.”

“Chuyện đó mà còn phải…” Tiểu Mĩ Nhân đắc ý vểnh đuôi, kế đến hỏi lại với vẻ kì quái: “Đang đi mua đồ cho anh mà, anh mua cho tôi làm gì?”

“Tiện tay ấy mà.” Trên người Chồng Cũ là chiếc áo thun mới thay ra, thiết kế có mũ màu xanh lam sẫm khiến anh trẻ ra đến vài tuổi.

Trên mặt anh thấp thoáng nụ cười, hệt như thầy Lí ngày nào trong kí ức xa xôi của Tiểu Mĩ Nhân.

Anh nói: “Không vấn đề gì, đẹp là mua.”

43

Tiểu Mĩ Nhân lôi xềnh xệch Chồng Cũ dạo chơi hết cả ngày.

Một người đàn ông trưởng thành, thân thể tráng kiện như Chồng Cũ còn đau nhức khắp chân, thế mà cọng giá đỗ Tiểu Mĩ Nhân vẫn cực kì sung sức.

“Hôm nay tạm thời như thế đã. Anh lấy ra xếp gọn lại một chút rồi đem đi giặt sạch là mặc được.”

Chồng Cũ nhìn cậu bằng ánh mắt ngây dại.

“Ầy…” Tiểu Mĩ Nhân giậm chân, “được rồi, được rồi, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, tui về nhà cùng anh, hướng dẫn cách phân loại đồ là xong.”

Trước khi kết hôn, Chồng Cũ đã sống tự lập hơn mười năm. Nhưng hiện giờ anh chỉ nín thinh, lặng lẽ đưa cục cưng về nhà.

Cũng mưu mô ra phết đấy.

Phiên ngoại 1

Chồng Cũ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình cùng người khác xây dựng gia đình mới.

Anh tự cảm thấy mình không phải là một người bạn trai chu đáo và dịu dàng, cũng chẳng có khả năng thể hiện những cử chỉ ân cần ngọt lịm.

Chỉ là cuộc đời này có rất nhiều thứ xảy ra ngoài ý muốn.

Giống như anh nào đâu đoán được, rằng đối tượng hẹn xem mắt lại chính là người mình vẫn hằng nhớ mong.

Giống như anh chẳng có cách nào ngăn cuộc hôn nhân giữa hai người từng bước tiến đến vực thẳm.

Ngày li hôn, trời nắng đẹp vô cùng. Trước khi rời nhà, Chồng Cũ giấu một bức thư.

“Em yêu thương,

Tôi biết có lẽ em sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ đọc được những dòng này. Thời điểm tôi đặt bút viết, hẳn em đang ăn mừng vì được trở về thời kì độc thân.

Hai tiếng trước đây, như em vẫn luôn mong muốn, hai ta cuối cùng đã đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân ngắn ngủi và kém hạnh phúc này.

Tôi hi vọng rằng hôm nay sẽ là lần cuối tôi nhìn thấy em rơi nước mắt. Mặc dù tôi biết cái đồ trời đánh nhà em chỉ đang cố tình diễn mà thôi, nhưng tôi vẫn sẽ khó chịu.

Tôi quả thực là một người chồng không đủ tư cách, về chuyện này tôi cần phải tạ lỗi với em.

Trong hơn một năm kết hôn vừa qua, tôi chẳng những không thể cùng em chung tay xây tổ ấm, mà trái lại còn bắt em chịu đựng quá nhiều áp lực không cần thiết.

Em thức khuya ngủ muộn, tôi mắng em; em kén ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, tôi cũng chỉ trích em… Ngay đến bữa cơm chung cuối cùng hôm nay, tôi vẫn chẳng nhịn được mà trách em ngồi không ngay ngắn đàng hoàng, vừa ăn vừa gác chân.

So với một người chồng, có lẽ tôi giống một ông bố khó tính thích lải nhải hơn.

Nhớ không em, mùa đông năm ngoái có lần em cho tay vào cổ áo tôi, làm tôi bất ngờ giật mình vì lạnh. Trong mắt em là niềm vui nho nhỏ vì trò đùa thành công, vậy mà tôi lại mắng em trẻ con không hiểu chuyện, sau đó trơ mắt nhìn nụ cười trên môi em vụt tắt, chỉ còn lại vẻ kháng cự vô hồn.

Khi ấy tôi biết, tôi lại sai rồi.

Tôi lại một lần nữa khiến em khó chịu.

Rõ ràng tôi rất hiểu, tính cách em luôn giống trẻ con, trong đầu em lúc nào cũng có một ít suy nghĩ vừa kì quặc lạ đời vừa đáng yêu, em sôi nổi và đầy khác biệt. Em trong thế giới của tôi bừng sáng đến mức có thể che lấp mọi buồn chán và tẻ nhạt.

Thế nhưng tôi lại chẳng thể học cách cư xử đúng với em, cõi lòng tôi và cái miệng này chia ra làm hai phần riêng biệt, càng bị em thu hút, tôi lại càng gây cho em nhiều tổn thương…

Tôi vô cùng xin lỗi vì đã để em trải qua một cuộc hôn nhân khó khăn. Mong rằng sau này em có thể tìm thấy người bạn đời mang lại cho em niềm vui, sống một đời hạnh phúc trọn vẹn.

Tôi vĩnh viễn thương em.”

——————

Bức thư ấy được kẹp đằng sau khung ảnh chụp chung của hai người, đã chờ đợi trong yên lặng thật lâu.

Phải đến rất nhiều năm về sau, có một lần Tiểu Mĩ Nhân lục tủ tìm đồ, vô tình làm vỡ khung kính, bức thư mới thấy lại ánh mặt trời.

Tiểu Mĩ Nhân đọc xong tức đến khóc òa, không ngơi miệng mắng chửi.

“Tiên sư nó sao không nói sớm vậy! Cái đồ đần này nữa!”

Người yêu khi đó lo lắng lau nước mắt cho cậu rồi khuyên nhủ: “Đã qua bao lâu rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.”

Tiểu Mĩ Nhân cố hít thở bình thường, ngước mắt nhìn người yêu nhà mình: “Em tìm ra rồi.”

“Cái gì?”

Tiểu Mĩ Nhân nhào vào trong ngực người yêu: “Em tìm thấy người cho em hạnh phúc trọn đời rồi, anh bảo với chồng cũ em một tiếng nhé.”

“Ừm.” Bạn đời của Tiểu Mĩ Nhân nhẹ hôn báu vật anh yêu thương vĩnh viễn.

“Hắn nói hắn đã biết, cảm ơn em.”

-Hết chương 5-

Chú thích:

(3) Áo khoác Tôn Trung Sơn



Ngoài ra nếu bạn chưa biết về mặt nạ mông thì hãy tìm theo từ khóa 臀膜 để thấy điều kì diệu nhé~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play