70
Tiểu Mĩ Nhân không hiểu nổi rốt cuộc mình khiến người ta khó chịu đến cỡ nào, để đến nỗi Chồng Cũ luôn coi cậu là kẻ đáng ghét.
Rõ ràng mọi thứ vốn rất tốt mà.
Rõ ràng trước đó cả hai còn hẹn nhau sau này cùng học một trường, vì sao chỉ qua một kì nghỉ hè đã biến thành hai kẻ xa lạ?
Rõ ràng trước đó còn xác định sẽ cưới cậu rồi bên nhau cả đời, vì sao chỉ mấy ngày sau đã uống rượu say khướt rồi ôm người khác rơi lệ?
Rõ ràng trước đó đã đồng ý li hôn, từ đây coi như không quen biết, vì sao đến giờ vẫn quanh quẩn trước mặt, làm cho cậu bực mình không thôi?
Phải mất rất lâu Tiểu Mĩ Nhân mới hồi phục, cậu giương đôi mắt đỏ hoe nhìn trừng trừng, nghiến răng hỏi người kia.
“Cuối cùng là anh ghét tui đến mức nào hả? Anh nói đi!”
Anh nói tui nghe xem nào!
71
“Tôi không hề ghét em, tôi…”
Chồng Cũ chẳng biết phải làm sao mới có thể tỏ rõ tấm lòng mình.
“Tôi vẫn luôn thích…”
Tiểu Mĩ Nhân kinh ngạc trợn mắt, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, y tá đến kiểm tra phòng đã ngắt lời:
“Bệnh nhân tỉnh rồi nhỉ? Người nhà giúp đo nhiệt độ nhé.”
“Vâng.” Chồng Cũ vội vàng đứng dậy, chỉ kịp siết tay Tiểu Mĩ Nhân: “Về nhà rồi nói chuyện.”
Đây không phải nơi thích hợp, khi nào về đến nhà, bọn họ sẽ từ từ nói rõ.
Đợi anh một chút, mọi thứ sẽ dần ổn thôi.
72
Tiểu Mĩ Nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, theo dõi thêm một lúc là có thể rời bệnh viện về nhà.
Chồng Cũ chăm chú nghe bác sĩ dặn dò, trong khi Tiểu Mĩ Nhân thả hồn đi xa tít tắp.
Lúc nãy… Lúc nãy trong lời Chồng Cũ định nói, phải chăng là có chữ “thích” kia?
Lí Chính thích ai cơ? Không thể nào thích cậu được!
Tiểu Mĩ Nhân lắc đầu khó tin, có lẽ mình vẫn còn choáng đây mà.
Thấy Tiểu Mĩ Nhân thất thần, Chồng Cũ cho rằng cậu vẫn chưa khỏe hẳn. Anh vừa xót xa vừa lo lắng, thành thử lại một lần nữa không nhìn thấu tâm trạng đối phương.
Quãng đường về nhà vô cùng yên lặng.
Tiểu Mĩ Nhân lặng lẽ để Chồng Cũ nắm tay mình rồi đưa về nhà.
Trong nhà khá bừa bộn, mặt sàn đầy những vệt nước và dấu giày của Chồng Cũ trước đó giẫm lên trong cơn hoảng hốt.
Tiểu Mĩ Nhân sờ vào bộ quần áo rộng rãi và mềm mại cậu bận trên người. Đây là đồ ban nãy Chồng Cũ thay cho cậu, vội đến mức đồ lót cũng chưa kịp mặc.
“Kha Mộng Nghiêu…” Chồng Cũ đóng cửa ngoài, cắt ngang dòng suy nghĩ triền miên của Tiểu Mĩ Nhân, “Tôi chưa bao giờ ghét em cả, thật đấy.”
“Đúng là tôi từng khóc trước hôn lễ, và cũng đúng là trong lòng tôi có người thương. Nhưng mà…” Anh hơi kích động nắm tay Tiểu Mĩ Nhân, đoạn ngượng ngùng mím môi, “tôi khóc là vì vui đến phát khóc, người trong lòng tôi là em.”
Người trong lòng là em, chỉ có em mà thôi.
Em có hiểu chăng?
73
Tiểu Mĩ Nhân giận quá đi mất. Không ngờ Chồng Cũ bây giờ còn học hư, nói với cậu toàn lời bịa đặt.
“Lí Chính!” Tiểu Mĩ Nhân cáu kỉnh nhíu mày, “anh đừng ở đây nói nhảm với tui, không vui chút nào hết.”
“Tôi không nói nhảm.” Chồng Cũ tỏ vẻ hết sức vô tội, nắm chặt tay Tiểu Mĩ Nhân, không cho cậu buông ra, “Kha Mộng Nghiêu, những gì tôi nói đều là thật…”
Tiểu Mĩ Nhân lườm anh một cái, chỉ muốn đảo trắng mắt.
“Kha Mộng Nghiêu, Kha Mộng Nghiêu, tui biết tên tui nghe hay rồi, anh không cần gọi nhiều vậy đâu.”
“Tôi thực sự thích em, từ hồi cấp hai đã thích em rồi, bao nhiêu năm qua chưa từng thay đổi… Dù tôi không biết em hiểu lầm chuyện gì, nhưng tôi có thể giải thích tất cả. Tôi sẽ giãi bày từng điều từng điều một cho em nghe, được không em?” Trong nụ cười của Chồng Cũ còn mang chút dáng vẻ ngây ngô thuở thiếu thời, anh nhìn vành tai Tiểu Mĩ Nhân đỏ lựng lên, không kìm lòng được kéo người vào ngực.
Anh khẽ hỏi, “Được không hả Nghiêu Nghiêu?”
74
Tiểu Mĩ Nhân hạ quyết tâm sẽ không tin bất kì lời lẽ hoang đường nào của người này hết.
Nhưng mà tên này học cái tật động một chút là vòng tay ôm mình từ bao giờ vậy, sao mình chẳng hay biết gì cả?
Bị Chồng Cũ ôm trọn cả người vào lồng ngực, toàn thân Tiểu Mĩ Nhân cứng đờ, không thể cử động.
“Anh thả tui ra ngay!” Cậu tức giận đập vào vai Chồng Cũ, “trước đây lúc chưa li hôn thì nhất nhất không thèm đụng chạm, giờ lại dính lên người tui chi vậy? Tui không phải hạng người dễ dãi mà anh muốn ôm là ôm đâu.”
Nghe vậy, Chồng Cũ hết sức ngỡ ngàng: “Tôi không thèm… ấy ấy em lúc nào?”
“Bớt chối cãi đi, tính đến lúc kết hôn được hơn nửa năm, anh nói xem số lần anh… Khụ!” Mặt Tiểu Mĩ Nhân đỏ như gấc, cậu ho mạnh một tiếng, “có đếm được bằng đầu ngón tay không? Cứ coi như là anh không thích tui đi, nhưng chẳng lẽ tui còn chẳng có chút ít sức hút nào trong chuyện giường… chuyện đó sao? Tui thua kém trợ lí của anh đến mức đó cơ à? Là do mặt mũi tui không ưa nhìn, hay là eo tui không đủ thon, hay vì mông tui không cong bằng cậu ta hả?!”
“Kha Mộng Nghiêu, em nói linh tinh gì vậy?” Đầu Chồng Cũ đau nhức ghê gớm, “Cậu ta người đẹp dáng chuẩn thế nào sao mà mà tôi biết được, tôi đâu có thời gian nhìn cậu ta.”
Tiểu Mĩ Nhân không buông tha.
“Thế thì anh nhìn ai?”
Chồng Cũ thật thà thú nhận: “Em chứ ai.”
Trù đợi!!
Đây không phải thầy Lí nhà tui, thầy Lí nhà tui chắc chắn đã bị đánh tráo!
Nội tâm Tiểu Mĩ Nhân điên cuồng gào thét. Thế này thì kích thích quá rồi.
75
Trong bấy nhiêu tháng kết hôn, cả hai quả thực rất ít khi tỏ ra thân mật.
Mà nói gì đến thân mật, ngay cả thời gian nằm chung giường cũng vô cùng chóng vánh.
Tuy chung một mái nhà, nhưng lại sống ở hai múi giờ tách biệt.
Tiểu Mĩ Nhân dù thức đến khuya mờ khuya mịt cũng cương quyết không chịu đi ngủ. Chồng Cũ khuyên can không được, bản thân lại là người phải dậy sớm đi làm vào hôm sau, cho nên cũng chẳng có khả năng thức đêm cùng cậu.
Đến sáng, Tiểu Mĩ Nhân gà gật ăn xong bữa điểm tâm thì lao về phòng ngủ bù, vội vàng như có lửa đốt sau mông, thời gian nói chuyện thêm một hai câu cũng chẳng buồn chừa lại.
Ban đầu khi Chồng Cũ chưa có thói quen gọi cậu đến công ty ăn trưa, Tiểu Mĩ Nhân ngủ li bì suốt ngày. Có những hôm Chồng Cũ bận việc không về ăn tối, cậu cũng nhân đó bỏ bữa luôn, thành thử ngoài bữa sáng ít ỏi kia thì cậu hệt như người tu tiên, cả ngày nhịn ăn nhịn uống.
Chồng Cũ chỉ e một ngày nào đó thân thể cậu sẽ hỏng mất, đành cứng rắn ép buộc Tiểu Mĩ Nhân trưa nào cũng mang cơm tới công ty.
Nói là đi đưa cơm chứ thật ra cậu chỉ cần tay không vác miệng đến là được ăn rồi.
Dù mỗi ngày cậu đều bày ra bộ mặt kém vui, nhưng ít nhất cũng có thể ăn uống đủ chất, đồng thời được ra ngoài vận động đôi chút vào buổi trưa. Trong mắt Chồng Cũ, như vậy đã là quá tốt.
——————
Chồng Cũ vòng tay ôm chặt cục cưng của anh, ngắm Tiểu Mĩ Nhân cả người đỏ rần như tôm luộc nép trong ngực mình, không nén được tiếng thở dài.
“Hồi trước bắt em ngủ sớm, bắt em đến công ty tôi buổi trưa, tất cả đều là vì tôi sợ giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của em xáo trộn, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe…”
Tiểu Mĩ Nhân vặn lại: “Anh vẫn nhất quyết gọi tui dậy làm điểm tâm mà? Đấy mà là bảo vệ sức khỏe gì chứ?”
Chồng Cũ chớp mắt, bất đắc dĩ mím môi, sau đó khẽ nói nhỏ bên tai Tiểu Mĩ Nhân: “Thật ra bữa sáng em làm mùi vị chẳng ra sao cả, thà nhịn còn hơn…”
“Anh!”
Vòng tay Chồng Cũ siết chặt hơn đôi chút.
“Nhưng mà tôi muốn trò chuyện với em, muốn trông thấy em… Em giận tôi à?”
Tiểu Mĩ Nhân giận tới mức nước mắt lưng tròng, hai hốc mắt ầng ậng là nước.
“Vậy dạo trước tui dạy anh theo đuổi người khác, sao anh còn đồng ý nhanh như thế? Anh coi tui là trò cười chắc?”
“Không phải.” Chồng Cũ nhẹ nhàng lấy tay xoa lên hai hốc mắt Tiểu Mĩ Nhân, cảm giác ẩm ướt khiến tim anh nhói đau.
“Tôi thật sự muốn học cách theo đuổi người mình thương.” Chồng Cũ nghiêm túc nói, “thầy còn có thể tiếp tục dạy tôi không, thầy Kha?”
Nước mắt Tiểu Mĩ Nhân rơi lộp độp. Cậu hết nhìn trời rồi lại nhìn đất, kế đó miễn cưỡng lầu bầu: “Để xem anh thế nào đã.”
Mặc dù trình độ học sinh quá thấp, song nếu gắng gượng thì vẫn dạy được.
Tiểu Mĩ Nhân lại nhấn mạnh: “Người anh thích cũng chẳng dễ theo đuổi đâu.”
Cực kì khó theo đuổi đó! Anh biết chưa?
76
Theo đuổi Tiểu Mĩ Nhân khó lắm.
Chồng Cũ có hẹn ba lần cũng chưa chắc cậu sẽ chịu ra ngoài một lần, vì vậy cả hai lúc nào cũng cặm cụi trong nhà.
Đang bận vẽ trang bìa cho một tờ tạp chí phát hành hàng tháng, Tiểu Mĩ Nhân đưa mắt thoáng liếc nhìn Chồng Cũ, thấy anh ung dung ngồi đọc báo bèn hỏi: “Công ty anh sắp phá sản rồi hở? Sao anh nhàn rỗi cả ngày vậy?”
Chồng Cũ cũng ngước mắt ngó cậu: “Hôm nay là cuối tuần, giám đốc cũng cần nghỉ ngơi chứ.”
“Tư bản cũng có ngày nghỉ à?” Tiểu Mĩ Nhân cầm cọ tỉa nét, “xưa nay tui chưa từng thấy anh xả hơi bao giờ.”
“Có chứ. Cuối tuần nào tôi cũng hỏi em có muốn ra ngoài chơi không, còn em thì chẳng bao giờ đồng ý, chỉ vùi đầu ngủ…” Giọng Chồng Cũ nói không nhanh, thậm chí càng lúc càng có vẻ sầu muộn, “Tôi nghĩ đơn giản là em không thích ở cạnh tôi, vì vậy mới lấy cớ đi làm thêm cuối tuần.”
Tiểu Mĩ Nhân chết điếng: “Cho nên anh bảo tui anh phải làm thêm giờ, rồi ngoảnh đi ngoảnh lại tui phát hiện ra anh đi leo núi với Trợ Lí, là vì…”
“Vì thằng đó đăng khoảnh khắc wechat nhưng lại không giấu vợ sếp, chỉ biết giấu sếp thôi!”
Chồng Cũ nổi cơn tam bành, lên kế hoạch trừ tiền thưởng ngày mai.
“Tui còn tưởng anh tìm cớ để hẹn hò với Trợ Lí…” Tiểu Mĩ Nhân rầu rĩ, “thì ra là anh ngại ngồi không ở nhà nên ra ngoài giết thời gian.”
“Kha Mộng Nghiêu, giữa hai chúng ta có quá nhiều hiểu lầm oái oăm.” Chồng Cũ thở dài, “cho nên cảm phiền em từ nay về sau luôn ở bên cạnh tôi, đừng tự mình suy diễn lung tung nữa.”
“Vâng…”
Vừa dứt lời, Tiểu Mĩ Nhân đã nghi hoặc nhíu mày.
Cái kẻ ngay từ đầu đã suy diễn lung tung, đến nhà mình cũng không dám ở là ai cơ?
“Có phải anh đang lừa tui…”
“Ngày mai muốn leo núi với tôi không?”
“Hở?” Tiểu Mĩ Nhân bị đánh lạc hướng, “leo núi làm gì?”
Trong mắt Chồng Cũ lấp lánh ý cười.
“Bình minh ở đó đẹp lắm, càng tô điểm thêm cho em.”
Rất xứng đôi với tôi.
——————
Trợ Lí: Rồi cuối cùng là mắc gì trừ lương tui???
Editor lảm nhảm: Tui muốn làm xong chương này mới up hết cơ, nhưng chương dài quá, trong khi tuần vừa rồi và tuần tới tui bận quá chừng, máy tính hỏng, ngoài ra tui còn bận đắm chìm trong chương Berserk mới nhất và đu triển lãm Berserk nữa =))))) Dẫu có cả tỉ cái hố cần lấp thì tui cũng sẽ bỏ hết vì Berserk nên là ಥ_ಥ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT