52

Trợ Lí phát hiện sếp lớn nhà bọn hắn mấy ngày nay có hơi đáng sợ.

Mặt mũi hôm nào cũng đen sì như cục than.

Mới hai ngày trước còn tương đối tươi tỉnh, bữa trưa vẫn ngồi ăn vui vẻ với vợ, vậy mà hiện giờ còn không buồn đụng đũa, ngày nào cũng nhốt mình trong văn phòng đến tối. Trợ Lí vì theo anh mà bị đau dạ dày, ăn cơm hộp chẳng có chút nào ngon miệng.

“Sếp Lí, đây là hồ sơ hôm nay đã xử lý xong.”

“Ừm, việc hôm nay tạm thời đến đây thôi, cậu về đi.” Sếp Lí không ngẩng đầu đáp, kế đó lại như sực nhớ ra điều gì, “mấy hôm nay cậu vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi.”

“Sếp Lí à?” Trợ Lí kinh hãi tột độ, “tôi làm sai điều gì sếp cứ nói thẳng, đừng không nói không rằng đuổi cổ tôi như vậy.”

“Cậu nói linh tinh gì thế?” Chồng Cũ chau mày, “ấm đầu rồi hả?”

Trợ Lí thở phào nhẹ nhõm, mới nãy hắn còn tưởng đại ca bị đoạt hồn cướp xác rồi chứ.

“Vậy tôi về đây.” Trợ Lí bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, “sếp cũng nên về sớm đi, đừng để chị dâu chờ.”

“Không có đâu.” Mặt mũi Chồng Cũ càng thêm u ám.

“Hở?” Trợ Lí sửng sốt, “hai người chưa làm lành ư?”

“Cuối tuần trước em ấy bảo với tôi…” Hai vai Chồng Cũ sụp xuống.

“Bảo gì?”

“Rằng muốn đi hẹn hò xem mặt.”

53

“Cái gì?” Đầu Trợ Lí đau như búa bổ, “chị dâu muốn đi xem mặt?!!”

“Đúng. Em ấy bảo hẳn là mình nên đi tìm kiếm tình yêu đích thực, bởi vậy sắp sửa đi xem mặt.” Chồng Cũ cay đắng nói, “cậu nói xem có phải tôi thực sự nên từ bỏ em ấy không?”

Vẻ điềm đạm trước nay đã biến mất, thế vào đó là một Chồng Cũ bơ vơ lạc lõng, hệt một đứa trẻ không nhà.

“Tôi cứ ngỡ rằng giờ đây em ấy chẳng còn ghét tôi như trước nữa. Em ấy còn chủ động làm bữa sáng cho tôi, cùng đi làm cùng tan sở, cuối tuần cùng ra ngoài dạo chơi… Nhưng cuối cùng em ấy vẫn cân nhắc chuyện rời bỏ tôi.”

Trợ Lí nhất thời không hiểu, rốt cuộc tên này đang than thân kể khổ hay là nhét cho mình cơm chó vậy?

“Cho nên, bầu không khí giữa hai người hòa hợp đến mức đó, tại sao không thừa dịp tăng tốc rồi nhanh chóng một phát ăn luôn?”

“Tôi không dám.”

Trù đợi! Trợ Lí hãi hùng thất sắc, đây chính là vị sếp tổng nhà mình, cái con người dẫu chỉ có một tia hi vọng cũng sẵn sàng nỗ lực gấp trăm lần để giành từng thương vụ làm ăn ấy sao?

“Sếp không dám cái gì mới được? Li hôn thì cũng li hôn rồi, trường hợp tệ nhất cũng chỉ vậy là cùng, sếp cứ yên tâm mà theo đuổi người ta đi! Sếp à, ngay cả lúc sếp dẫn dắt bọn này xông pha chiến trường đi kiếm cơm cũng chưa đến mức lo trước lo sau thế này đâu.”

“Cậu không hiểu đâu.” Chồng Cũ thở dài, “không có đơn hàng lần này vẫn có thể ngồi bàn về lần kế tiếp…”

Để mất vợ rồi, anh phải đi đâu để tìm người thứ hai?

“Tôi không thể đánh cược.”

Chậc!

Trợ Lí thở dài, băn khoăn không rõ mình nên cảm thấy cơm chó quá đầy hay là tình yêu quá đắng.

“Đã thế thì thôi vậy?”

“Không được.” Chồng Cũ trao cho Trợ Lí một cái ôm thấm đượm tình anh em, “cậu hãy giúp anh lần cuối này thôi, dù thành công hay thất bại, anh cũng cho cậu phong bì đỏ.”

“…”

Trợ Lí không tài nào cục cựa, song vẫn giữ im lặng. Hắn đâu phải loại người chỉ vì năm đấu gạo mà sẵn sàng khom lưng?

“Thêm một kì nghỉ đông có lương nữa.”

“Sếp cứ để em.”

Trợ Lí sướng rơn, vỗ vai mỏ vàng của hắn.

Hắn thích nhất là giúp đỡ mọi người, làm gì cũng vì cái tâm cả.

54

“Hai người… đang làm gì thế?”

Tiểu Mĩ Nhân thấy đúng là mình không nên chỉ vì vài ngày không liên lạc được với Chồng Cũ đã lo đứng lo ngồi, rồi ngu ngốc cắm đầu chạy đến công ty người ta.

Công việc bận rộn cái nỗi gì, bận chim chuột với đàn ông khác thì có!

Thật không ngờ đấy, đồ lợn này trước kia ở với cậu thì chẳng khác nào một tên đầu gỗ trì độn, giờ mới lòi mặt tâm địa gian ngoan, còn biết lợi dụng danh nghĩa công việc mà kéo người ta vào lòng ôm ấp.

Quả nhiên trên đời không có người đàn ông vô tâm, chỉ là tâm của hắn ta không đặt ở chỗ mấy thím mà thôi.

Hai mắt Tiểu Mĩ Nhân đỏ hoe, người này rõ ràng là xem thường sức hấp dẫn của mình mà. Cậu kém chỗ nào để mà không so bì được với Trợ Lí kia chứ?

“Anh Kha…!” Trợ Lí giật nảy mình, vội vã đẩy sếp Lí ra như phải bỏng, “Bọn tôi…”

Tiểu Mĩ Nhân thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói: “Xin lỗi đã quấy rầy hai người, tôi chỉ đến đây hỏi Lí Chính một việc.”

Chồng Cũ bị điểm tên thì hắng giọng, “Có việc gì vậy?”

Tiểu Mĩ Nhân cười tít mắt.

“Anh bảo tui nên mặc cái gì đi xem mặt mới hợp?”

Hửm?

55

Tiểu Mĩ Nhân muốn hẹn hò xem mặt!

Thế nhưng cậu còn chưa tìm được người để hẹn hò.

Cậu vừa buông lời phũ phàng trước mặt Chồng Cũ, rằng cuối tuần này sẽ đi xem mặt, song hiện giờ cậu nào đã tìm được đối tượng hẹn hò.

Tiểu Mĩ Nhân bó tay, đành gọi điện thoại cho thằng bạn nối khố.

“Mau giúp tao tìm đối tượng hẹn hò, tao muốn hẹn cuối tuần này!”

“Mày không thể vui vẻ sống bên thầy Lí nhà mày sao?” Bạn Nối Khố vô cùng bất đắc dĩ, “ngày nào cũng giãy đành đạch lên chi vậy?”

Tiểu Mĩ Nhân mặc kệ, cậu sẽ đi hẹn hò xem mặt.

“Vâng vâng thưa đại thiếu gia, ngài nói xem tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của ngài là gì nào, tiểu nhân sẽ giúp ngài kiếm một đứa y như thế, được chưa?”

Thế còn nghe được, Tiểu Mĩ Nhân bắt tay vào phác thảo bản thiết kế.

“Vóc dáng cao lớn hơn tao, thận trọng điềm tĩnh, chu đáo với người khác, sau đó phải có ý chí phấn đấu cho sự nghiệp, để tao ngưỡng mộ sùng bái, vậy là tốt nhất. Tao cũng thích chồng biết nấu cơm, cho tao ăn no tròn cái bụng á. Này mày có đang nghe không đó, sao im thin thít như thịt nấu đông vậy?!”

“Với cái tiêu chuẩn kén chồng này mà ngài còn cần tiểu nhân sắp xếp ư?” Đầu Bạn Nối Khố sao đau quá vậy kìa, “Tiểu nhân lập tức sai người đánh ngất Lí Chính, khiêng vào tận nhà ngài hẳn hoi, vừa lòng chưa?”

“Tao không thích anh ta!!”

Tiểu Mĩ Nhân phản đối kịch liệt.

“Tao ghét nhất là kiểu người thích kiểm soát mọi thứ như Lí Chính! Phiền muốn chết luôn! Tao mặc kệ mày làm sao thì làm, cuối tuần phải kiếm cho tao đối tượng hẹn hò đúng tiêu chuẩn!”

Tiểu Mĩ Nhân quăng điện thoại, vùi mình vào trong chăn.

Gì thì gì, cậu không thích Lí Chính chút xíu nào hết!

Còn lâu cậu mới thích cái loại người vừa hung dữ vừa lạnh lùng ấy!

Cậu đã dồn hết can đảm để đấu tranh một lần, cho đến hôm nay đã đủ mất mặt lắm rồi, không thể để mình khó coi hơn được nữa.

Khóe mắt Tiểu Mĩ Nhân đỏ hoe.

Cậu ghét thầy Lí nhất.

56

Tiểu Mĩ Nhân tức giận nằm mơ.

Trong mơ là thời điểm cậu mới kết hôn chưa lâu, thầy Lí lúc này đang mắng nhiếc cậu.

“Em đi ngủ mau! Ba giờ rồi vẫn còn chưa ngủ! Vẽ vời thì có gì tốt, cơ thể mới quan trọng!”

“Ây dà, anh bực đó hở?” Trong giấc mộng, Tiểu Mĩ Nhân chẳng mảy may sợ sệt, “cứ lải nhải cả ngày làm gì vậy, chuyện gì anh cũng muốn quản, còn quản tui ngủ lúc nào nữa! Chẳng phải anh sợ tui ngủ cùng giường với anh à, tui vừa khéo hoàn thành ước nguyện cho anh đó.”

Chồng Cũ đột ngột trở nên hết sức lạnh lùng. Anh nói: “Em biết không Kha Mộng Nghiêu, nếu như không vì mối quan hệ giữa hai gia đình, tôi sẽ chẳng bao giờ kết hôn với em.”

Sau đó, Tiểu Mĩ Nhân giận dữ choàng tỉnh.

Cậu tức giận đến mức mặt mũi tèm lem nước mắt, oán hận đạp chăn qua một bên.

Chuyện trong mơ là giả, nhưng những lời cuối cùng ấy là thật.

Mà cậu, lại chẳng thể quên.

57

Tiểu Mĩ Nhân đi xem mặt.

Trông thấy Bạn Nối Khố ngồi bên kia bàn, cậu ngây người vì choáng váng. “Sao mày lại tới đây?”

Bạn Nối Khố vui vẻ cười he he.

“Đi xem mặt với mày chứ sao trăng gì.”

Bạn Nối Khố nhìn Tiểu Mĩ Nhân, lẹ làng liếc về phía khung cửa sổ sát đất phía sau cậu, đoạn cất cao giọng.

“Có lẽ nói ra điều này có hơi đường đột, nhưng Nghiêu Nghiêu à, cậu có thể cho tôi một cơ hội, để tôi được che chở cậu không?”

??!!

Tiểu Mĩ Nhân sợ hãi.

58

Tiểu Mĩ Nhân ngơ ngác nhìn Bạn Nối Khố trước mặt, rất muốn lôi đối phương đến bệnh viện khám não.

Thích cậu ư?

Không nhầm đó chứ, từ thời quấn tã hai người đã chí chóe suốt ngày, đứa này chưa đánh chết đứa kia đã là tình cảm lắm rồi.

“Hách Vệ Manh, đầu mày…”

“Khụ!”

Tiên sinh Uy Mãnh(1) ho mạnh một tiếng rồi nháy mắt với Tiểu Mĩ Nhân.

(1) Vệ Manh và “uy mãnh “đồng âm.

“Vụ gì mà…” Tiểu Mĩ Nhân quay đầu nhìn.

Chồng Cũ cùng với Trợ Lí đang đứng trên ngưỡng cửa.

Ánh mắt sáng ngời.

59

Chồng Cũ quen người đàn ông ngồi đối diện với Tiểu Mĩ Nhân.

Anh biết hắn từ rất lâu rồi. Ngay từ thời cấp hai, tên này đã luôn luôn lởn vởn trước mặt họ.

Lúc nào cũng thế, không hẹn Tiểu Mĩ Nhân cùng nhau về nhà thì cũng hẹn cậu dùng bữa cơm chung.

Rõ ràng là học sinh trường bên cạnh nhưng hôm nào cũng chìa cái bản mặt qua.

Thật sự đáng ghét không chịu nổi.

Từ dạo ấy Chồng Cũ đã thấy chướng mắt, hiện giờ xem ra, tên này quả nhiên đã có ý đồ với cục cưng từ sớm.

Tiểu Mĩ Nhân ngó hai người đứng ngoài cửa, ngượng ngùng mỉm cười. Chồng Cũ đi trước, Trợ Lí theo sau, ngồi xuống bàn trống kề sát cậu.

Tiên sinh Uy Mãnh nhướng mày bật cười một tiếng, bộ dạng nom rất gian tà.

“Có thể cho tôi một cơ hội không?”

‘Choang!’

Một cái chén từ bàn bên cạnh rơi thẳng xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Tiểu Mĩ Nhân giật mình, Trợ Lí áy náy mỉm cười: “Ngại quá hơ hơ, tôi trượt tay.”

Vừa nói, hắn vừa lườm tiên sinh Uy Mãnh một cái.

Định cuỗm bảo bối nhà người khác à, dòng thứ mặt trơ như thớt.

Xì!

60

Tiểu Mĩ Nhân ăn cơm mà thấp thỏm như ngồi trên bàn chông.

Hai con người bàn bên cứ thế ngồi nhìn cậu chằm chằm, còn Bạn Nối Khố đối diện thì cực kì sốt sắng gắp đồ ăn cho cậu.

Tiểu Mĩ Nhân xấu hổ tới mức không muốn ngẩng đầu. Cậu nhét thức ăn vào miệng không ngơi tay, cảm giác dạ dày cũng sắp sa xuống đến nơi rồi.

Mãi tới lúc bữa cơm kết thúc, cậu mới kiếm cớ chạy vào nhà vệ sinh.

Thế mà vẫn chạm trán Chồng Cũ ngay trước cửa toilet.

“A… Ha ha, anh cũng ở đây à?” Tiểu Mĩ Nhân run rẩy.

“Ừm.” Chồng Cũ đáp, kế đến bất chợt hỏi: “Em thích hắn à?”

“Hả?” Đầu Tiểu Mĩ Nhân đầy dấu chấm hỏi.

“Thích Hách Vệ Manh.”

Chồng Cũ nói.

Editor lảm nhảm: Mình hỏng laptop không sửa được và đang siêu stress vì đống dữ liệu hiu hiu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play