Thấy Phùng Hân Hân bình tĩnh như thế, Dư Dục Sâm cũng yên tâm hơn. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nếu Phùng Hân Hân đã bảo vậy thì Thẩm Hành Giản đúng là thích cậu rồi.

Phùng Hân Hân buôn chuyện với Dư Dục Sâm một lúc lâu, máu hóng hớt cũng nổi lên. Cô uống ngụm nước rồi bắn liên thanh: “Người đó là ai vậy hả? Lớp nào tên gì tôi có biết không trông có xinh không? Có đẹp hơn Diêu Phán không?”

Hiện tại Phùng Hân Hân và Diêu Phán học chung một lớp, quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, vừa khéo cô còn biết chuyện Diêu Phán thích Dư Dục Sâm, đương nhiên sẽ hướng về Diêu Phán hơn. Phùng Hân Hân không ngốc, cô biết rõ người bạn kia của Dư Dục Sâm chính là bản thân cậu, nhưng từ khi nào lại có người đối xử tốt với Dư Dục Sâm như vậy thì cô chẳng hay biết chút gì. Chuyện này khiến Phùng Hân Hân ngứa ngáy trong lòng, hận không thể lập tức bù lại mấy tiết học tình yêu mà cô còn nợ Dư Dục Sâm.

Nghe Phùng Hân Hân hỏi, Dư Dục Sâm mới nhận ra cậu chưa nói rõ ràng với Phùng Hân Hân, Dư Dục Sâm thấy hơi do dự, ngập ngừng mở miệng: “Anh ấy… Anh ấy không phải…”

“Không phải gì cơ?” Phùng Hân Hân thuận miệng đoán, “Không phải trường chúng ta? Không phải học sinh hả? Cũng không phải là nữ sao?!”

Câu cuối cùng là Phùng Hân Hân nói bậy thôi, nhưng khi thấy biểu cảm của Dư Dục Sâm, tim cô trật mất một nhịp.

“Dư Dục Sâm ông đùa hay thật vậy?!”

Tiếng Phùng Hân Hân rất to, mọi người trong quán tức khắc quay về phía hai người bọn họ. Phùng Hân Hân thấp giọng xuống, đến gần hỏi cậu: “Ông bảo người đó là đàn ông hả?!!!”

Dư Dục Sâm gật gật đầu, má đỏ bừng bừng, ánh mắt lưỡng lự.

Phùng Hân Hân ra vẻ không tin nổi: “Mẹ nó tôi đang nghĩ người ông nhắc đến là em gái nào đấy, còn hỏi từ khi nào ông lại có mối nhân duyên tốt đẹp như thế. Kết quả ông bảo là một người đàn ông?? Ông ông ông ông bắt đầu từ lúc nào vậy? Người đó cong sao? Anh ấy bẻ cong ông à? Mấy chuyện ông vừa kể đều là anh anh anh ấy… Từ từ, để tôi xuôi chút đã.”

Tốc độ nói của Phùng Hân Hân cực kỳ nhanh, lại sợ bị người khác nghe thấy nên nói cực kỳ nhỏ. Giờ đây cô đang chau mày, vẻ mặt nghiêm túc như suy nghĩ tới bài tập toán vô cùng nan giải.

“Anh ấy cong, hình như còn có bạn trai cũ. Anh ấy cũng không nói thẳng ra là thích tôi, nhưng mà tôi lại cảm giác anh ấy thích tôi thì phải.” Bé ngoan Dư Dục Sâm trả lời từng vấn đề mà Phùng Hân Hân đặt ra.

“Anh ấy lớn hơn ông, còn có bạn trai cũ, chứng tỏ đã có kinh nghiệm phong phú hơn ông. Không chừng là đang cố tình lừa ông đó, chị em à, không người anh em, anh trai à, anh cẩn thận chút đó! Đừng có tùy tiện mà biến thành trai cong.” Phùng Hân Hân tận tình khuyên nhủ mấy lời.

“Nhưng anh ấy…” Dư Dục Sâm rầu rầu, cậu chẳng biết mình nên nói thế nào, “Bà không biết ư, tôi vừa kể mấy chuyện xảy ra giữa hai chúng tôi cho bà nghe, bà giúp tôi phân tích chút đi.”

“Sao mà tôi biết hả, tôi chỉ đọc tiểu thuyết chứ đã gặp chuyện này ngoài đời bao giờ đâu.” Phùng Hân Hân vò đầu, “Dù sao thì trước tiên ông… Không, nghĩ lại đi, tình huống hiện tại là anh ấy mới đối xử tốt với ông chứ chưa từng nói rõ rằng anh ấy thích ông, đó chỉ là cảm giác của ông thôi đúng không?”

Dư Dục Sâm gật gật đầu: “Đúng rồi đó.”

“Thế còn ông, ông thích anh ấy à?” Câu hỏi này của Phùng Hân Hân đã chạm đến điểm quan trọng nhất.

“Tôi…” Dư Dục Sâm ngẫm một hồi lâu mới khó khăn thốt ra bốn tiếng, “Tôi cũng không biết.”

Giờ đây cậu không rõ tình cảm mình dành cho Thẩm Hành Giản là gì. Cậu từng thích cô giáo Miêu Miêu, từng thích đàn chị hồi cấp hai, cậu cũng từng tưởng tượng những chuyện sau này sẽ xảy ra giữa cậu và họ. Sẽ cùng nhau nắm tay, cùng trao nhau nụ hôn nồng thắm, sẽ đến rạp phim, khu vui chơi để hẹn hò, thậm chí có thể vào khách sạn nào đó rồi nếm thử hương vị trái cấm lần đầu trong đời.

Nhưng mà Dư Dục Sâm chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng mình và Thẩm Hành Giản bên nhau, hai người đàn ông thì yêu đương kiểu gì đây? Thẩm Hành Giản và người yêu cũ của anh ấy đã chung sống với nhau như thế nào vậy?

Vấn đề lớn nhất bây giờ chính là, rốt cuộc cậu có thích Thẩm Hành Giản hay không?

Thật ra Phùng Hân Hân hoàn toàn có thể nhìn ra vẻ thinh thích thoáng qua trên gương mặt Dư Dục Sâm, nhưng cô không dám vạch trần. Dù sao công khai xu hướng tính dụng là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, ai biết được rốt cuộc Dư Dục Sâm đã phải lòng một người tốt hay là một tên đàn ông khốn nạn chuyên môn gây sự.

“Bây giờ ông đừng nghĩ gì nhiều, nghiền ngẫm kỹ càng tình cảm của bản thân trước đã rồi mới tính đến bước tiếp theo.”

Ngưng một chút, Phùng Hân Hân lại tiếp tục: “Mà ông đừng áp lực tâm lý gì nhé, cong thì cong. Đàn ông tốt còn đầy, không chừng sau này ông sẽ gặp được người tốt hơn. Vả lại nếu mà ông cong thật, thì ông chính là bạn gay đầu tiên trong cuộc đời tôi đó! Sau này chúng ta có thể cùng nhau dạo phố mua quần áo rồi mỹ phẩm.”

“Đúng rồi, ông nằm trên hay nằm dưới thế?”

Dư Dục Sâm thẹn quá hóa giận: “Phùng Hân Hân!!!”

“Rồi rồi rồi, không hỏi không hỏi nữa, ăn cơm ăn cơm đi, đồ đã nguội hết rồi.” Phùng Hân Hân thấy vậy thì thôi.

Bữa cơm này chẳng những không giải quyết được thắc mắc của Dư Dục Sâm, trái lại còn đẻ thêm một thắc mắc mới.

Quả nhiên đống lý thuyết suông của Phùng Hân Hân chả đáng tin chút nào, hết mớ này đến mớ khác, cuối cùng thì cậu cũng có thật lòng tiếp thu sáng kiến nào của cô đâu.

Nhưng mà có một câu cô nói rất đúng, bây giờ cần rõ ràng suy nghĩ của bản thân mới là điều quan trọng nhất.

Cậu ấy à, rốt cuộc cậu có thích Thẩm Hành Giản không? Dư Dục Sâm lại bắt đầu suy tư về câu hỏi này.

Vấn đề tình cảm vốn khó tìm được lời giải đáp, tâm tư con gái lại nhạy cảm, liếc mắt là đã nhìn thấy được những suy nghĩ chân thật của Dư Dục Sâm. Thế nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Dư Dục Sâm nhìn qua trông thông minh sáng dạ, lại ngây ngô chẳng hiểu chút gì về tình yêu. Càng xoắn xuýt, cậu lại càng không gỡ được vấn đề rắc rối ấy.

Mấy ngày nay khi đến lớp, Thẩm Hành Giản không nhìn Dư Dục Sâm nữa. Dư Dục Sâm không rõ lý do rồi tự thấy bực bội trong lòng. Dường như một cuộc chiến tranh lạnh đã nổ ra giữa hai người, anh không quan tâm em em không quan tâm anh. Mỗi tiết Ngữ văn, lớp học lại lâm vào bầu không khí vô cùng kỳ quái, chỉ cần không phải người mù thì đều nhận ra rằng quan hệ giữa hai người Dư Dục Sâm và Thẩm Hành Giản đã xảy ra vấn đề. Ngay cả chủ nhiệm lớp không hay để ý lắm cũng biết được chuyện này.

Lại qua một kỳ thi tháng, chủ nhiệm lớp cầm bảng điểm vừa mới ra lò của lớp số 5 đến văn phòng tìm Thẩm Hành Giản.

Thẩm Hành Giản đang xếp lại xấp bài thi, mỉm cười chào thầy chủ nhiệm lớp mới tới: “Chào thầy Lý.”

Chủ nhiệm lớp vẫn đang do dự không biết nên nói rõ ràng chuyện này với Thẩm Hành Giản như thế nào. Học trò thì có đứa tốt đứa xấu, ai mà chẳng bị chọc tức, dù có ngang bướng gây sự khiến người ta tức giận đi nữa thì chung quy vẫn là học trò của mình. Làm giáo viên mà, phải chịu đựng mấy điều này thôi, chứ cãi nhau rồi chiến tranh lạnh với học sinh đâu phải việc phù hợp với chuẩn mực hành vi của nghề giáo.

Chủ nhiệm lớp đưa bảng điểm ra: “Tiểu Thẩm à, cậu xem qua thành tích thi tháng của lớp chúng ta này.”

Thẩm Hành Giản nhận lấy xem qua một lượt. Thứ hạng của lớp vẫn ổn, những học sinh khác cũng đã tăng hạng, chỉ là không có cậu bé kia trong năm vị trí đầu bảng, Thẩm Hành Giản bèn lướt xuống dưới tìm, thấy cái tên ấy nằm ở vị trí số 19. Lông mày anh nhíu lại.

Thẩm Hành Giản nhớ ra thứ hạng đợt thi lần trước của Dư Dục Sâm, tự mình so sánh nhanh với kết quả này. Bây giờ điểm mấy môn Tự nhiên vẫn chưa được tổng hợp nên có tổng cộng sáu môn. Thành tích mỗi môn của Dư Dục Sâm đều thụt lùi, nhất là Ngữ văn. Số điểm đó quả thực đúng là không nỡ nhìn thẳng.

Anh tìm được bài thi của Dư Dục Sâm trong chồng giấy trên bàn. Quả nhiên, cậu không làm tốt lắm, ngay cả bài văn nghị luận cũng chẳng thèm viết.

Chủ nhiệm lớp thở dài, ông nói: “Thành tích chung của lớp chúng ta không tệ, chỉ là có vài người bị thụt lùi sâu quá. Học kỳ này sẽ kết thúc sớm thôi, kỳ sau đã ngắn lại còn nhiều việc, chẳng mấy mà đến lớp 12 phải thi đại học rồi…”

Thẩm Hành Giản hiểu ý của ông, chủ nhiệm lớp tiếp tục: “Là giáo viên, chúng ta hy vọng học trò có thể học hành giỏi giang, thi đại học đỗ vào một ngôi trường ổn định để phấn đấu cho tương lai tốt đẹp sau này. Có đôi khi học trò nghịch ngợm gây sự chọc tức mọi người, ai ai cũng sẽ nổi giận, mà cơn giận này rồi cũng mau qua…”

“Thầy Lý,” Thẩm Hành Giản cắt lời ông, “Tôi hiểu ý ông, lần này vấn đề nằm ở tôi, tôi đã làm không tốt.”

Là do anh mang theo cảm xúc riêng của bản thân lên lớp học. Thật ra anh biết lời của Dư Dục Sâm hôm đó cũng không có gì ác ý, là do anh giận chó đánh mèo, rốt cuộc cũng không thể trở thành một thầy giáo có trách nhiệm, trái lại còn làm liên lụy đến học sinh của mình.

Chủ nhiệm lớp vốn cũng không thích xen vào chuyện của người khác. Trước đó khi chia lớp và phân giáo viên, ông còn thầm chê Thẩm Hành Giản bằng cấp ít ỏi, không có kinh nghiệm, sợ anh không thể dạy lớp số 5 được. Nhưng hơn nửa học kỳ qua, ông cũng biết Thẩm Hành Giản chăm chỉ, có trách nhiệm với công việc, cũng là một người thầy tận tâm hết sức với học trò, cho nên cũng bằng lòng nhắc nhở anh một chút.

“Được rồi, không nhiều lời nữa, cậu hiểu rõ là tốt.” Chủ nhiệm lớp dạo bước ra khỏi văn phòng.

Thẩm Hành Giản cầm bảng điểm cùng với bài thi của Dư Dục Sâm suy tư hồi lâu.

Anh cũng không biết sao mình lại giận Dư Dục Sâm lâu như thế. Dư Dục Sâm vẫn là một cậu bé còn nóng nảy, nhất thời không tiếp thu được mà nói không lựa lời cũng là chuyện bình thường, hơn nữa sau đó cậu cũng quan tâm gì thêm. Trái lại hôm đó anh tức Tống Minh Trạch nhưng đổ hết cơn thịnh nộ của mình lên người Dư Dục Sâm, giận lây sang cậu, mấy hôm lên lớp toàn…

Dư Dục Sâm không làm gì sai hết, nhưng anh, anh làm vậy đúng là quá ích kỷ.

Thẩm Hành Giản tự mình kiểm điểm lại, cảm thấy những hành động mấy ngày nay của mình quá ngây thơ, quá ích kỷ. Hành động này đã ảnh hưởng đến tâm trạng Dư Dục Sâm ở trên lớp, cũng hại cậu thụt lùi rất nhiều trong kỳ thi.

Vốn Dư Dục Sâm không để ý gì tới môn Văn, anh đã cố gắng xây dựng mối quan hệ với Dư Dục Sâm trong khoảng thời gian dài như thế, giúp cậu nhen nhóm niềm hứng thú với môn Văn để học tập thật tốt, nhưng vì chuyện của mình mà sụp đổ trong gang tấc. Hơn nữa Dư Dục Sâm đương tuổi dậy thì lại biết đến xu hướng tính dục của anh, khó tránh khỏi hoài nghi lo lắng, ngộ nhỡ em ấy… Đáng lẽ ra anh phải dẫn dắt tận tình chứ không nên mặc kệ như vậy.

Thẩm Hành Giản thở dài, phải nói chuyện đàng hoàng với Dư Dục Sâm thôi.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play