Khi Bắc Đường Lạc Anh nhìn Tô Hướng Vãn thì Tô Hướng Vãn cũng đã đứng dậy, chào hỏi lễ phép: “Con chào bác gái.”

Bắc Đường Lạc Anh gật gù, không có ý kiến với cách xưng hô của cô mà chỉ lườm qua đứa con đang có hơi khẩn trương của mình, “Tiểu Bắc, qua đây chào hỏi dì Nhan của con.”

Dì Nhan?

Nam Hướng Bắc nãy giờ chỉ tập trung lo sợ người mẹ lợi hại của mình nhận ra “ý đồ xấu xa” của cô đối với Tô Hướng Vãn, vì vậy khi Bắc Đường Lạc Anh tự nhiên lên tiếng, cô bỗng ngớ người ra.

Lâu nay Bắc Đường Lạc Anh vẫn muốn bồi dưỡng cô thành người thừa kế của tập đoàn, nhưng vì tính cách sinh ra vốn vậy, nên từ nhỏ cô đã không thích tham gia vào những hoạt động thương nghiệp của mẹ, sau khi tốt nghiệp trung học thì càng khỏi nói, cô trốn luôn trong đại học hàng không, có thể không về thì không về, vì vậy Nam Hướng Bắc không quen biết nhiều bạn bè của mẹ mình.

Nhưng mẹ đã lên tiếng, cô chỉ có thể ngoan ngoãn tới đó thôi. Đứng nghiêm trước mặt người phụ nữ rất trang nhã, Nam Hướng Bắc nói: “Cháu chào dì Nhan.”

“Chào cháu.” Người phụ nữ được gọi là dì Nhan mỉm cười, “Lần trước gặp cháu là khi cháu còn học tiểu học, không ngờ mới đó đã lớn vậy rồi.”

Nam Hướng Bắc chỉ gãi đầu, nét mặt ngượng ngùng, bởi vì cô hoàn toàn không nhớ mình từng gặp dì Nhan này.

Tuy nhiên, lâu nay cô luôn cảm thấy mẹ của mình là nhân vật thuộc cấp bậc nữ thần trong độ tuổi này, vậy mà giờ đây, dì Nhan đây nhìn lại chẳng thua kém mẹ chút nào.

Trong lòng nghĩ thế, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, Nam Hướng Bắc đứng yên chờ lời căn dặn của mẹ, song Bắc Đường Lạc Anh lại chỉ nhìn cô một cái rồi nói: “Được rồi, không phải đến đây ăn tối sao, qua đó đi.”

“Dạ.” Nam Hướng Bắc liền như bong bóng xì hơi, ngay lập tức nhìn sang dì Nhan: “Vậy mẹ và dì ăn ngon ạ, con qua đó trước.”

“Đi đi.” Bắc Đường Lạc Anh đáp lại với giọng bằng bằng, người phụ nữ ngồi đối diện bà nghiêng đầu nhìn Tô Hướng Vãn, lại nhìn Nam Hướng Bắc, bất chợt mỉm cười.

Sống lưng Nam Hướng Bắc lạnh run, cô không hiểu vì sao khi nhìn thấy nụ cười này, trong lòng lại có cảm giác kỳ lạ, song cô cũng chỉ gật gật đầu rồi quay về bên Tô Hướng Vãn, khi ngồi vào chỗ của mình, cô bất giác thấy nhẹ nhõm cả người.

Từ đầu đến cuối, Tô Hướng Vãn đều biểu hiện rất bình thản, nhưng chỉ có cô biết trong lòng mình rất thấp thỏm, cô chưa từng nghĩ mình sẽ gặp mẹ của Nam Hướng Bắc trong trường hợp như thế, càng không ngờ mẹ của Nam Hướng Bắc lại là một nhân vật lợi hại như vậy.

“Bắc Bắc, nội không ăn cùng chúng ta sao?” Khác với tâm trạng của Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn, khi còn ở nhà họ Nam, Tô Vi Tích đã rất thích bà nội ngoài lạnh trong nóng này, thấy Bắc Đường Lạc Anh không ăn chung với mình, cô bé không khỏi hụt hẫng: “Ông nội đâu ạ?”

Nam Hướng Bắc gượng cười, xoa đầu Tô Vi Tích nói: “Bà nội đang ăn với bạn, lần sau mới ăn với Tiểu Tích nhé, ông nội có việc phải làm nên hôm nay không có tới.”

“Ò…” Đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu, len lén quay lại nhìn Bắc Đường Lạc Anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt đang nhìn Tô Hướng Vãn của đối phương, nó chớp chớp mắt.

Bắc Đường Lạc Anh đương nhiên cũng nhận thấy Tô Vi Tích đang nhìn mình, bèn thu lại ánh mắt đặt ở Tô Hướng Vãn mà dời qua nó, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn cố nhoẻn miệng cười, may mà Tô Vi Tích đã quen với nét mặt này của bà khi sống cùng, nó lập tức nhe răng cười thật tươi, gương mặt vui vẻ ấy bất chợt làm dịu đôi mắt sắc bén của vị nữ cường nhân này.

Người phụ nữ ngồi đối diện thấy vậy, một lần nữa quay sang nhìn Tô Hướng Vãn – người đang cầm thực đơn trao đổi gì đó với Nam Hướng Bắc, nụ cười sâu xa lại hiện lên.

Bữa cơm này, Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn đều cảm thấy bất an, bởi vì họ luôn cảm thấy Bắc Đường Lạc Anh thỉnh thoảng cứ nhìn sang đây, khiến cho cuộc trò chuyện cũng không được tự nhiên, trái lại Tô Vi Tích rất là vui, nó vừa có mẹ và Bắc Bắc ăn cùng, gần đó lại có bà nội đang ngồi, hơn nữa mỗi khi đưa mắt sang đó, bà nội đều sẽ rất tình cờ mà nhìn nó, còn cười với nó nữa.

Kế hoạch của Nam Hướng Bắc hoàn toàn bị phá vỡ, vốn định cùng Tô Hướng Vãn dùng một bữa tối trước khi sang Úc, cho dù không có ánh nến lãng mạn thì chí ít cũng phải ấm áp một chút, kết quả lại là không khí khẩn trương thế này, Nam Hướng Bắc hối hận vô cùng, cô biết rõ mẹ mình rất thường đến đây, vậy mà còn đưa Tô Hướng Vãn tới, chẳng phải tự tìm cái chết sao?

Nhưng ai mà biết vì lý do gì mà mới hôm qua mẹ cô vẫn còn ở nước ngoài, hôm nay đã xuất hiện ở đây đâu chứ?

Hối hận thông thường chỉ là vô ích, Nam Hướng Bắc chau mày, cầm ly lên uống ừng ực nước ép trong đó. Tô Hướng Vãn nhìn là đoán ra ngay tâm trạng của cô, muốn xoa lên đầu cô an ủi, song tức thì nhớ ra Bắc Đường Lạc Anh đang ở gần đó, thế là cũng đành ngồi yên.

Mặc dù đây là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng cô có thể nhận ra ánh mắt của Bắc Đường Lạc Anh chứa đựng những gì, nhưng ý thăm dò và săm soi ấy, rốt cuộc là xuất phát từ đâu? Lẽ nào tên Tiểu Tủng nhát gan này đã để mẹ biết được việc cô thích cô?

Các suy đoán thay phiên nhau xoay cuồng trong đầu, tâm trạng đẹp của ngày hôm nay bất chợt bị mất đi một nửa, Tô Hướng Vãn khẽ thở dài, ngước lên nhìn Nam Hướng Bắc lần nữa, càng thêm sầu não.

“Tiểu Tích, con ăn no chưa?” Đương nhiên là Nam Hướng Bắc không biết Tô Hướng Vãn đang nghĩ gì, trước giờ chỉ có Tô Hướng Vãn đoán được tâm sự của cô, còn cô thì ngốc đến không hiểu được trái tim của người ta. Cũng giống như bây giờ, cô chỉ biết phải nhanh chóng đưa mẹ con họ rời khỏi nơi này, và tìm một địa điểm khác để tiếp tục cuộc vui trong ngày.

“Ừm!” Tô Vi Tích gật đầu thật mạnh, cầm khăn lau miệng và hỏi lại: “Bắc Bắc ăn no chưa?”

“No rồi.” Nam Hướng Bắc cười, sau đó nhìn sang Tô Hướng Vãn, thấy đối phương đang suy nghĩ gì đó, cô khẽ gọi: “Hướng Vãn?”

“Hửm?” Tô Hướng Vãn nhìn cô, “Sao thế?”

“Ưm…. Chúng ta đi dạo nhé…” Dẫu biết rằng cho dù có nói bằng thanh âm bình thường thì mẹ của mình cũng không nghe được, nhưng Nam Hướng Bắc vẫn rất tự nhiên mà hạ thấp giọng: “Ngồi ở đây, không thoải mái lắm.”

Thật là… đúng như cái tên Tiểu Tủng mà, Tô Hướng Vãn thầm nghĩ, ánh mắt cũng bất giác mang vẻ nuông chiều, “Ừm.”

“Ừm!” Nam Hướng Bắc tức thì tươi cười, chưa kịp chờ cô nói gì thêm thì điện thoại của Tô Hướng Vãn chợt reo lên.

“Trương Quân Nhã?” Thấy tên gọi hiển thị trên màn hình, Tô Hướng Vãn không khỏi ngạc nhiên, song vẫn đã bắt máy, sau khi nghe đối phương nói một mạch liên hồi, cô trầm ngâm một lúc, đáp lại: “Nhưng đêm nay tôi có việc, em nói với họ tôi không qua đó.”

Nam Hướng Bắc – người đang cúi đầu suy nghĩ phải nói thế nào với mẹ nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Hướng Vãn với vẻ khẩn trương.

“Vậy à?” Tô Hướng Vãn chau mày, ngón tay bất giác gõ nhẹ lên mặt bàn, nét mặt khó xử.

Mặc dù rất muốn đi cùng Tô Hướng Vãn thêm một lúc nữa, nhưng nhìn đối phương khó xử như vậy, Nam Hướng Bắc không muốn làm kẻ ích kỷ, bèn nói: “Nếu có việc thì đi đi, không sao đâu.”

Tô Vi Tích cũng ngước lên nhìn mẹ mình, gương mặt ghi đầy nỗi thất vọng.

Tô Hướng Vãn im lặng rất lâu, nhìn xuống đồng hồ trên tay, chân mày cơ hồ dính vào nhau, lại nhìn Nam Hướng Bắc một cái, bên kia điện thoại Trương Quân Nhã dường như sắp bật khóc, cô đành thở dài: “Vậy tôi qua đó một lúc, nhiều nhất chỉ 15 phút, sau đó tôi sẽ rời khỏi… ừm, vậy nhé, tôi cúp đây.”

Tô Hướng Vãn nhìn Nam Hướng Bắc, lộ rõ nỗi áy náy, “Hướng Bắc, tôi….”

“Không sao đâu.” Lúc nãy đã nghe thấy Tô Hướng Vãn nói ‘nhiều nhất 15 phút sẽ rời khỏi’,vì vậy cô cũng nhẹ nhõm hơn, “Đi đâu vậy? Tôi đưa cô sang đó, chờ 15 phút là được, rất nhanh thôi mà.”

Nhìn bộ dạng giống trẻ con như vậy, Tô Hướng Vãn không nhịn được cười, “Ừm, đến khách sạn Trung Hào.”

“Khách sạn Trung Hào ở gần đây thôi.” Bắc Đường Lạc Anh và người phụ nữ họ Nhan đúng lúc cũng đi về phía họ, tình cờ nghe thấy đoạn đối thoại ấy bèn tham gia vào.

“Bà nội.” Mỗi khi thấy Bắc Đường Lạc Anh, Tô Vi Tích đều cười híp mắt.

Người phụ nữ họ Nhan lại không nhịn được cười, ai ngờ Tô Vi Tích lại nhìn sang bà, nét mặt hiển nhiên là dấu chấm hỏi to đùng.

“Chào bà nội Nhan đi.” Bắc Đường Lạc Anh điềm đạm nói.

“Bà nội Nhan!” Tô Vi Tích rất vâng lời, người phụ nữ họ Nhan đơ cả mặt, giây tiếp theo lập tức lấy lại bình tĩnh, đưa tay xoa lên đầu Tô Vi Tích, “Ngoan thật.”

“Mẹ phải về công ty.” Bắc Đường Lạc Anh quay sang Nam Hướng Bắc, nét mặt không có biểu cảm, “Bạn của con có việc phải làm thì con dẫn Tiểu Tích đến công ty với mẹ đi.”

“Hả?” Nam Hướng Bắc không muốn như vậy chút nào, Tô Hướng Vãn vội mở lời: “Không cần đâu ạ, con dẫn Tiểu Tích đi cùng là được.”

“Không sao, tôi cũng lâu rồi không gặp Tiểu Tích.” Bắc Đường Lạc Anh nhìn thẳng vào Tô Hướng Vãn, ngữ điệu ấy hoàn toàn là không thể chối cãi.

Bờ môi mấp máy, hiển nhiên là khí thế không bằng người, huống chi Tô Hướng Vãn thật sự không muốn từ chối Bắc Đường Lạc Anh, suy cho cùng đó cũng là mẹ của Nam Hướng Bắc.

“Quyết định vậy đi.” Bắc Đường Lạc Anh nói: “Mẹ đã thanh toán rồi, đi thôi.”

“Ò…” Nam Hướng Bắc ủ rũ đáp lại, mặc dù Tô Hướng Vãn chỉ đi 15 phút thôi, nhưng mẹ bắt cô về công ty, thật không biết có kêu xử lý công việc gì không nữa, huống chi đã tan ca rồi mà, đến công ty làm gì kia chứ?

Ra khỏi nhà hàng, quả nhiên nhìn thấy tấm biển “Trung Hào” ở không xa, Tô Hướng Vãn lắc đầu, chả trách lại gặp được Trương Quân Nhã ở đây, quay sang Nam Hướng Bắc, thấy đối phương mặt mày ủ rũ, cô chợt mềm lòng, ngước lên nhìn Bắc Đường Lạc Anh đang đi ở phía trước, cô nhanh chóng nắm nhẹ tay của Nam Hướng Bắc, bày tỏ sự an ủi.

Nam Hướng Bắc lập tức đứng hình, từ từ quay lại nhìn Tô Hướng Vãn, thấy đối phương cười với mình, cô lập tức quên hết mọi ai oán, cười khờ đáp lại.

Bấy giờ Tô Hướng Vãn mới buông tay ra, ý cười trong mắt càng thêm rõ rệt. Cô đi nhanh tới trước lễ phép chào tạm biệt Bắc Đường Lạc Anh và dì Nhan rồi tiến thẳng tới khách sạn Trung Hào.

Khi bóng lưng ấy đã rời xa, Bắc Đường Lạc Anh mới quay lại nhìn con gái của mình, người đang còn ngơ ngác dõi theo cô gái kia, bà mím môi, một lúc sau chợt hỏi: “Con thích cô gái đó?”

Quay phắt lại đối mặt với mẹ, dưới màn đêm, gương mặt của Nam Hướng Bắc ghi đầy nỗi kinh hoàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play